Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 60: Không Còn Là Con Chim Nhỏ Nhốt Lồng



Tang lễ của quản gia Ann được ông Ryu sắp xếp lệnh cho trên dưới Yamamoto lo lắng chu toàn. Ngày hôm ấy,

Yuko là người hành lễ cho quản gia Ann. Điều này khiến cho ông bà Satomi và Ren không hài lòng lắm. Hai người họ đã tranh thủ lúc thưa khách đến viếng mà nói chuyện với Yuko.

Bà Satomi lườm Yuko rồi cất lời:

"Con cần gì phải hành lễ cho bà ta, ba mẹ còn ngồi đây, con làm như vậy chẳng khác nào trù ba mẹ chết sớm à ?"

Ông Ren nghe vợ nói vậy cũng bắt đầu tiếp lời phàn nàn Yuko:

"Mẹ nói đúng đó, dù sao quản gia Ann cũng không phải người thân của con, chúng ta tổ chức tang lễ cho bà ấy là đã trọn tình trọn nghĩa rồi. Con không cần phải đứng ra hành lễ đâu."

Trước lời khiển trách của ba mẹ, Yuko vẫn giữ bộ dáng trầm lắng. Đôi mắt tím lạnh nhạt nhìn hai ông bà sau đó mới nhàn nhạt cất tiếng đáp lại:

"Quản gia Ann đã chăm sóc con từ nhỏ, bà ấy cũng không có người thân, cả đời cống hiến cho gia tộc Yamamoto.

Con ít nhiều vô cùng biết ơn cho nên xem như là người thân của bà ấy rồi, việc hành lễ là đương nhiên. Đây là xuất phát từ tâm của con, con cũng chẳng có trù ẻo ba mẹ chết sớm đâu. Hai người cần phải sống khỏe để tìm cách lấy lại quyền hành trong gia tộc chứ. Ba mẹ đừng quá bận tâm chuyện này, con không có ý trù hai người đi sớm đâu, chỉ là con muốn quản gia Ann yên tâm ra đi và cảm thấy yên ổn vì có người thân bên cạnh lo ma chay cho mình."

Satomi nghe Yuko nói thì bực tức lắm. Bà ta không biết vì sao từ lúc Yuko xảy ra chuyện lại thay đổi một cách bất ngờ đến như vậy. Câu nào bà ta nói ra hay ông Ren hay Yuka nói thì Yuko đều cứng rắn đáp lại. Không những vậy, lời lẽ cô nói ra vô cùng "móc câu" khiến cho vợ chồng bà ta cứng miệng chẳng thể nói lại được. Rốt cuộc có động lực nào thúc đấy cô từ một người luôn sợ sệt, khép nép lại thay đối trở nên mạnh mẽ, gan lớn như bây giờ....Bà ta vô cùng khó chịu vì giờ đây chẳng thể nào khiến cho Yuko dễ dàng vâng lời như trước nữa rồi...Xem ra chuyện gả cô đi thay thế cho Yuka đã có phần khó khăn hơn trước, về sau phải tính cách khác....Bà ta sẽ làm mọi cách buộc



Yuko nghe lời mà chấp nhận gả đi, có thế thì vợ chồng cùng con gái bà ta mới dành lại được địa vị và quyền lực của mình trong gia tộc.

Ren nhận thấy Yuko chẳng còn yếu đuối như trước nên ông ta cũng không nói gì thêm. Ông ta cũng như vợ mình đã nhận thấy điều bất ổn này từ lúc cô tỉnh lại rồi...Vậy phải tính cách khác, không thể giữ mãi thái độ không tốt đối đãi với Yuko như mọi khi nữa....Muốn nên chuyện nhất định phải thay đổi...Xem ra cô con gái nhỏ này đã nghĩ bản thân đủ lông đủ cánh nên muốn xổ lồng đây mà nhưng gừng càng già càng cay, ông ta làm sao dễ dàng cho cô thoát dễ như vậy...Bỏ công bỏ tiền nuôi dạy để Yuko có cuộc sống sung túc thì về sau cô phải lấy chính mình để báo đáp ơn dưỡng dục của vợ chồng ông ta chứ...

Ren với những tính toán trong lòng trầm mặt một lúc mới bắt đầu nói chuyện tiếp với Yuko.

Ông ta nở nụ cười hiền từ của một người cha sau đó cất tiếng:

"Được rồi, con thích thế nào thì như vậy. Ba mẹ chỉ là lo con hao tâm tổn sức ảnh hưởng tới sức khỏe thôi. Dù sao cũng mới khỏi bệnh, đừng làm gì quá sức của mình."

Khóe môi Yuko cong như thoắt như hiện nụ cười nhẹ, cô kính cẩn đáp lại thể hiện sự tôn trọng, lễ phép vốn có của mình với các bậc trưởng bối:

"Vâng, con biết rồi. Hiện tại khách cũng vắng, ba mẹ có thể về nghỉ. Ở đây còn nhiều người lắm, ba mẹ không cần tốn công ở lại đâu."

Khi Yuko dứt lời cũng là lúc bà Satomi đứng ngoắt dậy bực tức bỏ đi trước sau đó ông Ren cũng bước đi theo...

Yuko trầm lắng dõi mắt theo họ, trên vai xuất hiện một lực đè nhẹ. Cô khẽ quay người ra sau thì thấy Shin, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười dịu dàng.

Shin xoa đầu cô rồi đưa cho cô một ly nước ấm. Anh khụy chân bên cạnh Yuko, ánh mắt tràn ngập yêu thương dành cho cô gái nhỏ. Giọng nói ấm áp vang lên:



"Em ngồi nghỉ ngơi một chút đi, hai người họ vừa nói gì với em vậy? Lại mắng em à ?"

Yuko lắc đầu nâng ly nước lên môi uống một ngụm. Cô nhẹ đáp lời Shin:

"Bây giờ mắng em còn được gì đâu ạ ! Em đâu còn như lúc trước nữa, điều họ nói em không quan tâm...Em chỉ để ý lời anh thôi.."

Nói rồi khẽ cúi mặt xuống vì ngại ngùng, Shin bật cười cưng nựng gò má mịn màng. Anh nói:

"Thế thì tốt, em cứ bật lại đi mọi việc còn lại để anh lo. Ai dám đụng vào em nữa chứ."

Yuko chạm tay lên gò má cương nghị, cô nhẹ giọng:

"Có anh thật tốt, em như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Shin, thật xin lỗi vì những lần trước em ích kỷ không nghĩ đến cảm nhận của anh. Anh vẫn luôn bao dung em như thế, em..."

Yuko có phần nghẹn ngào nói chẳng thành câu...

Shin nâng ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt đang chực chừ rơi xuống như thể nâng niu báu vật trong tay. Lời nói chân thành như suối mát từ từ len lỏi vào trái tim nhạy cảm của người thiếu nữ:

"Em là hoàng hôn của anh, tức là cả bầu trời của anh. Anh tất nhiên phải để bầu trời này luôn xinh đẹp và ngọt ngào, nếu khiến nó hằn lên tia sét vậy đã tốn công gìn giữ bấy lâu nay. Với cả anh đã xách định em là người con gái anh nhất định phải nắm tay dắt vào lễ đường à cùng nhau sống đến răng long đầu bạc... Anh làm sao có thể buông tay dễ dàng chứ, yêu em không biết bao nhiêu cho đủ nữa là, bé cưng à !"