Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 140: Ngoại Truyện 15



Ngày cần đến cuối cùng cũng đến, hôm nay chính là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của bà Sayuri và cũng là ngày kết thúc việc điều tra của cảnh sát về nhóm tội phạm bị truy nã suốt những năm nay.

Khi mọi người đang cùng nhau chuẩn bị cho kế hoạch thì Shin đưa Yuko đến nhà ba mẹ anh.

Bà Rin thấy con dâu đến lặp tức niềm nở đón tiếp, bà cùng cô tay trong tay đi vào nhà, mặc kệ cho chồng và con trai đang khệ nệ xách đồ.

Buổi tối đã được người làm bày biện đẹp mắt trên bàn ăn, mọi người cùng ngồi xuống. Bà Rin nhanh chóng gắp vào chén của con dâu một miếng tonkatsu (thịt lợn cốt lết kiểu Nhật) và cất lời đầy quan tâm:

"Con ăn đi, ăn nhiều một chút. Mấy món này là mẹ làm cho con ăn đó. Ôn thi một thời gian dài như vậy rồi. Con cứ việc nghỉ ngơi trước, ăn chơi thỏa thích cho đã hẳn đến công ty làm việc lại. Nhà chúng ta chẳng thiếu tiền, con còn nhỏ, cu Shin lại thương con nhiều mà cố gắng làm việc nên là con chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ thôi."

Yuko cảm động với tình yêu thương của gia đình chồng và chồng dành cho mình. Cô mỉm cười lễ phép nói tiếng cảm ơn bà Rin.

Ông Shito cũng vui vẻ mà nói với cô:

"Mẹ con nói đúng đó, con đã dành nhiều thời gian cho việc học tập rồi, bây giờ cứ nghỉ ngơi trước. Về sau con còn học lên thạc sĩ nữa nên là phải giữ cho mình tâm thế thoải mái nhất để học tập cho tốt. Chuyện đi làm, con thích khi nào đến công ty thì đến, vị trí thư ký bên cạnh nhóc Shin luôn là của con, ba mẹ cũng chẳng cho phép nó tuyển thư ký khác đâu, dù là nam hay nữ đều không được. Yên tâm nhé, con gái !"

Yuko bật cười, cô đưa mắt nhìn Shin đang lột tôm bỏ vào dĩa cho cô ăn. Cô vờ trêu anh:

"Nghe ba mẹ nói chưa, em không cần đến công ty vì có anh lo cho em rồi. Em cũng chẳng phải lo lắng cho anh chuyện tuyển thư ký mới, em có ba mẹ bảo kê cho vị trí thư ký."

Shin lườm cô, anh dùng cổ tay gõ yêu lên trán cô một cái, giọng đáp lại nghe không có chút giận dữ ngược lại là cưng chiều vô hạn:

"Là bé cưng tự tìm khổ cực muốn đến công ty làm việc, anh cũng không bắt em đi làm. Vị trí thư ký đó anh chỉ muốn một mình em, người khác không có cơ hội. Ba mẹ nói thế rồi thì em cứ nghỉ ngơi trước đi, như mấy ngày này nè. Mỗi ngày ở nhà làm điều em thích còn không thì đến công ty cho anh ngắm, anh trả lương cho em. Cái này anh nói đã nhiều lần rồi mà" (1

Yuko ngượng ngùng nhìn hai vị thân sinh đang nhìn vợ chồng cô cười thật tươi sau đó lời nói ra có phần thẹn thùng, nũng nịu:

"Thật sự là cưng chiều đến muốn làm hư em rồi."

Cả nhà được một phen cười to, ông Shito lại tiếp tục cất lời:

"Ngày mai ba đưa con với mẹ đi chơi cho khuây khỏa, Shin nó đã nói mọi việc cho chúng ta. Cứ để nó lo chuyện ở sỏng bạc xong sẽ sang đây đón con về. Con ở đây chơi với mẹ mấy ngày đi nhé, có gì thì nói với ba mẹ đừng ngại, chúng ta là người một nhà."

Yuko gật nhẹ đầu, hạnh phúc đáp lại:

"Dạ, con đã biết, cảm ơn ba mẹ !"

Bà Rin hài lòng, bà như chợt nghĩ đến gì đó, đôi mắt sáng lên như sao mà hớn hở cất tiếng:

"Ơn nghĩa gì, con chịu gả cho thằng quý tử nhà này là phúc phận của cả gia tộc rồi. Hai đứa sống hạnh phúc với nhau là được. À, còn phải sinh cho ba mẹ một bé Yuko đáng yêu nữa."

Yuko nghe thế càng thêm ngượng ngùng nhưng nghe bà Rin nói muốn cô sinh cho ông bà "bé Yuko" có hơi ngạc nhiên mà hỏi:

"Mẹ ơi, mẹ với ba đáng lẽ phải muốn con sinh con trai chứ ạ, dù sao thì trong gia tộc Shin cũng là đích tôn, những người cháu còn lại đa phần là nữ nhi. Shin vì thế cũng gồng gánh rất nhiều...Cho nên...."

"Trai gái quan trọng gì chứ, cũng là con do mình sinh ra. Gia tộc nào quan niệm càng đông con trai càng tốt chứ

Watanabe thì không. Của cải gia tộc ta nhiều, con cháu mấy đời cả trai lẫn gái đều tài giỏi và cùng nhau gánh lấy gia tộc, không có sự phân biệt. Vì vậy, cháu dâu hay cháu gái dựng vợ gả chồng chỉ cần sinh con đều là con cháu của gia tộc này, của cải đều chia cả rồi, nhà ai nấy hưởng, tài sản chung thì cả họ cùng gìn giữ và xây đắp thêm cho gia tộc giữ vững mạnh. Mẹ con muốn có "bé Yuko" là vì có thể mua váy cho cháu, cùng cháu chơi búp bê, gần gũi nhiều hơn. Do là lúc sinh nhóc Shin cơ thể bà ấy yếu nên ba không để bà ấy sinh thêm nữa, dự tính ban đầu của chúng ta phải có một đứa con gái trong nhà cơ. Vì vậy, khi con còn nhỏ, mẹ con đã sinh lòng thương con rồi, cả Tiểu Đan cũng vậy riêng Yuka do tính cách và vì mợ của Shin nên Rin không có nhiều tình cảm với con bé. Tính tình mẹ con vẫn còn ham vui, có cháu gái, có con dâu bên cạnh thì mỗi ngày có thể trò chuyện, đi chơi với nhau.

Con gái sẽ gần gũi hơn là con trai. Con nhìn nhóc Shin đi, lớn lên là bay đi ngay có nhớ gì đến hai ông bà già này."

Bà Rin cực kì hài lòng về độ hiểu biết của chồng dành cho mình. Bà múc cho ông một chén súp miso sau đó chẳng ngại có con trai với con dâu mà hôn lên má ông Shito một cái và tán thưởng:

"Đúng là chống của em nha, số một luôn. Chỉ anh mới hiểu em thôi còn thằng oắt con nào đó thì bỏ đi chẳng thèm nói đến."

Shin nghe thế lườm bà một cái, anh đấy dĩa tôm đến cho Yuko ăn. Vừa dùng khăn lau tay vừa cất tiếng:

"Con mà có con rồi mẹ đừng hòng bắt cóc cháu mang về đây. Con là của con, con trai hay con gái đều phải ở cạnh vợ chồng con. Nhất là con gái của con, mẹ đừng mong dụ dỗ về ở với ông bà, con trai thì được, muốn đưa đi đâu đó thì đưa. Hay mẹ cùng ba sinh vài đứa nữa cho vui nhà vui cửa đi."

"Thằng quỷ nhỏ, liệu hồn con cho mẹ. Yuko mà mang thai nhé, mẹ dọn qua nhà hai đứa ở luôn để chăm con dâu với cháu của mẹ. Đừng mong hắt hủi cháu mẹ, trai hay gái, giả sử có hai đứa thì mẹ dụ hết hai đứa nó sang đây ở, mặc kệ vợ chồng con. Nhiều khi như vậy con còn thích nữa đấy, mày đừng có giả bộ không cho."

Hai mẹ con đấu mắt với nhau, Yuko lúc này mới lên tiếng can ngăn, cô nói với Shin:

"Đã bảo anh đừng có ăn nói với mẹ như thế rồi mà, mẹ là muốn tốt cho chúng ta. Cũng chưa chắc em sẽ sinh gái mà, lỡ con trai thì sao, anh đừng có chưa gì mà đã ấp ủ con gái bỏ mặc con trai như thế."

Shin nghe cô nói vậy, anh rất chắc nịch khẳng định, tay đặt lên bụng cô xoa xoa:

"Sẽ là con gái, phải là con gái. Các anh rể đều có lần lượt con trai rồi, chúng ta phải có con gái đi thôi, bảo đảm là ngọc quý từ Á sang Âu đến Mỹ luôn. Chưa kể không chừng có vài con rể đặt cọc trước ấy nhưng anh không gả đâu."

Yuko quả nhiên như thường lệ đến chịu những lời anh nói. Cô không quan tâm tới anh nữa mà quay sang trò chuyện với ba mẹ chồng:

"Chuyện con cái đến nay con và Shin đều thuận theo tự nhiên nhưng mà thú thật với ba mẹ, dạo trước khi còn bận bịu với bài luận tốt nghiệp, công việc của Shin còn nhiều nên con đã dùng thuốc tránh thai nhưng bây giờ thì không còn nữa ạ. Con cũng mong ngóng sẽ sớm có tin vui."

Vừa nói xong thì Shin cũng bắt đầu nói vào. Anh nhìn hai vị thân sinh như thể cảnh cáo:

"Ba mẹ không được trách mắng hoàng hôn nhỏ của con đâu đấy, việc thuốc tránh thai con cũng biết. Cô ấy còn nhỏ, con còn chưa yêu vợ con đủ, chưa chăm cô ấy đạt KPI đặt ra nên không có tâm trí chăm bằm vợ hay chồng người khác đâu."

Ông Shito dùng đũa gõ một phát vào cánh tay con trai, mắt lườm một cái sắc lẹm. Ông gằn giọng:

"Thằng quý tử trời đánh, không được dọa nạt mẹ con. Ba mẹ không ý kiến chuyện riêng của hai đứa, chỉ nói để các con có dự tính thôi. Mà con cũng yếu quá nhỉ, Yuko ngừng uống thuốc cũng một thời gian rồi mà chưa có động tĩnh gì, chê thật."

Bà Rin và Yuko bị lời nói của ông Shito làm cho cười thành tiếng. Yuko nâng đôi mắt tím long lanh ngập ý cười nhìn chồng lại bị anh liếc cảnh cáo, thế nhưng cô vẫn cười thật tươi vì cô biết rõ anh chỉ làm được vậy thôi chứ không nỡ giận cô đâu.

Khi ăn cơm tối xong cũng là lúc Shin rời đi. Yuko cùng anh ra cổng.

Shin ôm lấy vòng eo mảnh mai, anh thâm tình hôn lên trán cô và dặn dò:

"Bé ở đây chơi với ba mẹ vài ngày, anh xong việc sẽ đến đón em về nhà."

Yuko e lệ gật đầu:

"Dạ, anh đi cẩn thận nhé ! Không cần phải gọi cho em khi đến nơi đâu, cứ nhắn một tin là được để em yên lòng.

Chuyện làm ăn của anh ở sòng bạc em không biết nhưng thế giới nơi đó rất nguy hiểm, anh lại còn là người đứng đầu một tổ chức có tiếng, ít nhiều cũng bị kẻ khác nhắm đến. Em chỉ muốn mình dù không ở cạnh nhưng vẫn biết là anh an toàn."

Shin yêu thương ôm cô vào lòng thủ thỉ:

"Anh sẽ nhắn cho em khi đến nơi. Tối nay không có anh, nếu như ngủ không được cứ việc tìm mẹ nói chuyện. Bà ấy thương em, chắc chắn sẽ không từ chối, tính tình bà ấy cũng nhiều chuyện lắm, bảo đảm em mà rủ là bà sẽ nói chuyện xuyên đêm với em luôn."

Yuko ở trong lòng anh bật cười, cô ngửi lấy hương thơm thanh mát dễ chịu trên áo sowmi của anh, vòng tay ôm chặt lấy bờ hông săn chắc. Cô hỏi:

"Anh đó, cứ hay nói mẹ như thế không sợ mẹ buồn à ?"

Shin ngắm nhìn gương mặt xinh xắn, anh cười đáp:

"Mẹ mà buồn thì chẳng thèm đoái hoài đến việc anh mãi không bạn gái và cất công điều tra chuyện của anh với em đâu. Tính cách bà ấy lả như vậy đó, cực kì đáng yêu."

Yuko "ừm" nhỏ một tiếng sau đó ngẩng mặt lên hôn vào chiếc cằm cương nghị:

"Mau đi đi coi chừng trễ giờ. Đừn lo cho em, có gì em sẽ nói với ba mẹ !"

Shin luyển tiếc buông hoàng hôn nhỏ của mình ra:

"Được rồi, anh đi đây. Em vào nhà đi, cùng ba mẹ trò chuyện hoặc là lên phòng làm việc riêng một chút rồi ngủ.

Trong phòng có máy sưởi, buổi tối nếu lạnh thì bật lên nhé đừng để bị cảm, anh lo !"

"Dạ, em biết rồi, ông xã đi cấn thận !"

Cả hai chào tạm biệt nhau và Shin lái xe rời đi. Yuko nhìn theo cho đến khi chẳng thấy xe nữa mới vào nhà.

Shin đã có mặt ở chỗ bà Sayuri. Sau khi mọi người cùng bàn lại kế hoạch một lần nữa thì lặp tức tiến hành. Một người cận vệ của Shin hóá trang thành tài xế taxi và chở bà Sayuri đến nơi hẹn. Những người còn lại chờ đến lúc nhận được tin báo từ người cận vệ đưa bà Sayuri đi thì mới bắt đầu đi tới đó. Trước khi họ đến đã có một nhóm cảnh sát đã phân bố ẩn nấp xung quanh khu vực điểm hẹn bà Sayuri.

Nơi bà Sayuri đến là một khu vực nằm trong cánh rừng sâu, xung quanh tối đen chỉ le lói chút ánh sáng ở nhà dân cách đó một khoảng khá xa.

Bà Sayuri đội mũ lưỡi trai, ăn vận kín kẽ như lẫn trốn đi đến một chỗ vắng và lấy điện thoại ra gọi:

"Tụi bây đâu ?"

Bên kia vang lên giọng nói hung tợn:

"Mày đến một mình hay đến với ai ? Đừng hòng giở trò với bọn tao."

Bà Sayuri cười khẩy khinh miệt nói qua:

"Tao không có ngu tự mua dây buộc mình. Giờ đang túng quá nên tao làm thôi, khi nào thật sự hoàn lương đi rồi tao đi tố cáo tụi bây cũng không muộn. Nhanh lên đi !"

"Con khốn, bớt bớt cái miệng mày lại đi. Được rồi, bây giờ tao sẽ chỉ đường cho mày đến chỗ bọn tao."

Nói rồi hắn bắt đầu chỉ đường cho bà Sayuri đến chỗ của mình. Bà Sayuri vừa đi vừa len lén nhìn xung quanh để xem có ai bị lộ không. Bà nhớ lại lời Shin căn dặn, anh nói bà chỉ cần vờ như không biết thì mọi việc sẽ suôn sẻ. Vì thế, bà cứ mặc định chính mình không liên quan đến kế hoạch mà bước đi thật nhanh đến chỗ bọn chúng với phong thái bình tĩnh.

Trước mắt bà Sayuri là căn nhà gỗ nhỏ, một chiếc xe du lịch 16 chỗ. Bà ngửi thấy được mùi khói thuốc nồng nặc từ hai tên bặm trợn đã đứng chờ mình trước cửa.

Bà không quá quan tâm bọn chúng mà vào thẳng vấn đề

"Hàng đâu, lộ trình nữa. Nhanh lên, chúng mày chậm chạp thế !"

Một trong hai tên đó cười đều, tay hắn chỉ vào cái rương năm bên hông nhà và nói:

"Mày tự bê ra xe. Trong rương có để lộ trình. Xong đợt hàng này, mày cầm tiền về đây rồi bọn tao với mày cùng chia phần. Nhớ cần thận, để sơ xuất bị cướp hàng hay mày bị bắt ở biên giới thì bọn tao không cứu được đâu.

Hôm nay ở lộ trình mày đi cũng có vài nhóm đi buôn, chúng có thể cướp hàng của mày để trục lợi."

Bà Sayuri vô cùng khinh thường hai tên đàn ông bặm trợn trước mắt. Bà đến chỗ cái rương mở ra nhìn vào thì thấy chất đầy những gói bột trắng và một phần nhỏ những gói thuốc viên, cùng với đó là tờ giấy lộ trình vận chuyển. Bản thân bà thừa biết đó là gì nhưng lòng cố nhịn, chỉ chốc nữa thôi cái lũ xấu xa kia và số hàng này sẽ bị cảnh sát vây lấy.

Bà Sayuri chuyển từng gói bột vào những chiếc thùng xốp vừa được hai tên kia mang ra, sau đó bà lại đem bỏ vào xe. Lần lượt tự mình bà chuyển hết những thứ trong rương ra xe. Khi đã xong, bà liếc nhìn hai tên đó một lúc rồi leo lên chỗ những chiếc thùng xốp và ngồi. Vừa hay tên tài xế bị hai tên đó kêu xuống có việc, vì vậy bà nhanh chóng chụp tờ lộ trình rồi gửi qua cho Shin sau đó vờ như không có gì xảy ra mà ngồi yên chờ tên tài xế.

Cho đến khi tài xế lái xe rời đi, hai tên kia cũng chẳng cảnh giác mà ngồi uống rượu.

Xe chạy qua những hàng cây, đường đất dằn khiến bà Sayuri hơi khó chịu nhưng vì việc trọng đại nên bà cố giữ cho mình tỉnh táo. Khi chạy tới một chỗ vắng, bà chợt nói với tài xế:

"Dừng lại đi, tao khó chịu quá. Cho tao xuống một xíu."

Tên tài xế nghe vậy lặp tức cau có:

"Bà già lắm chuyện. Nhanh lên nếu không sẽ trễ giờ."

Mở cửa xuống xe, bà Sayuri lại lấy cớ mình mắc vệ sinh nên nói với tài xế:

"Mày chờ ở đây, tao đi vệ sinh cái. Đường xa như vậy, lúc tới đây tao có uống nhiều nước. Mày chờ tí, tao quay lại liền."

Tên tài xế hơi đắn đo nhưng hắn lại phất tay cho bà đi. Thế là bà Sayuri đi tới một bụi cỏ cách đó một khoảng vừa đủ nhìn thấy và cẩn thận quan sát.

Tài xế chờ bà ấy quay lại, cẩn trọng nhìn xung quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi tục mấy câu. Cho đến khi....

"Đứng yên, anh đã bị bắt !"

Đột nhiên từ trong các bụi rậm và thân cây cao xuất hiện vài người mặc đồ đen cầm súng chỉa vào tên tài xế. Hắn hoang mang tột độ, chưa kịp ú ở gì đã bị tấm thẻ trên tay người áo đen vừa nói làm cho căng mắt....Là cảnh sát !

Tên đó bị áp giải đi thì bà Sayuri đi đến. Shin và các cận vệ cũng bắt đầu lộ diện. Anh bây giờ sẽ đóng vai người tài xế lái xe đưa bà Sayuri quay trở lại chỗ hai tên kia. Những người khác chỉ cử theo một ít bí mật đi theo, số còn lại sẽ đến tụ điểm chờ đợi.

Vừa lái xe Shin vừa hỏi:

"Bà nhớ những gì tôi dặn không ?"

Bà Sayuri gật đầu:

"Tôi nhớ rất rõ, cậu yên tâm đi."

Hai người không nói thêm gì nữa cho đến lúc xe dừng lại chỗ hai tên tội phạm kia.

Bọn chúng thấy xe vừa đi không lâu lại quay về nên cực kì thắc mắc. Vừa định cất tiếng chất vấn khi bà Sayuri đi xuống xe thì lại nhìn đến tài xế. Không phải người của bọn chúng....



Lúc này dường như cảm nhận được gì đó, một tên hung tợn bóp lấy cổ bà Sayuri mà gầm lên:

"Con khốn, mày giở trò gì ? Có tin tao cho mày với thằng tài xế giả kia gặp ông bà sớm không hả ?"

"Mày muốn cho tao gặp ai ?"

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo và xa lạ vang lên khiến tên đó buông bà Sayuri ra mà quay đầu nhìn. Hắn thấy đồng bọn của mình đang bị siết cổ phía trước một người đàn ông, nơi một bên thái dương bị họng súng bạc dí vào. Mặt tên đồng bọn run rẩy, trắng bệt.

Hắn gào lên:

"Thằng kia, mày là ai ? Mau thả người của tao ra, đừng để tao phải giết con đàn bà này."

Shin bật cười lạnh, ánh mắt sâu thẳm sắc như dao khiến hai tên kia sợ hãi. Anh nói:

"Mày dám mở cái miệng doạ thì tay cũng làm nhanh đi. Mày nhìn bà ta xem có sợ mày không mà hù tao ? Tao đã dám đứng ở đây và bà ta đã dám chỉ chỗ thì cả hai đều không sợ chết. Ngược lại là hai thăng cặn bã chúng mày đấy. Tao là ai mày không cần biết, điều nên biết là hôm nay chúng mày chính thức bị bắt đi, kết thúc cuộc truy nã tội phạm của cảnh sát mấy năm nay. Yên tâm, mày có hóá trang thế nào thì cũng không thoát được. Cảnh sát và người của tao đã vây giữ toàn bộ trong ngoài khu rừng này rồi."

Tên kia hoang mang tột độ, hắn và đồng bọn đã chạy trốn suốt mấy năm trời chẳng lẽ phải chịu thua hay sao.

Hắn không chấp nhận.

Ngẫm nghĩ, tên đó trở nên giận dữ, hắn vung tay đánh bà Sayuri một cái như thấy mấy ông trời ngã xuống đất, sau đó hắn rút con dao nhọn muốn đâm bà ấy...

"Tất cả là tại mày, tao thà chết chứ không để bị bắt. Nếu vậy, mày phải theo tao, con khốn, đồ đàn bà vô dụng."

Ngay khi con dao còn một khoảng gần sẽ hạ xuống thì tiếng súng vô cùng lớn nổ ra. Tên đó đau đớn làm rơi con dao xuống đất và nằm vật ra. Tên con lại cũng chẳng kém, lần lượt bị bắn hai viên đạn vào chân. Chủ nhân của tiếng súng không ai khác là Shin. Lúc này, cảnh sát cũng xuất hiện bắt lấy bọn chúng.

Người cảnh sát cùng bàn kế hoạch trước khi áp giải bà Sayuri ra xe thì nói lời cảm ơn với Shin:

"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ phần lớn cho chúng tôi.".

Shin bắt tay với người cảnh sát. Anh nhàn nhạt đáp:

"Không có gì, suy cho cùng cũng vì an toàn cho mọi người thôi. Bọn tội phạm này quá nguy hiểm, nếu cứ để chúng tung hoành bên ngoài mãi sẽ gây hại cho người khác."

Nói rồi người cảnh sát áp giải bà Sayuri đi, trước khi rời khỏi bà không quên nói với Shin:

"Dù thế nào, cậu hãy cho phép Yuko đến gặp tôi một lần.

Một ngày kia, Shin đưa Yuko đến một trại giam. Ban đầu cô có chút khó hiểu nhưng khi gặp được người phụ nữ kia, dường như cô đã hiểu được một chút.

Gương mặt người phụ nữ đã lâu cô chưa nhìn thấy nay có phần già đi và xanh xao hơn nhiều. Khi thấy cô, bà ấy không giấu nổi xúc động mà nghẹn ngào:

"Cuối cùng mẹ cũng chờ đến ngày gặp được con. Nhìn con khoẻ mạnh và hạnh phúc mẹ rất vui."

Đáy lòng Yuko nhất thời nhộn nhạo, đầu óc cô trống rỗng không biết phải nói gì. Cô đưa mắt nhìn Shin, anh lặp tức nói hết sự thật về kế hoạch mà anh và bà Sayuri đã thực hiện.

Lúc nghe xong, Yuko lạnh nhạt hỏi bà ấy:

"Sao bà lại làm vậy ? Bây giờ ở trong tù rồi có thấy khó chịu không ? Chẳng phải bà giỏi trốn chạy lắm sao, sao lại không tìm cách chạy đi..."

Bà Sayuri lắc đầu, khoe môi nhợt nhạt cố gắng nở nụ cười thật tươi và đáp:

"Mẹ chỉ muốn làm điều ý nghĩa để khi gặp được con bản thân mẹ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút."

"Tôi không phải con gái của bà, bà không có nuôi tôi một ngày nào hết. Đừng có mở miệng xưng hô mẹ con thân mật như thế."

Yuko lạnh lùng nói ra, cô đang bối rối lắm. Chuyện này thật bất ngờ với cô, cô không biết dùng trạng thái gì để đối mặt hết.

Bà Sayuri đau xót nhìn con gái thế nhưng bà không oán trách hay than vãn mà chỉ nghẹn lời:

"Được được, con muốn thế nào thì là như vậy. Mẹ chỉ muốn thấy con mà thôi. Chỉ như thế là đủ. Mẹ xin lỗi !"

Khoé mắt Yuko hơi ửng hồng khi nghe những lời đó, cô vội nói với Shin:

"Em thấy hơi ngộp, em ra xe trước chờ anh."

Shin gật đầu, Yuko cất bước đi chẳng quay đầu lại. Shin nói với bà Sayuri:

"Điều bà mong muốn đã được đáp ứng, bà nên thi hành án rồi. Hi vọng ở cuộc đời mới bà sẽ không lầm lỡ như bây giờ."

Nói rồi Shin cất bước đi, bà Sayuri nhắm mắt lại mặc cho từng giọt nước mắt đang tuôn rơi....

Shin ngồi vào xe, anh đưa tay ôm lấy Yuko vào lòng nhỏ giọng:

"Khóc đi"

Cảm xúc kiềm nén cứ thế bộc phát, Yuko khóc nấc trong ngực anh. Cô nghẹn ngào hỏi:

"Mức án bà ấy nhận là gì ?"

"Tử hình"

Shin trầm thấp trả lời cô.

Yuko nghe vậy cũng không hỏi nữa, cô chỉ biết khóc ở trong lòng anh.

Shin vừa vuốt vai cô vừa nói:

"Bà ấy thi hành án trong âm thầm chứ không đưa ra tòà như những tên đồng bọn. Anh làm thế cái chính là bảo vệ em vì đôi mắt bà ấy giống em. Anh đã làm việc với cảnh sát về chuyện này và họ đã đồng ý. Sau khi thi hành án xong, tro cốt của bà ấy anh sẽ cho mang đến chùa nhờ chăm lo thờ cúng. Hi vọng bà ấy sẽ có một cuộc đời khác tốt đẹp hơn. Bé cưng à, em mãi mãi là người nhà của hai gia tộc Yamamoto và Watanabe, người đàn bà kia không liên quan đến em và sẽ không có bất kì ai biết đến bà ta. Anh mong em về sau hãy yên lòng sống một cuộc đời thật vui vẻ bên cạnh anh, cùng anh xây dựng tổ ấm nhỏ của chúng ta nhé."

Yuko ôm lấy anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi làm ướt một mảng áo sơmi. Đối với người phụ nữ đó, cô chỉ muốn giữ lại phần kí ức trước khi cô biết sự thật mà thôi. Cô cũng hi vọng bà ấy ở một thế giới khác sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc. Đây chính là sự bao dung cuối cùng mà chính bản thân cô dành cho bà ấy.

Thời gian lại trôi qua, mới đó mà đã hết một năm nữa rồi. Yuko bây giờ đang học thạc sĩ song song với việc đến công ty làm việc để phụ giúp cho Shin. Cô không muốn bản thân nghỉ ngơi mãi nên quyết định trở lại làm thư kí cho anh. Cứ như trước đây, hôm nào học thì cô không đi làm, hôm nào rảnh rỗi sẽ cùng chồng tới công ty làm việc.

Yuko đang xem qua tài liệu nhưng cô cứ cảm thấy buồn ngủ. Dạo này cô hay bị như vậy lắm. Chuyện này Shin cũng biết vì anh theo dõi nhất cử nhất động của cô rất điều độ. Anh muốn đưa cô đến bệnh viện khám hoặc đơn giản là mời bác sĩ gia đình đến xem cho cô nhưng cô từ chối. Cô cảm thấy không có việc gì, chắc là dạo trước cô dành quá nhiều sức lực cho học tập, thêm những chuyện khiến sinh phiền muộn nên bây giờ mới thế. Shin cũng chiều cô, anh mỗi ngày đều nấu những món thơm ngon bổ dưỡng cho cô ăn lại sức.

Mi mắt nặng trĩu, Yuko đột nhiên nằm vật ra bàn. Shin lúc này vừa mở cửa đi vào thấy thế có phần hoang mang.

Anh lay người cô:

"Tiểu hoàng hôn của anh, em sao thế ? Không khoẻ ở đâu ?"

Yuko buồn ngủ đến độ không ngẩng mặt trả lời mà chỉ cố gắng đưa tay lắc lắc ra hiệu. Shin thấy không ổn, tình

trạng này của cô kéo dài hơn tháng nay, càng ngày càng nặng chứ chẳng thuyên giảm dù cho anh đã cố gắng

tẩm bổ rồi.

Lần này Shin quyết đưa Yuko đến bệnh viện xem xét. Thế là anh bế Yuko một mạch thật nhanh ra ngoài và lái xe

đưa cô đến bệnh viện. Công việc phân phó cho trợ lí Vương giám sát.

*Bệnh viện quốc tế Sakura

Nữ bác sĩ trung niên khám cho Yuko một lúc sau đó hỏi Shin:

"Vợ cậu gần đây có phải thường xuyên buồn ngủ, trạng thái lúc nào cũng không tỉnh táo đúng không ?"

Shin gật đầu lặp tức đáp:

"Đúng vậy, cô ấy chưa bao giờ rơi vào tình trạng như hiện tại."

Bác sĩ lại hỏi tiếp:

"Tôi thấy cậu rất để tâm đến vợ mình. Vậy cậu có theo dõi chu kỳ kinh nguyệt của cô ấy không ?"

Hỏi tới đây khiến Shin hơi khó hiểu nhưng anh vẫn ngẫm nghĩ rồi trả lời:

"Có, mọi chuyện liên quan đến vợ từ trong ra ngoài tôi đều theo dõi và ghi nhớ. Nếu là kinh nguyệt hình như trễ

hai tuần rồi.

Bác sĩ mỉm cười nói:

"Đó là nguyên nhân. Chúc mừng cậu, vợ cậu mang thai gần hai tháng rồi. Kết quả cho thấy là mang thai ba đó."

"Hả ?"

Dường như Shin vẫn còn bất ngờ nên có hơi nghệch mặt ra. Anh lắc đầu cho tỉnh táo, hết nhìn Yuko đang say

giấc trên giường bệnh lại nhìn đến bác sĩ đang không ngừng tươi cười trước mắt. Anh ngập ngừng hỏi lại:

"Bác sĩ nói...nói vợ tôi mang thai hả...?"

"Phải đó, cô ấy đang mang thai, một lần 3 bé luôn."

"3 bé hả..."

Shin tự hỏi, tay anh bất giác đặt lên bụng của Yuko. Chẳng biết sao lòng bàn tay lại ấm lên như thể cảm nhận

được sự hiện diện của ba sinh linh nhỏ. Mà Yuko lúc này cũng tỉnh dậy. Cô mơ màng nhìn quanh lại thều thào hỏi:

"Shin, anh đưa em đến bệnh viện à ?"

Shin còn chìm trong những lời bác sĩ nói, anh xúc động trả lời:

"Phải phải, em ở trạng thái không tỉnh táo nên anh đưa em đến bệnh viện thăm khám. Nhờ thế mà biết em mang thai rồi. Cảm ơn em, bé cưng, anh rất hạnh phúc."

Yuko còn mơ màng thì nghe đến vế sau anh nói đôi mắt liền căng tròn kinh ngạc. Tay bất giác đưa lên bụng, vừa hay là đặt lên tay Shin đang để ở đó. Cô tưởng nghe lầm nên hỏi lại:

"Anh...anh nói gì ? Mang thai hả ?"

Shin mừng rỡ gật đầu nhưng khoé mắt anh lại ửng hồng. Giọng anh vừa vui vừa xót nói với cô:

"Đúng thế, chúng ta có con rồi. Không những một mà tận ba, vất vả cho em. Mang thai ba sẽ cực lắm nhưng đừng lo, có anh ở đây, sẽ bảo vệ mẹ con em an toàn cho đến ngày sinh."

Lúc này Yuko mới tin những điều mình nghe thấy, cô cũng bắt đầu xúc động. Nhớ đến lời anh nói về mình đang mang thai tận ba bé con, cô không sợ hãi mà mỉm cười ngọt ngào đáp lời:

"Ở nhà có tiếng trẻ con mới vui vẻ, trời cao thấy chúng ta tốt nên mới ban cho ba bé con. Con cái là trời cho, cho bao nhiêu mình cứ nhận và chăm sóc chúng thật tốt. Em không ngại vất vả vì em biết có anh luôn đồng hành cùng em. Cảm ơn ông xã !"

Shin yêu thương đặt một nụ hôn thâm tình lên trán cô, lòng anh cũng tràn đầy mật ngọt và sự chờ mong ba sinh linh bé nhỏ của cả hai.

Yuko mang thai nhưng đến tận tháng thứ ba thì mọi người mới được Shin thông báo. Anh muốn cần thận cho nên khi biết vợ có thai liền âm thầm chăm sóc và giấu hết mọi người. Ba tháng đầu nên kĩ một chút, anh rất tin quan niệm dân gian.

Bà Rin lúc biết tin mà ngạc nhiên vô cùng, tức khắc cùng chồng sang thăm con dâu và không ngừng trách mắng thằng con trai vì giấu mình. Vợ chồng bà cực kì vui mừng vì có tới tận ba đứa cháu nội chờ ngày chào đời. Hai lão gia tử ở hai bên gia tộc cũng tức tốc chạy sang để xem cháu gái/cháu dâu của mình, hai ông còn tính đến chuyện đặt cả tên và chuần bị quà mừng các cháu ra đời. Lần lượt những món quà, những lời chúc tốt đẹp từ bạn bè, anh chị thân thiết cũng được gửi đến.

Yuko mang thai được Shin tận tình chăm sóc từng li từng tí. Anh đến công ty sẽ nhờ mẹ chồng chăm cô. Cho đến khi Yuko mang thai ở tháng thứ năm thì anh dời toàn bộ công việc ở nhà làm. Yuko xót chồng cứ nói với anh rằng cô tự chăm sóc được mình, đâu sao cũng có người lớn lui tới thường xuyên nhưng Shin một mực không chịu. Anh muốn tự mình chăm cô và các con trong suốt thai kì. Đến nỗi các trưởng bối bàn bạc muốn để Yuko đến nhà chính cho tiện chăm, anh cũng gạt bỏ, lấy quyền hành ra để phản đối. Chăng ai nói được nên đành mặc anh.

Buổi tối, Yuko năm trên giường xoay qua xoay lại không ngủ được. Shin ngồi làm việc bên cạnh thấy vậy liền hỏi:

"Sao thế bé cưng, em khó chịu ở đâu ?"

Yuko lắc đầu, cô chớp mắt nhìn anh một lúc mới nũng nịu nói:

"Không có, em chỉ là xót anh thôi. Công việc nhiều như vậy còn phải chăm sóc cho em nữa. Anh xem, hôm nay nhìn anh ốm lắm rồi đó."

Shin bật cười, anh cất laptop lên tủ đầu giường sau đó ôm lấy Yuko vào lòng. Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm xoa xoa cái bụng đã rất to của cô vì mang thai ba dù mới hơn năm tháng.

"Anh tự biết lo. Em đó, chỉ cần dưỡng thai thật tốt chờ tới ngày sinh ba bé con được rồi. Về sau còn chăm con nữa, anh sẽ làm hết luôn. Bé cưng chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức lại là được."

Yuko hạnh phúc vòng tay ôm cổ anh. Cô thủ thỉ:

"Ông xã thật tốt ! Sinh xong rồi em sẽ bù cho anh nhé. Em biết anh nhịn cái đó cũng lâu rồi...."



Shin cưng nựng gò má đã có chút phúng phính vì được bồi bổ của cô:

"Đúng rồi đó, em phải dưỡng sức thật khoe để sinh con. Sau đó, em còn phải dưỡng sức để bồi anh nữa. Lo mà ăn uống cho nhiều vào, muốn cái gì cứ nói với anh. Ông xã chỉ có một mình em, không thương không lo cho em thì lo cho ai."

Yuko chu môi phản bác:

"Ai nói có mình em, bây giờ anh còn có ba bé con cần anh bảo vệ, chăm sóc nữa đó."

Shin yêu chiều hôn lên đỉnh đầu cô, anh vui vẻ nói:

"Phải phải, anh bảo vệ cho em và các con. Trễ rồi, đi ngủ thôi bé à."

Ngày tháng trôi qua, cuối cùng Yuko cũng đến ngày sinh. Trước đó hai tuần, Shin đã cùng cô chuyển đến phòng đặt trước ở bệnh viện. Căn phòng có đủ tiện nghi và vô cùng rộng rãi, Shin ở lại cùng nên Yuko cảm thất rất thoải mái. Vợ có thai nên Shin tham khảo những người có kinh nghiệm, từ trưởng bối trong nhà cho đến các anh rể vì vậy anh thu thập được rất nhiều điều tốt để chuẩn bị chào đón ba bé con.

Yuko sinh vào lúc khuya, bốn giờ sáng là cô chuyển dạ. Mọi người thân thiết ở hai gia tộc có mặt ở phòng sinh rất đông, còn một nhóm chờ ở sân bệnh viện nữa. Ai cũng lo lắng và mong chờ, cầu mong cho Yuko và ba bé con bình an.

Suốt quá trình sinh nở, Shin đều ở cạnh Yuko. Anh động viên cùng cô trải qua những đau đớn trong lúc sinh. Cô sinh thường nên mất sức rất nhiều, mỗi khi cô đau đớn kêu lên, Shin đều cố gắng trấn an cô, tạo cho cô niềm tin và sự vững chắc, tay cùng nhau đan chặt như muốn truyền sức mạnh cho cô. Dù cho bản thân anh đã rơi nước mắt nhưng vẫn cùng cô cố gắng mỗi một giây phút....

"Cố lên bé cưng, em rất giỏi, ráng một chút, các con sắp đến với chúng ta rồi. Anh ở đây, đừng sợ !"

Yuko cố gắng dùng sức để rặn, đau đớn đến độ mồ hôi và nước mắt hòà vào nhau.

Mãi cho đến khi lần lướt có những tiếng khóc vang vọng khắp phòng thì cả hai mới nhẹ nhõm. Shin đau lòng hôn lên môi cô, anh nghẹn ngào:

"Anh yêu em, cảm ơn em đã cố gắng vì anh và các con !"

Nước mắt hạnh phúc của Yuko lăn rơi xuống, cánh môi mỉm cười với anh.

Ba người y tá bế ba đứa bé vừa được vệ sinh đi đến cho hai người xem. Shin xúc động bế từng bé đưa cho Yuko xem mặt. Cô thều thào:

"Đánh yêu quá, đây là con của chúng ta."

Bác sĩ đỡ đẻ cho Yuko cũng hạnh phúc không kém. Bà ấy nói với vợ chồng họ:

"Chúc mừng hai người, các bé là hai trai một gái, rất khoẻ mạnh và đáng yêu."

Sau khi sinh, Yuko và các con được chuyển về phòng bệnh đã đặt. Mọi người hôm đó vào thăm mà chật hết cả phòng. Ai cũng muốn bế ba bé con.

Ông Shito và bà Rin mỗi người bế một bé, bé còn lại thì do hai lão gia tử bế.

Bà Rin nhìn cháu gái mới sinh còn đỏ hỏn, nhỏ nhắn mà không ngừng nhoẻn miệng cười. Bà nói với Yuko đang được Shin đút sữa cho uống:

"Con dâu của mẹ là số một luôn, chiến thần của hai gia tộc mình. Sinh một lần có cả trai lẫn gái, về nhà mẹ thưởng cho con và các cháu yêu. Con gái giống con quá nè, ghét ghê vậy đó."

Ông Ryu cười hiền nhìn các cháu cố sau đó hỏi vợ chồng cô:

"Đặt tên là gì hả hai đứa ?"

Yuko nhỏ tiếng trả lời:

"Con với Shin bàn nhau là để trưởng bối đặt ạ."

Ông nội của Shin gật đầu sau đó nghĩ nghĩ rồi bàn bạc với ông Ryu. Cuối cùng ông Ryu nói ra quyết định của cả hai:

"Cháu trai đầu đặt là Shota, cháu trai thứ đặt là Satoshi, cháu gái bảo bối tên là Kanna. Cả ba cái tên này đều có ý nghĩa cả, hai con thấy thế nào ?"

Shin và Yuko nhìn nhau hạnh phúc cùng tán thành với tên mà trưởng bối đặt cho bé con nhà mình.

Thời điểm Yuko sinh con thì gia đình chị Tiểu Đan của cô và Shin, cùng với gia đình các anh chị kia ai cũng có con trai. Vì vậy hay tin Yuko sinh ba lại được một cô con gái nên mọi người "trộm vía". Họ thỉnh thoảng có thời gian là sẽ bay sang Nhật một tuần đến một tháng thăm gia đình cô với các trưởng bối và cùng đi chơi, hội họp.

Shin quả thật là người chồng người ba đảm đang. Chăm vợ chăm con đều kĩ càng và hoàn hảo từng chút một. Tự tay anh chăm Yuko ở tháng cữ rồi luân phiên xoay quanh chăm lo cho ba bé con. Người lớn trong nhà, nhất là mẹ anh nếu có chăm cũng chỉ khi nào anh có việc đột xuất buộc đến công ty thôi. Còn lại anh sẽ tự mình đảm đương hết.

Ngày tháng lại trôi đi, mới đó mà đã qua năm năm. Gia đình nhỏ của Shin và Yuko càng thêm nhiều niềm vui và hạnh phúc khi ba bé con của họ lớn lên.

Yuko giờ đây có thể nói là sống cuộc sống mà biết bao người phụ nữ mơ ước. Cô tiếp tục học thạc sĩ khi các con lớn hơn một chút, vẫn tới công ty làm việc với Shin nhưng rất ít. Ngoài ra, cánh đồng hoa nhài do Shin mở là dành tặng cho cô, ngày tốt nghiệp đại học cô còn được ông nội Ryu tặng cho nơi sản xuất hoa nhài nữa. Do đó Yuko đã kết hợp hai nơi này lại làm nhà máy trồng và chế biến hoa nhài ( sản xuất hoa xuất khẩu, làm trà, nước hoa, tinh dầu, xà phòng tắm/gội/rửa tay, túi thơm), nhưng cô chỉ ở phía sau điều hành, còn lại giao cho người quản lí chăm coi. Phần lớn cô dành thời gian chăm sóc gia đình nhỏ. Mọi người ở hai bên gia tộc, bạn bè thân thiết đối với ba bé con nhà cô là yêu chiều vô hạn. Tuy vậy, Yuko vẫn căn dặn các bé không được đua đòi và phung phí, rèn luyện cho các bé tính tự lập, biết giúp đỡ và san sẻ, không ỷ vào gia thế hai gia tộc mà sinh kiêu. May mắn chồng cô cũng nghiêm khắc và mềm mại với xác bé đúng lúc, vì vậy ba bé con nhà cô tuy bình thường nghịch ngợm nhưng rất có phép tắc.

*Một ngày nọ

Tiếng nức nở vang vọng khắp phòng khách. Yuko vừa đi xuống lầu đã nghe thấy. Cô dòm quanh thì trúng ngay con gái đang úp mặt xuống bàn trà, cả thân mình trong chiếc đầm hoa trắng ngồi bệt dưới nền nhà. Nhanh chân đi tới chỗ cô bé, Yuko nhỏ giọng hỏi:

"Kanna, sao thế con ? Mới sáng sớm lại khóc nức nở thế này, nói mẹ nghe nào !"

Cô bé Kanna ngẩng mặt lên, khuôn mặt lem nhem nước mắt. Đôi mắt tím hệt như mẹ ngập nước trực trào rơi xuống. Yuko xót xa giúp cô bé lau đi.

Qua một lúc cô bé mới nấc nghẹn bày tỏ:

"Con mất hết tiền tiết kiệm rồi mẹ ơi. Con muốn để dành mua quà sinh nhật cho mẹ. Vài ngày nữa là đến nhưng tiền tiết kiệm của con không biết tại sao lại mất sạch cả. Hức hức..."

Đã rõ vấn đề, Yuko ôm con gái vào lòng dỗ dành:

"Ngoan, con là món quà lớn nhất, ý nghĩa nhất với mẹ rồi. Tiền tiết kiệm mất đi mẹ sẽ cho con lại một ít rồi Kanna tiếp tục để dành, về sau dùng nó mua những thứ con thích. Bây giờ rửa mặt rồi xuống bàn ăn chờ mẹ, mẹ lên phòng gọi ba dậy đã. Hai anh của con mẹ không thấy chúng, chắc lại lén đi đâu nữa rồi, sáng nay dậy sớm làm đồ ăn mẹ cũng không thấy đâu, nghịch hết sức. Kanna chờ ba mẹ một lúc nhé."

"Dạ"

Kanna ngoan ngoãn đáp một tiếng. Yuko đưa con gái đi rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn. Cô rót cho cô bé một ly sữa sau đó đi lên phòng ngủ của vợ chồng cô để gọi Shin dậy.

Ngồi bên mép giường, Yuko nhỏ nhẹ lay người đàn ông đang say giấc:

"Ông xã, dậy đi anh !"

Shin "ừm" một tiếng, tay sờ soạng rồi kéo Yuko xuống ngực ôm lấy. Cô cười cười chọt chọt lồng ngực anh khẽ nói:

"Dậy đi, con gái cưng của anh sáng sớm đã khóc uất nghẹn dưới nhà kìa."

Nghe đến con gái, Shin từ trong cơn mê ngủ liền choàng tỉnh. Anh nhíu mày nhìn vợ còn cô thì nhún vai, môi mỉm cười ngọt ngào.

"Ai ghẹo công chúa nhỏ của anh vậy ?"

"Em không biết, nghe nói mất hết tiền tiết kiệm rồi. Vốn định dùng mua quà sinh nhật cho em mà mất hết."

Yuko nói lại mọi chuyện cho Shin nghe. Anh nghe con gái khóc là lòng gan sôi lên, còn nghe được vợ nói vậy nên xót mà cất lời:

"Để lát nữa anh đưa lại cho con bé. Mất bao nhiêu anh cho lại gấp trăm lần số tiền đó. Còn mà không nhớ thì anh đưa cho tấm thẻ, tha hồ mà xài. Anh mà biết ai dám giở trò làm công chúa nhỏ của anh khóc là biết tay."

Yuko cười cười nhưng có chút nghiêm nghị:

"Đừng có chiều con bé mãi thế. Em nói với anh bao lần rồi. Riết rồi quen đấy."

"Con còn nhỏ mà, em xem, con bé còn khóc nữa, anh xót biết bao."

Shin vô tội nhìn cô thì bị Yuko trừng mắt cảnh cáo. Cô gằn giọng:

"Em nói thế thôi, tuỳ anh."

Shin thấy cô như vậy lại rén ngang, anh vội vàng ôm cô dỗ dành:

"Nghe em nghe em, giấy khai sinh không thắng được giấy kết hôn. Chờ anh, anh làm VSCN rồi mình xuống nhà với con gái."

Yuko bật cười nhìn anh đi đến phòng tắm sau đó cô gấp chăn gối lại cho gọn gàng.

Lúc Yuko và Shin xuống nhà đã nghe trong bếp vang vọng tiếng cãi vả của nam và nữ nhưng đều là giọng trẻ con.

Cả hai nhanh chónh đi xuống thì thấy cô bé Kanna đang không ngừng trách móc, lên án hai người anh trai:

"Không là hai anh thì còn ai nữa hả ? Ở nhà này chỉ có hai anh là hay vào phòng em trộm đồ. Lần trước là gấu bông anh Kane con của dì Miu tặng em lại bị anh ba trộm lấy đem đi bán để đánh bạc. Còn anh hai, anh hai lại trộm tiền của em một lần cũng là để đi đánh bạc. Hôm nay em xem tiền của em lại mất, nghĩ đi nghĩ lại, hai anh ra ngoài từ sớm bây giờ mang về cho em con gấu. Hừ, thủ phạm chỉ có thể là hai anh thôi. Trả tiền đây, con gấu bông này em không cần.":

Shota và Satoshi nhìn nhau lại phát hiện hai vị phụ huynh đã có mặt. Shin nghiệm nghị liếc mắt đến chỗ hai bé sau đó lại di dời đến cô bé Kanna. Anh dỗ dành con gái:

"Ba nghe mẹ nói rồi, ba với mẹ bàn nhau là mỗi ngày cho con một ít tiền, con tự chi tiêu và để dành cho hợp lí nhé. Đến sinh nhật mẹ, con có bao nhiêu thì mua vừa đủ tiền thôi, quà nào mẹ cũng thích dù đắt hay không. Con và hai anh là món quà tuyệt nhất của ba mẹ rồi."

Kanna gật gật đầu, tủi thân ôm lấy ba mình nhưng không quên dành cho hai anh trai cái liếc mắt sắc lẹm.

Yuko đi đến chỗ hai con trai, cô dịu dàng hỏi han:

"Hai con trốn nhà đi đâu đấy, lại leo cổng ra phải không ?"

Hai cậu nhóc mím môi không trả lời. Yuko lại nói tiếp:

"Mẹ thừa biết hai đứa đi đâu đấy. Cái tính nghịch ngợm này là thừa hưởng từ ba các con. Bà nội nói, từ nhỏ ba con đã nghịch lắm rồi, được ông nội thương, còn có ông nội nuôi luôn đưa đến sòng bạc chơi nên tuổi thơ dữ dội lắm.

Ba mẹ không la, không phạt hai đứa nhưng mà về sau đừng có lấy tiền tiết kiệm của Kanna nữa. Muốn cái gì thì nói với mẹ và ba, ba cũng đâu cấm hai đứa đến sòng bạc tìm hiểu. Chỉ là các con còn nhỏ, không thích hợp tham gia những trò chơi ở đó. Hiểu không ?"

Hai cậu nhóc có thể nói là tướng mạo y đúc Shin còn nhỏ, lấy hình lúc nhỏ của anh so sánh với chúng nhìn hệt ba anh em. Vì vậy tính cách thừa hưởng từ anh. Tuy vậy, Yuko và Shin luôn khuyên bảo một cách nhẹ nhàng, nói không với đòn roi, mắng chửi. Có con trai phải dạy dỗ khéo léo thì con mới nên người.

Nghe mẹ nói vậy, Shota và Satoshi đã hiểu. Cả hai khoanh tay cùng nhau hối lỗi:

"Chúng con đã hiểu thưa mẹ, xin lỗi ba mẹ, xin lỗi Kanna."

Shin lúc này mới lên tiếng:

"Được rồi, về sau không được phép như vậy nữa. Hai đứa cư xử cho đáng mặt nam nhi một chút, suốt ngày cứ trêu ghẹo em gái nhỏ. Nhà chúng ta có hai bảo bối cần được bảo vệ, một là mẹ con có ba bảo vệ, hai là em gái

Kanna do hai con bảo vệ. Vậy đó mà cứ làm em khóc mãi. Chuyện hôm nay ba không truy cứu nữa, mẹ nói thế nào thì nhớ cho kĩ nghe chưa. Bây giờ ăn sáng đi rồi ba đưa mẹ với các con đến thăm ông bà, sau đó đi chơi được không ?"

Ba đứa nhỏ nghe thế thì vui vẻ reo lên:

"Ba tuyệt nhất !"

Yuko mỉm cười hạnh phúc nhìn chồng và con sau đó hâm nóng lại đồ ăn sáng đã được cô chuẩn bị từ sáng sớm.

Ba đứa nhỏ ngồi vào bàn ăn dù đã làm hòà nhưng miệng vẫn chí choé với nhau.

Shin tới giúp vợ một tay. Anh hôn vào má cô một cái rồi nói:

"Vất vả cho em, ba đứa nhóc này nghịch như quỷ. Kanna cũng không thua hai anh của con bé, lần trước theo thằng nhóc Kane về nhà của nó mà quên không thông báo cho ba mẹ, làm anh sợ muốn rớt tim ra ngoài. May là

Miu và anh Kan đi làm về nhà nhìn thấy gọi lại cho chúng ta. Có con gái chấp niệm với con trai nhà ngườ ta, anh đau lòng quá."

Yuko vừa cho phở vào mỗi tô và đồ ăn kèm, cô vừa cười vừa đáp lời anh:

"Hai nhóc con giống anh còn Kanna là anh chiều nên thế đấy. Không sao, Kane cũng rất được, lại là con trai của

Miu bạn em. Chấm làm con rể ok lắm ấy."

"Ai cho ? Anh không gả, trừ khi nào Kanna chính miệng nói với anh."

"Hai nhóc con giống anh còn Kanna là anh chiều nên thế đấy. Không sao, Kane cũng rất được, lại là con trai của

Miu bạn em. Chấm làm con rể ok lắm ấy."

"Ai cho ? Anh không gả, trừ khi nào Kanna chính miệng nói với anh."

Shin phản ứng ngăn cản ngay khiến Yuko không thể nhịn được cứ nhoẻn miệng cười mãi. Cô nói:

"Làm ba của ba đứa con rồi đấy sao cứ như con nít thế hả, Shin ngốc !"

Shin không ngại ba đứa con có mặt ở đây mà tưk nhiên ôm lấy Yuko từ sau, chiếc cằm cương nghị đặt lên hõm vai mỏng manh Lời thủ thỉ thâm tình phát ra bên tai cô:

"Ngốc nhưng mà thành công đưa được hoàng hôn ngọt ngào của anh về nhà làm vợ. Anh rất hạnh phúc, anh yêu em và các con rất nhiều !"