Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 93: Cháu Rể Là Chủ Mới



Mọi người không ngờ ông Ryu lại như vậy, ông chẳng nể mặt bất kì ai dù cho bọn họ có là những vị cổ đông lâu năm, thân thiết với quý công ty. Riêng ông Ren không ngờ tình hình lại bị đảo ngược hoàn toàn so với dự tính ban đầu của mình, tại sao ba ông ta lại có thể như thế chứ ? Nếu các vị cổ đông rút cổ phần ra nhiều vậy chẳng phải sẽ khiến công ty suy sụp hay sao, chưa kể đến việc người chủ mới kia sẽ làm như thể nào để phục hồi nguyên vẹn ban đầu cho công ty Yamamoto...Chẳng lẽ lão ba của ông ta không nghĩ đến kết cục dù cho là chủ mới, nếu như không có những cổ phần hiện tại trước khi gặp khách hàng, hay chủ đầu tư khác thì không khác nào Yamamoto trở thành một bình địa...Ông ta không tin vào người chủ mới này cho lắm.

Ông Ryu rất thoải mái nở một nụ cười sau khi nói xong, ông nói với người thư ký nam đang đứng cung kính sau vợ chồng bà Ran để nói chuyện. Một lúc sau người thư ký đi ra ngoài và rất nhanh trở lại, trên tay anh ta còn cầm theo một sấp giấy.

Nam thư ký cung kính thông báo với ông Ryu:

"Thưa chủ tịch, tôi đã mang đến cho ngài giấy tờ cần thiết, mời ngài tiếp tục giao phó việc tiếp theo."

Ông Ryu gật đầu như đã hiểu, đôi mắt thâm sâu, khuôn mặt tuy đã có phần già nua nhưng vẫn không làm phai đi sự uy nghiêm. Tiếng nói trầm thấp vang lên:

"Bây giờ thư ký của tôi sẽ phát cho các vị cổ đông giấy xác nhận rút cổ phần, nếu ai đồng ý thì điền thông tin vào, ai không đồng ý thì không cần ghi mà chỉ cần kí tên ở ô không xác nhận rút cổ phần là được. Sau khi xong, thư ký sẽ mang ra ngoài kiểm kê và chốt kết quả cuối cùng. Cho đến khi người chủ mới đến thì sẽ đưa cho người ta.

Cũng có thể nói là, bắt đầu kể từ lúc này những ai đồng ý rút cổ phần thì sẽ không còn quyền hành để can thiệp vào những vấn đề của công ty. Mọi quyết định đều do người chủ mới nắm tất cả, sau khi kết thúc cuộc họp này, ai có ý kiến gì thì đi tìm người đó mà giải quyết."

Các vị cổ đông đưa mắt nhìn nhau, nam thư ký bắt đầu phát giấy cho họ, ai ai cũng chăm chú vào những thông tin trên giấy, một lúc sau đã có sự phân chia giữa những vị cổ đông đồng ý rút cổ phần, có người lại rất nhanh kí vào ô không đồng ý.

Một màn này làm cho bà Satomi và ông Ren sôi sục trong lòng, hai vợ chồng không nghĩ đến việc dù có tạo áp lực thì ông Ryu vẫn không nể mặt các cổ đông mà đưa ra ý định biểu quyết bầu lại người lãnh đạo công ty. Thế này xem như mọi công sức những tháng ngày qua đã đổ bỏ rồi sao, vợ chồng bà ta không chấp nhận đâu.

Bà Saotomi cau mày khều tay ông Ren và trao đổi ánh mắt với ông ta. Ông Ren đương nhiên hiểu ý của vợ, ông ta còn bực tức hơn nữa là....

Ông Ren mang tâm trạng phẫn uất hướng về ông Ryu rồi nói:

"Ba đã quyết định thế thì con không ý kiến, dù sao ba cũng bị vợ chồng Ran làm co lú lẫn rồi còn cần gì quan tâm đến những chuyện khác chứ. Về sau khi có chủ mới thay thế, nếu có vấn đề gì thiệt hại của công ty ba cũng đừng kêu than. Nhưng có một việc con muốn ba sau khi có người chủ mới đến chào hỏi phải làm, đó là việc chia cổ phần của ba cho tụi con. Dù ba có từ con thì cổ phần vẫn phải chia cho con, nếu không ba đừng trách, đương nhiên, con là con trai cả, là người đứng đầu gia tộc thì số cổ phần phải được chia nhiều hơn so với hai đứa con gái ngoan của ba."



Ông Ryu nghe thế, khóe môi nhếch lên hừ lạnh một tiếng và cất lời đáp:

"Còn cái mạng già này vợ chồng mày có muốn lấy không ?"

Ông Ren căng mắt, bàn tay cuộn thành nắm đấm đập mạnh xuống bàn không nói gì nữa.

Qua một lúc, thư ký nam tiến hành việc thu lại giấy đã phát cho các cổ đông sau đó đi ra ngoài để kiểm tra và chốt kết quả.

Ông Ryu đứng lên, tiếng nói uy nghiêm vang vọng khắp phòng:

"Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng chân thành cảm ơn các vị đã đồng hành cùng công ty suốt thời gian dài."

Nói rồi ông cúi gập người xuống bày tỏ sự biết ơn sâu sắc đến các vị cổ đông của mình rồi mới ngồi lại vào ghế.

Sau khi đã yên vị, ông Ryu mới nói với bà Ran cho gọi người đã thu mua công ty vào.

Cửa phòng họp được đẩy ra, một đôi nam nữ đẹp tựa thiên tiên đi vào khiến cho mọi người lần nữa được một phen kinh ngạc gấp bội. Đôi nam nữ ấy không ai khác chính là cô con gái Huỳnh Đan của bà Ran và một người đàn ông tuấn tú, thoạt nhìn qua có lẽ một số vị cổ đông sẽ biết đến. Người đó là Vũ Khúc Hoàng Nguyên, người lãnh đạo cả Vũ Khúc Thị lớn mạnh, danh tiếng tại trời Âu.

Bà Ran nhìn thấy người, khuôn mặt vốn dĩ lạnh nhạt từ đầu buổi họp đã có chút biến đổi, đôi môi cong lên nụ cười chào đón hai người mà bản thân trông đợi nhất.

Bà nói với Hoàng Nguyên:

"Xin lỗi, có chút chuyện phải giải quyết nên để con chờ lâu."



Hoàng Nguyên ôm lấy bà một cái, anh điềm đạm cất lời đáp:

"Dạ không sao đâu thưa mẹ."

Nói rồi anh cùng Huỳnh Đan đi đến chỗ ông Ryu.

Huỳnh Đan nói lời chào với ông trước, Hoàng Nguyên cũng lễ phép chào hỏi ông:

"Chào ông ngoại, con rất vui được gặp ông."

Ông Ryu quan sát Hoàng Nguyên một lúc mới đáp:

"À, con là..."

Hoàng Nguyên trầm ổn khẽ nói:

"Để cháu rể giúp ông giải quyết những người phiền toái kia sau đó mới đến chuyện gia đình mình."

Ông Ryu lúc này như đã hiểu sự tình, qua nhận định của mình ông thấy được người cháu rể mới diện kiến này chính là người tài.

Shin chủ động nhường chỗ cho Hoàng Nguyên còn bản thân thì đứng sau ba mẹ mình. Huỳnh Đan vốn dĩ muốn đến chỗ ba mẹ cô nhưng lại bị Hoàng Nguyên kéo lại ngồi hẳn trong lòng anh. Một màn này khiến cho cả phòng họp được một phen chấn động, họ không ngờ Nguyên tổng nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn lại còn một mặt dịu dàng thế này...

Ông Ren và bà Satomi ngay từ khoảnh khắc Hoàng Nguyên đi vào đã lạnh toát cả người, e dè có, run sợ cũng có... Vợ chồng bọn họ không ngờ rằng bà Ran lại có thể kêu gọi được một người tiếng tăm lẫy lừng mua lại công ty... Vậy chẳng phải mọi chuyện kết thúc rồi hay sao, vợ chồng họ không cam tâm...