Yuko bảo đảm Shin không nói mới bắt đầu kể cho Shin nghe về việc ba mẹ cho tiền hai chị em tiêu vặt. Còn Shin cảm thấy Yuko rất thuần khiết, anh nói là nói vậy nhưng không bảo đảm sẽ không thả “móc câu” cậu mợ cả. Không trực tiếp thì gián tiếp, ai kêu đối xứ không công bằng với chị gái nhỏ của anh làm chi.
Sau khi kể xong, Shin xem như đã hiểu. Anh nói Yuko chờ một chút còn mình thì đi vào nhà. Yuko tròn mắt dõi theo, cô không biết Shin định làm gì. Cứ thế mà ngồi chờ cho đến khi Shin quay lại.
Dáng người thiếu niên cao lớn trong trang phục quần tây cùng áo sơmi trắng trông vô cùng hút hồn, trong đêm đen càng tăng thêm phần anh tuấn. Yuko nhìn thấy mà căng cả hai mắt, cô thật sự chẳng bao giờ ngừng cảm thán người em trai họ này của mình. Shin tuy chỉ mới mười lăm tuổi nhưng cơ thể phát triển rất tốt, cao ráo, rắn rỏi lại còn biết chơi thể thao và thành tích học tập luôn đứng top đầu trong trường. Yuko rất ngưỡng mộ anh, cô luôn mong muốn bản thân phấn đấu để có thể bằng một chút sự giỏi giang của Shin, cũng như chị Tiểu Đan con của cô ba. Hai người họ luôn là tấm gương để cho Yuko noi theo mà chăm chỉ học tập.
Shin trở lại, trên tay anh cầm một chiếc cupcake. Ánh mắt nhìn thấy Yuko không chớp mắt mà nhìn mình, Shin liền nâng ngón tay gõ lên chóp mũi cô, nhẹ cất tiếng:
“Em biết mình rất đẹp trai rồi, chị không cần phải nhìn đến ngẩn người như vậy đâu.”
Yuko nhỏ bé bây giờ mới cập nhật lại mình, cô nhanh chóng thoát khỏi sự say mê ttrước người thiếu niên anh tuấn. Đôi má ửng hồng, khóe môi chúm chím ngại ngùng trông vô cùng đáng yêu. Lời nói lí nhí phát ra, nét thẹn quá hóa hờn hiện rõ trên gương mặt xinh xắn.
“Chị không có như vậy, em….Shin, đừng có nói bừa.”
Trước bộ dáng này của Yuko, Shin thật sự muốn đưa tay kéo lấy thân thể bé nhỏ ôm vào lòng. Cô cứ tựa như tiểu tinh linh vậy, vô cùng thuần khiết và trong sáng. Đã chín năm trôi qua, chị gái nhỏ vẫn luôn khiến anh say mê….Nếu thật sự trái luân thường đạo lí, anh nguyện dùng cả đời này cãi lại số trời, không để cho cô gái nhỏ thoát khỏi tay mình. Cô phải là của anh, anh đã chờ được chín năm, vậy cứ tiếp tục chờ thêm tám năm nữa thì có sao…
Shin đưa chiếc cupcake trong tay cho Yuko rồi nói:
“Trong nhà hết bánh rồi, mẹ em rất thích cupcake với cả có chị Tiểu Đan nữa, khi nãy có lẽ hai người họ đã ăn rất nhiều. Em đã hỏi đầu bếp thì còn mỗi một cái trong tủ lạnh. Cho chị đó, ăn đi, không được phiền muộn nữa đâu đấy.”
Yuko thấy bánh mình yêu thích thì vui vẻ nhận lấy, giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Cảm ơn nhé, Shin, anh thật tốt !”
Khi Yuko chuẩn bị đưa bánh lên miệng ăn thì bất ngờ Shin áp lại cô bé hơi gần, dáng người cao ráo hạ thấp xuống cho đến khi môi anh kề bên vành tai mẫn cảm của Yuko. Tiếng cười khẽ cùng với lời thì thầm đầy ẩn ý phát ra bên tai cô:
“Cho chị một cái bánh, em lấy chị một đời.”
Nói xong, anh ngay tức khắc trở lại bộ dáng cũ, đứng thẳng nhìn Yuko ăn bánh với ánh mắt đầy cưng chiều.
Yuko dù sao cũng mới chín tuổi, suy nghĩ thật sự chưa sâu sắc lắm, vì thế mà câu nói vừa rồi khi Shin kề bên tai cô nói nghe có chút mơ hồ….
Shin thấy Yuko ăn bánh với bộ dáng thích thú, vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ hơn. Sự ưu buồn trong đôi mắt tím tựa hoàng hôn của cô đã vơi dần. Anh chỉ sợ cô ngốc này suy nghĩ nhiều rồi phiền muộn không vui, anh biết cô chịu nhiều sự bất công trong chính gia đình của mình. Anh muốn bảo vệ cô, nhất là khi nhìn vào đôi mắt tím long lanh kia, anh chỉ muốn nhìn thấy sự vui vẻ, hạnh phúc. Có nhiều điều anh suy nghĩ nhưng chưa thể khẳng định về cách cậu mợ cả đối xử với Yuko và Yuka, đa phần là sự tiêu cực….Từ lâu, anh đã có nhiều suy nghĩ vượt ngoài sức tưởng tượng của mình, cảm giác như giữa cậu mợ cả, Yuka và Yuko có một sợi dây nào đó ngăn chặn lại hai chữ tình thân…Và cách mà Yuka đối xử với Yuko tựa như một cô tiểu thư với người hầu gái, không phải là hai chị em ruột…Yuka lúc nào cũng tìm cách xa lánh, châm chọc Yuko…Nếu chị em trong nhà có chửi nhau, tị nạnh nhau như chó với mèo thì cũng không giống cách Yuka đối xử với Yuko…Liệu có uẩn khúc nào chăng ?
Shin bây giờ đã lớn dần, vài năm nữa sẽ đến tuổi trưởng thành nên suy nghĩ của anh cũng có nhiều phức tạp và sâu xa hơn. Sự quan sát cũng theo đó mà tăng dần, huống chi anh đã quan sát Yuko từ nhỏ cho đến bây giờ….Anh nhất định phải làm rõ sự không công bằng của cậu mợ cả với hai người con gái của mình…Nếu những suy nghĩ của anh là đúng, vậy Yuko thật sự quá đáng thương, anh không muốn cô phải gánh lấy nỗi đau to lớn như thế. Anh nhất định sẽ che chở cho cô, nếu như trong tương lai có những điều bất ngờ ập đến, dù là tích cực hay tiêu cực, anh vẫn sẽ bảo vệ cô.
Yuko ăn đến một nửa cái bánh sau đó nói với Shin:
“Shin, vậy đồng ý giúp Yuko nhé, giúp đưa hộp quà cho cô út.”
Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào đã kéo Shin ra khỏi những suy nghĩ của mình. Anh nâng tay lau khóe miệng bị dính bánh của Yuko rồi đáp:
“Được rồi, để em đưa giúp cho chị. Bảo đảm chỉ có ba mẹ với em biết thôi, có được không ?”
Yuko nghe thế gật gật đầu, đôi môi chúm chím ánh lên nụ cười biết ơn rồi nhanh chóng đưa hộp quà cho Shin. Anh nhận lấy bỏ vào túi quần, không quên nói với Yuko:
“Nhớ kĩ lời em nói, không cho phép chị quên đâu đó, chị gái nhỏ. Về sau nếu em hỏi, chị phải nói cho đúng. Nếu nói sai, em sẽ phạt chị thật nặng.”
Yuko tròn mắt, Shin lần nữa kề môi bên tai cô thì thầm:
“Cho chị một cái bánh, em lấy chị một đời.”
Trong khung cảnh vườn hoa ngập tràn hương sắc thanh mát, dịu êm của hoa nhài và các loài hoa khác, cùng bầu trời đêm đầy sao soi rọi, những làn gió thật nhẹ thổi qua mang đến cảm giác dễ chịu. Nơi chiếc xích đu đặt giữa vườn hoa, người thiếu niên cứ thế nhìn ngắm cô gái nhỏ ăn bánh, ánh mắt tràn đầy sự say mê và sủng nịnh….