Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 43: Thiếu Tranh Chỉ Cần Vy Vy ( 1 )



Sáng hôm sau mặt trời vừa lên đỉnh cũng là lúc Bối Vy tỉnh lại, trong căn phòng bệnh rộng lớn Cố Thiếu Tranh nằm một giường, Bối Vy nằm một giường, hai cái giường bệnh cách nhau hơn mười bước chân. Cô chỉ vì kiệt sức nên mới bất tỉnh lúc tỉnh lại người đầu tiến tìm là Cố Thiếu Tranh, thậm chí cô còn không nhớ mình đã cứu được anh.

Nhìn người đàn ông thoi thóp ngay bên mình, Bối Vy bối rối cùng hoang mang cô có vui cũng có buồn, Cố Thiếu Tranh không biết phải bị thương nặng đến mức nào mà đầu phải băng bó kín đến vậy, còn đang thở bằng mặt nạ oxi nhìn anh phờ phạc Bối Vy không khỏi đau lòng.

Thời khắc đó anh đã khiến cô sợ hãi đến mức nào, cô nhận ra được tình cảm của mình dành cho anh rồi còn chưa kịp thổ lộ sao có thể để anh xảy ra chuyện được, dù chỉ là một chút cơ hội len lỏi cô cũng nhất định phải cứu bằng được Cố Thiếu Tranh, cô còn chưa cho phép thì người đàn ông cô yêu không được phép rời xa cô.

Nhưng trong lúc cứu anh, cô đã nhận ra bản thân đã dần bỏ được sự sợ hãi với nước cô dường như đã không còn sợ nước nữa vì trong chút ký ức cô nhớ được vì anh mà cô hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi với nỗi ám ảnh của mình nữa, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc người ta thường có xu hướng quên lãng đi nỗi sợ của mình vì người mình yêu có thể không màng đến cả mạng sống, Bối Vy cũng vậy cô vì Cố Thiếu Tranh mà đã thành công đánh tan nỗi sợ hãi bao nhiêu năm qua của mình.

Bối Vy khó khăn ngồi dậy, ngay bên ngoài cửa phòng cũng có vài vệ sĩ đang đứng canh phòng bọn họ chỉ mới nằm viện chưa tới một ngày bên ngoài đã đưa tin rầm rộ cả lên trước cổng lớn bệnh viện đám phóng viên cũng đã bày trận ở đó nếu không có đám vệ sĩ của Cố Thiếu Tranh e là bọn họ đã không màng đến sức khỏe của hai người mà lao vào đây từ lâu.

Cũng không biết Trình Lam Ngữ đã thế nào rồi, cô nhớ lúc đó đã đâm mạnh vào Trình Lam Ngữ còn đang nghỉ bản thân đã giết người thì Trạch Trạch tìm đến nói rằng Trình Lam Ngữ cũng đang được cấp cứu ngay trong bệnh viện này, cô ta vẫn còn sống chỉ là vết thương có hơi sâu, Bối Vy thở phào lúc đó cô cũng chỉ bât đắc dĩ mới rat ay nặng như vậy thật may người vẫn chưa chết, nếu không Bối Vy không biết chuyện tiếp theo xảy ra với mình sẽ tồi tệ thế nào.

“ Anh ấy khi nào thì tỉnh lại? “

Bối Vy nhìn qua bác sĩ đang khám cho Cố Thiếu Tranh, nói khe khẽ nhìn tình trạng này cô không nghĩ bác sĩ lại nói câu này

“ Tôi cũng chưa thể nói trước được khi nào bệnh nhân tỉnh cũng có thể trong đem nay sẽ tỉnh hoặc là phải mất vài tuần “, bác sĩ nhìn cô ánh mắt kiên định cũng có phần bối rối.

Bối Vy nghe thấy trong lòng lại có hy vọng hơn hẳn chẳng phải nói đêm nay có thể tỉnh rồi à sao nhìn bác sĩ lại có thái độ lạ như vậy, Bối Vy nhìn ra được cũng cất giọng hỏi thêm

“ Anh ấy không có vấn đề gì chứ? “



“ Chúng tôi cũng chỉ là đoán mà thôi, vì phần đầu bệnh nhân bị thương nặng nhất nên có thể sau khi tỉnh lại sẽ có biến chứng, có thể là mất trí nhớ hoặc cũng có thể thay đổi tính cách lẫn suy nghĩ “, đang nói thì nữ bác sĩ lại ngừng hẳn rồi nhìn vào người đàn ông đang bất đọng trên giường bệnh.

Bối Vy vẫn không hiểu được bà ấy đang nói gì, cô nhíu mày khẩn trường

 “ Ý bác sĩ là sao?, tôi vẫn không hiểu “

Cố Thiếu Tranh sẽ không quên đi cô chứ, Bối Vy bất giác lo sợ trong lòng cô không muốn anh xảy ra chuyện gì càng không muốn anh vì cứu mình mà đến bản thân cũng không nhớ, hơn nữa tình cảm này của cô còn chưa bắt đầu được bao lâu nếu Cố Thiếu Tranh thật sự mất trí nhớ đến lúc đó cô biết phải làm sao.

“ Cô có thể hiểu rằng hoặc là bệnh nhân sẽ tạm thời mất trí nhớ sau một thời gian dưới sự chăm sóc tận tình thì sẽ có thể trở lại bình thường hoặc là bệnh nhân vẫn giữ được trí nhớ của mình nhưng sẽ rơi vào tình trạng không nhận định được bản thân sẽ có hành động, suy nghĩ và thái độ hệt như một đưa trẻ, bệnh nhân sẽ bến thành một người không hiểu cũng không hay biết gì giống như một đứa trẻ mới bắt đầu lớn vậy “

Bác sĩ nghiêm túc hai tay đút vào túi áo Blouse vừa nói.

Bối Vy càng nghe thì càng hoang mang, cái gì mà có thể biến thành một đứa trẻ rồi có hành động trẻ con, cô không nghĩ còn có trường hợp này xảy ra, bình thường nếu đầu bị va chạm mạnh nặng nhất cũng chỉ có mất trí nhớ, nhưng so với việc thật sự mất đi trí nhớ thì việc biến bản thâ thành một đưa trẻ không phải là may mắn hơn sao, ít ra anh sẽ không hoàn toàn quên mất cô, Bối Vy vẫn có cơ hội được bên cạnh anh, nếu anh thật sự hóa thành trẻ con cô cũng sẽ xem anh như một đưa trẻ mà tận tình chăm sóc anh, người đàn ông này dù có ra sao cũng đều là vì cứu cô nên mới như vậy, dù anh có trong bộ dạng nào cô cũng sẽ không bỏ rơi Cố Thiếu Tranh.

Ngồi bên giường bệnh của Cố Thiếu Tranh, Bối Vy bức rức khóc những giọt lệ âm thầm rơi xuống thoáng chốc đã thấm ướt một vũng trên tấm chăn màu trắng sữa, Bối Vy nắm chắt tay anh vỗ về, âu yếm không nỡ rời ra, bàn tay anh cũng thật lạnh, Bối Vy trở nên sốt sắng mặc cho bản thân cô thấy nóng ra sao cũng đóng chặt hết cửa còn tắt cả điều hòa đi, chỉ cần Cố Thiếu Tranh không lạnh nữa cô có nóng thế nào cũng không màng đến.

Trời về đêm, bên ngoài chỉ còn một màu tối đen như mực, Bối Vy đến giờ vì chỉ lo cho anh mà không màng đến việc anh uống, cô đã ngồi như vậy suốt năm tiếng đồng hồ đến cả nước cũng không bỏ bụng lấy một giọt.

Bối Vy lau qua nước mắt mình, nói thầm bên tai người đàn ông

“ Cố Thiếu Tranh, anh có thế nào cũng được, có quên mất em cũng được, anh mau tỉnh lại đi,...em không chờ nổi nữa, anh mau tỉnh lại đi “



Bối Vy ôm lấy tay anh cúi đầu khóc nấc, cô đúng là không nhìn nỗi tình trạng này của anh nữa, cô không dám nghĩ cũng không dám chờ thêm được nữa chỉ muốn anh mong chóng tỉnh lại chỉ khi nào anh tỉnh lại Bối Vy mới thật sự yên lòng.

Trong lúc còn đang thất thần rơi nước mắt cô cảm nhận được sự chuyển động của Cố Thiếu Tranh, Bối Vy hoảng hốt ngẩng đầu

“ Cố Thiếu Tranh, Thiếu Tranh,...anh tỉnh rồi, Thiếu Tranh, anh có làm sao không? “

Cố Thiếu Tranh thật sự như lời bác sĩ nói anh thật sự tỉnh lại rồi nhưng sao biểu hiện của người đàn ông này rất lạ, dường như đang không biết bản thân là ai nữa.

Cố Thiếu Tranh nhăn nhó còn hức hức hệt một đứa con nít, anh đảo mắt nhìn khắp nơi, vì sự lay động bất ngờ cơn đau trên đầu nặng nề truyền đến Cố Thiếu tranh khóc nấc lên hai tay bấu chặt đầu mình, nhìn dáng vẻ của người đàn ông Bối Vy cũng hoảng loạn khóc theo cô ôm lấy anh cố gắng xoa dịu nỗi đau cho Cố Thiếu Tranh.

“ Thiếu Tranh, anh bình tĩnh lại, đừng khóc mà,...Cố Thiếu Tranh anh làm sao vậy?, đừng khóc nữa, đừng dọa em “.

Bối Vy nhìn ra duodực biểu hiện lạ của anh bây giờ cô mới tin vào lời của bác sĩ nói, anh thật sự như một đứa trẻ, Cố Thiếu Tranh bình thường cứng rắn, lạnh lùng bây giờ chỉ đau nhẹ một chút cũng khiến anh khóc lớn lên.

“ Đau,...Thiếu Tranh, Thiếu Tranh đau quá,...hức...hức “

 Cố Thiếu Tranh cứ ôm lấy đầu mình không buông, không chỉ hành động khác đến cả giọng nói cũng khác, cứ như một đưa trẻ đang ra sức làm nũng, mè nheo.

“ Thiếu Tranh, đừng khóc, không đau, không đau nữa, Thiếu Tranh, đừng khóc nữa mà,...anh nghe em không, đừng khóc nữa được không? “

Bối Vy cũng kịp thời thích ứng, cô hạ giọng mình dỗ dành anh như dỗ dành một đứa nhỏ. Bối Vy có thể biết được ngày tháng sau này cô phải thật sự xem anh là một đứa trẻ mà quan tâm, chăm sóc, nhưng cô chưa bao giờ chăm sóc trẻ con cũng không biết phải lo cho anh thế nào.