Satomi đang chuẩn bị cho tươm tất để đến thư phòng gặp ông Ryu nhằm thưa chuyện như đã bàn trong kế hoạch trước đó. Cô ta cảm giác hơi lo lắng một chút, không biết
Ren thấy vợ có vẻ nghiêm trọng thái quá bèn đi đến sau lưng đưa tay ôm lấy eo của Satomi. Anh ta cười nhỏ, miệng kề sát vành tai Satomi khẽ cất tiếng:
“ Đừng sốt ruột, em làm được mà. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta tiếp tục sinh thêm một đứa con nữa. Con trai càng tốt, địa vị trong nhà của em sẽ được củng cố hoàn toàn.”
Satomi nghe thế liền bĩu môi, cô ta đáp:
“Anh tính cũng hay đấy nhưng nếu không là con trai thì sao ? Anh sẽ bỏ mẹ con em à ?”
Ren cười cười rồi nói:
“ Không có thì vài năm lại sinh tiếp, em phải hiểu một điều, nếu chúng ta có nhiều con cái và đặc biệt có con trai sẽ khiến chúng ta chiếm được ưu thế nhiều hơn. Yamamoto của cải không thiếu, nhưng con cháu cũng không ít, tất nhiên di chúc phải chia ra. Muốn có được phần nhiều hơn thì con cái của chúng ta phải đông hơn những người khác. Anh chỉ muốn tốt cho em với con thôi, chứ con gái, con trai gì mà chẳng được.”
Satomi xoay người lại, ngón tay gõ nhẹ lên môi Ren và đáp lại:
“ Anh đó, tính toán cái gì phải nói cho em nghe nữa. Chúng ta là vợ chồng mà, phải có nhau chứ. Anh muốn bao nhiêu đứa con em cũng đều cho được, nhưng anh luôn phải nhớ đảm bảo cho mẹ con em được sung sướng nha. Có vậy thì em mới yên tâm sinh con đẻ cái cho anh chứ. Cứ bị những người trong gia tộc ức hiếp, không bằng lòng, em chẳng còn tâm trạng nghĩ chuyện khác.”
Ren cúi đầu hôn vào má cô ta một cái, anh ta vui vẻ cất tiếng:
“ Anh biết rồi, khi nào được chuyển nhượng toàn bộ quyền lực thì chẳng còn ai dám lên mặt với mẹ con em đâu.”
Satomi nở nụ cười đầy tự tin, cô ta kéo tay Ren ra khỏi người mình rồi soi gương một tí. Thấy bản thân tươm tất, cô ta đi ra cửa, không quên quay đầu lại nói với Ren:
“ Ở đây và chờ tin của em nhé !”
Ren gật đầu, sau đó Satomi khép cửa phòng ngủ lại và rời đi tới chỗ thư phòng của ông Ryu.
*Thư phòng
Ông Ryu đang cho con chim nhỏ trong lồng ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa thì động tác có hơi ngưng lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục. Ánh mắt dịu dàng nhìn chú chim nhỏ, miệng mấp máy cất tiếng:
“Vào đi”
Cửa phòng được đẩy ra, Satomi kính cẩn đi vào. Cô ta thấy ông Ryu đang tập trung cho con chim trong lồng ăn thì nhỏ tiếng:
“ Dạ thưa ba, con muốn thưa với ba một chuyện. Mong ba nghe xong sẽ chấp thuận cho con.”
Ông Ryu khẽ đưa mắt nhìn cô ta rồi đáp:
“ Có chuyện gì thì nói đi, không cần ra vẻ kính cẩn thế đâu. Cô cũng đâu có ưa tôi là mấy. Đúng không ?”
Satomi nghe vậy có hơi chột dạ nhưng rất nhanh liền đáp lại:
“ Ba đừng nói thế mà tội con. Đối với con, ba giống như người thân của con vậy…”
Ông Ryu nhếch môi cười lạnh:
“ Được rồi, có chuyện gì cứ nói nhanh đi.”
Satomi không chần chừ nưa, co ta cất tiếng bắt đầu thưa chuyện:
“ Dạ chuyện là thế này, mẹ của con ở quê đang bị bệnh, nhà thì không có ai để chăm lo. Con muốn xin phép ba về quê một thời gian để chăm mẹ cho đến khi bà ấy khỏe hẳn rồi trở về. Mong ba cho phép.”
Ông Ryu hơi liếc nhìn Satomi, bộ dáng trầm ngâm khó đoán làm cho Satomi chẳng thể nhìn ra ông đang nghĩ gì.
Qua một lúc, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp:
“ Muốn làm gì thì làm, miễn là đừng gây ảnh hưởng đến gia tộc là được. Cô cứ về chăm bệnh cho mẹ đi, khi nào bà ấy khỏe thì trở lại.”
Satomi đạt được điều mình muốn thì mừng thầm trong lòng, cô ta tiếp tục nói:
“ Con vẫn còn một điều muốn cầu xin ba nữa…”
Ông Ryu hừ một tiếng hất mặt về phía Satomi, ý bảo cô ta nói đi.
Satomi thấy thế vội đáp ngay:
“ Con muốn xin ba cho phép anh Ren chồng con cùng về. Khoảng vài ngày thôi anh ấy sẽ trở lại còn con sẽ tiếp tục chăm sóc cho mẹ ở quê nhà, ba cho phép vợ chồng con nha ba, con sẽ không để anh ấy lỡ dở công việc đâu, ba hãy yên tâm.”
Lời vừa dứt cũng là lúc ông Ryu cho con chim nhỏ trong lồng ăn xong. Ông nhẹ tay kéo cửa lồng xuống sau đó quay sang đối diện với Satomi. Ông cất tiếng:
“ Được rồi, dù gì nó với cô cũng là vợ chồng, việc con rể có hiếu với mẹ vợ là điều đương nhiên. Nhưng đừng làm chậm trễ nó, nó còn nhiều việc phải làm lắm. Tôi cũng chẳng muốn làm khó dễ gì cô, mắc công cô lại bảo ông già này khiến cô tủi nhục khi gả vào làm dâu gia tộc Yamamoto.”
Satomi mỉm cười ra vẻ biết ơn, cô ta cúi đầu kính cẩn đáp:
“ Con cảm ơn ba rất nhiều, những lời ba dặn con sẽ ghi nhớ và nhắc nhở anh Ren. Con xin phép trở về phòng để nói với anh ấy một tiếng. Chuyện mẹ con bệnh, con vẫn chưa cho anh ấy biết.”
“ Đi đi.”
Ông Ryu phẩy tay, Satomi nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa vừa đóng lại. đôi mắt ông Ryu khẽ hiện lên tia khó đoán. Ông nhấn số trên điện thoại bàn, rất nhanh bên kia đã có người nhận máy:
“Vâng, tôi nghe đây thưa ông chủ.”
Tiếng nói khàn khàn thông qua điện thoại của ông Ryu vang lên:
“ Khi nào có lệnh của tôi thì hãy theo dõi vợ chồng Ren, tôi muốn xác nhận xem có thật là vợ chồng nó về quê thăm mẹ vợ không. Sống đến tuổi này rồi, tôi biết chúng nó nghĩ gì, tôi không quá để tâm, cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra. Tôi muốn xem vợ chồng nó sẽ đóng kịch đến lúc nào, Ren, tôi đã nhìn thấu dã tâm của nó.”
Bên kia người nghe máy sau khi nghe ông Ryu căn dặn thì cung kính đáp lại:
“ Tôi đã rõ, khi nào cậu chủ cùng vợ cậu ấy xuất phát, ông chủ hãy gọi cho tôi để thực hiện nhé. Có tin tức, tôi sẽ lặp tức báo cho ngài.”
“ Cảm ơn cậu”
Cuộc điện thoại dừng lại, ông Ryu thả người lên chiếc ghế da, ngón tay gõ lên mặt bàn, gương mặt trầm ngâm nhìn về hướng cửa sổ…