Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 48: Tức Mà Không Thể Chống Lại.



Shin và mọi người đến phòng bệnh đã thấy Ran đang kéo chăn đắp lên người Yuko tránh bị lạnh.

Tiểu Đan thấy người lớn trong nhà có vẻ đã mệt mỏi nên ngỏ ý:

"Hay là ông nội với mọi người về trước đi, con ở đây chăm Yuko cho. Hôm nay cũng mệt quá rồi."

Shin lắc đầu, anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ran. Ánh mắt đau lòng nhìn người đang hôn mê trên giường bệnh. Cánh tay trắng nõn vốn dĩ xanh xao nay càng gầy gò nhiều hơn, lại còn ghim kim truyền nước. Shin nhìn mà xót lòng....

Anh đặt tay lên gò má Yuko một chút rồi cất tiếng nói với mọi người:

"Tất cả về nhà hết đi, con sẽ ở lại chăm cho chị Yuko. Một mình con ở lại là được rồi, nhiều người quá sẽ vướng víu và làm ồn đến chị ấy."

Bởi Shin là người có uy lại được coi trọng, người lớn trong nhà đều phải chiều theo ý anh từ khi còn nhỏ. Cho nên với lời đề nghị này, tất cả đều phải nghe theo. Một phần là vì lời Shin nói cũng rất hợp lí.

Ông Ryu nhìn qua Yuko một cái, bàn tay vỗ lên vai Shin thật khẽ như trấn an anh đừng lo lắng quá. Ông biết, Shin đối với người chị họ này rất thân thiết, cô bé bây giờ ra nông nỗi này nên Shin lo lắng nhiều hơn là phải.

Ông Ryu nhẹ nhàng nói với Shin:

"Con đừng lo lắng quá, con bé ổn rồi. Về sau chúng ta chăm sóc cho nó nhiều hơn một chút, tránh để nó mãi khép kín tách biệt với mọi người. Tính tình của Yuko cũng trầm lắng, nó lại thích chơi với con và Tiểu Đan, vậy về sau hai chị em các con rủ nó đi chơi nhiều một chút. Bận rộn quá thì đưa nhau đi ăn rồi về, ở nhà mãi cũng chán, ra đường hít tí gió trời cho khuây khỏả đầu óc. Ông ngoại cho phép Yuko đi chơi đêm với con và Tiểu Đan, miễn là có hai đứa thì con bé xem như an toàn. Chứ để nó mà đi với Yuka thì lại xảy ra chuyện không hay mất. Bác sĩ cũng nói tình trạng sức khoẻ của Yuko rồi, quan tâm con bé nhiều hơn là được. Khi nãy ông ngoại thấy con kiên quyết đưa Yuko về biệt thự chăm sóc đến khi khỏẻ đúng không ? Cứ đưa con bé đi đi, dạo này việc công ty cũng không nhiều, để mẹ con ở nhà chăm cho Yuko là được. Đừng lo lắng, chị Yuko tỉnh lại thấy con buồn, nó lại không vui đấy."



Shin khẽ thở một hơi thật nhẹ mang theo nhiều phiền muộn. Anh gật đầu như thay lời đáp với ông Ryu.

Lần nữa Shin nhìn qua một lần rồi nói với mọi người:

"Cả nhà về đi, con ở lại trông chị Yuko cho. Cũng trễ rồi, đừng ở đây đông quá tránh làm phiền đến chị ấy."

Mọi người nghe thế thì dặn dò Shin vài câu sau đó dần dần rời đi nhưng Ren vẫn còn ở lại.

Ông ta có chút không đành lòng rời đi, cứ đứng đó nhìn mãi chẳng chịu nhấc chân. Shin thấy vậy, giọng nói trầm thấp vang lên khiến cho Ren lạnh sóng lưng:

"Sao cậu chưa đi nữa ? Muốn gì đây? Hửm ?"

Ren cau mày khó chịu vì thái độ của Shin với mình. Ông ta là trưởng bối nhưng Shin nói năng như thể không để ông ta vào mắt, khiến cho Ren cảm thấy mình không được tôn trọng.

Thế là Ren nhàn nhạt đáp:

"Mày là cháu tao, ít nhiều tao cũng là trưởng bối của mày. Đừng vội vui mừng khi được tiếp quản công ty, sớm muộn tao cũng sẽ lấy lại tất cả. Tao là trưởng tôn gia tộc nhà mẹ mày, mày phải kính trọng tao, sao lại giở cái giọng muốn lên đầu tao ngồi thế kia. Mày nên nghĩ cho tương lai về sau đi . Mẹ mày chẳng biết dạy mày à ?"

Khoé môi anh tuấn cong lên một đường sắc bén, cặp mắt như tia lửa đạn nhìn chằm chằm Ren làm cho ông ta mới vừa khí thế đó, giờ phút này lại như con rùa rụt cổ mà e dè, sợ sệt.

Shin vô cùng bình thản chẳng có chút biểu hiện nào là lo ngại trước lời của Ren. Anh đánh mắt lườm ông ta và cất giọng nhàn nhạt:



"Tôi mời ông đi dành chức trưởng tôn Yamamoto về đấy. Tôi mời ông lên nắm quyền điều hành công ty thay cho vợ chồng dì Ran. Tôi mời ông mỗi chiều đến gặp ông ngoại, cùng ông ngoại trò chuyện và chơi cờ. Tôi mời ông tất cả cái mà ông cho là thuận lợi cho ông nhất. Liệu ông nhắm có ôm hết được hay không ? Vì sao ông mất tất cả ?"

Shin nói một lúc lại cười khấy liếc nhìn Ren đang trong bộ dáng tức tối mà buồn cười. Anh rất căm ghét vợ chồng cậu mợ cùng cô con gái của họ. Bởi anh biết rằng, hoàng hôn nhỏ của anh bị rơi vào tình trạng sợ hãi, đau khổ là do lũ người xấu xa đó. Anh làm sao không biết vì sao Ren chần chừ không chịu về kia chứ...Ông ta sợ Yuko ra đi bất đắc kì tử thì lấy ai làm thế thân cho con gái cưng Yuka của ông ta....Điều này Shin hiểu rõ hơn ai hết...

"Cái này tôi nghĩ ông nên tự đi hỏi bản thân vô dụng của mình đi. Ông lớn tiếng với ai nhưng với tôi thì đừng hòng. Tôi nói ông biết này, do mẹ tôi thương ông ngoại với dì Ran nên mới đồng ý tiếp nhận công ty cùng. Chứ mẹ tôi gả đi rồi, cái nên lấy cũng chỉ có phần của hồi môn mà ông ngoại cho mẹ thôi, bà có ham hố gì công ty của

Yamamoto chứ. Ông nói phải cẩn thận một chút, hai nhà nội ngoại đều lớn mạnh, ông không muốn rắc rối thì đừng tính kế với tôi. Cũng đừng lôi mẹ tôi vào nói rằng bà ấy không biết dạy con...Ít ra mẹ tôi được chính bà nội đưa ba đến hỏi cưới, được cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải cái dạng chẳng thấp kém như vợ ông đâu. Nếu bà ta chính trực, ngay thẳng thì thì có ai mà chán ghét chứ. So với cách dạy của vợ chồng ông, tôi tự tin nói rằng mẹ tôi dạy tôi vô cùng tốt. Nếu không vì nghĩ về tình thân, tôi sẽ còn gọi ông một tiếng cậu hay sao ? Nếu tôi bướng bỉnh, hỗn hào thì có còn gọi vợ ông là mợ hay không ? Và nếu tôi không tôn trọng vai vế thì đã không gọi Yuka một tiếng chị rồi đấy. Con nhỏ xấu xa đó, mỗi lần nhắc đến tôi đều kinh tởm. Tại sao lại có một cô gái ích kỷ như

Yuka tồn tại trên đời được chứ? "'.

Ren bị một người nhỏ tuổi hơn chất vấn mà cả người khẽ run vì tức giận. Ông ta vốn muốn nói lại nhưng Shin đã chặn họng ông trước.

Anh phẩy tay, một ngón tay chỉ ra hướng cửa phòng bệnh và nhàn nhạt đuổi người:

"Biến đi, đừng làm phiền chị Yuko dưỡng bệnh. Đạo đức giả như ông tôi đây cũng làm được, thậm chí là đỉnh cao hơn ông nữa."

Nói rồi Shin khẽ chỉnh lại chăn cho Yuko, anh chẳng quan tâm đến Ren đang vô cùng cay cú, giận dữ bỏ đi khỏi phòng bệnh....

Anh làm gì có tâm trạng cho ai, giờ anh chỉ mong rằng tiểu hoàng hôn, bé cưng, chị gái nhỏ sẽ tỉnh lại.... anh không bao giờ để Yuko một mình nữa...Cho dù cô muốn đẩy anh ra, anh vẫn chai mặt ở cạnh cô....