Đến tận hơn tám giờ tối Bối Vy cùng Cố Thiếu Tranh mới trở về, cô thật sự đã mệt lả người nhưng vẫn không quên quan tâm người đàn ông, nhìn dáng vẻ u rủ của anh cô cũng biết anh cũng mệt mỏi không kém mình, tuy chỉ ngồi yên trong xe nhưng di chuyền hết chỗ này đến chỗ khác mấy tiếng liền ngồi trong xe cũng rất ngột ngạt khó chịu.
Bối Vy sau khi đưa anh về phòng mình cũng trở về phòng tắm rửa, cô còn đang sấy tóc dở thì Cố Thiếu Tranh đã tìm sang phòng cô, người đàn ông đứng ngay trước mặt cô ôm bụng mè nheo
“ Vy Vy, Thiếu Tranh đói bụng, muốn ăn cơm“
Bối Vy mặc cho những lọn tóc còn ướt đẫm cô cất nhanh cái máy sấy rồi kéo tay anh ra nhà bếp, nhấn người đàn ông ngồi xuống, xoay người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vừa mang tạp dề vào đã nghe Cố Thiếu Tranh hét lên
Bối Vy phát hoảng giật mạnh cái tạp dề khỏi người, kinh hãi chạy đến ôm lấy anh, thấy Cố Thiếu Tranh ôm bụng gào khóc cô biết anh lại lên cơn đau dạ dày nếu là bình thường anh sẽ im hơi lặng tiếng tự mình đau tự mình uống thuốc nhưng bây giờ ngoài quằn quại la hét thì Cố Thiếu Tranh không biết làm gì khác nữa.
Bối Vy luống cuống trấn an ba chân bốn cẳng chạy đi lấy thuốc mang lại nhanh chóng hòa cho Cố Thiếu Tranh uống, thuốc hcir mới uống vào vẫn chưa thể cần được cơn đau, Cố Thiếu Tranh lại khóc đến mức cạn cả nước mắt vì đau
Bối Vy đau lòng ôm lấy anh đều tại cô cả ngày hôm nay vì công việc mà không chú ý đến việc ăn uống của anh lúc trưa cô vì quay xuyên suốt năm tiếng liền nên cũng không nghĩ đến chuyện ăn uống vậy mà quên mất còn Cố Thiếu Tranh cũng đi theo mình cứ nghĩ Trạch Trạch sẽ cho anh ăn uống đầy đủ, sao bây giờ lại đau đến mức này.
Hơn mười phút sau Cố Thiếu Tranh mới hết thấy đau lúc này mồ hôi trên người đã nhễ nhại, anh nằm trước ngực cô thở mạnh vì mệt, Bối Vy bây giờ mới dám hỏi chuyện anh, nhìn Cố Thiếu Tranh cô vô cùng tự trách mình
“ Thiếu Tranh, nói em biết lúc trưa anh có ăn gì chưa, Trạch Trạch có mua đồ cho anh ăn không? “
Cố Thiếu Tranh cọ cọ mặt mình vào lòng cô, nói thầm
“ Không muốn ăn, không có Vy Vy không ăn “
Bối Vy liền đẩy người anh ra, giọng có phần giận hờn nhưng vẫn không dám lớn tiếng với anh, vì không có cô bên cạnh mà anh không màng đến ăn uống, người đàn ông này cứng đầu đếna mức sắp bức chết cô rồi, chỉ khiến cô lo càng thêm lo.
Nhưng cô không biết cả ngày hôm nay hai người đàn ông ở sau lưng cô âm thầm giải quyết không biết bao nhiêu chuyện của công ty, lượng công việc e là gấp ba, bốn lần cô dù có đối Cố Thiếu Tranh cũng sẽ không ăn, anh là một con sâu ham việc vì vậy nên mới bệnh đau dạ dày mới nặng như thế, một phần là vì không có cơ hội cùng cô ăn một phần là vì công việc của mình, nếu lúc đó có Bối Vy dưới sự thúc giụ của cô e là anh sẽ ăn được một chút
“ Sao lại không ăn, anh xem vì anh không ăn nên bụng mới đau vậy đó, được rồi ngồi yên ở đây em sẽ nấu nhanh bữa tối cho anh ăn “
Bối Vy vuốt xuống gương mặt anh, lau sạch chỗ mồ hôi còn đọng trên vầng trán cao của người đàn ông, đến khi thấy Cố Thiếu Tranh gật đầu nghe theo mới nỡ đứng lên quay lại căn bếp.
Không dám để anh đợi lâu rồi lại lên cơn đau bụng lần nữa, Bối Vy chỉ nấu vỏn vẹn một nồi cháo hạt kê còn đặc biệt cho thêm vào nguyên liệu tốt cho người đau dạ dày vào, mỗi ngày nấu ăn cho anh đều rất để ý đến vấn đề này vậy nên chỉ cần có cô anh sẽ không một lần nào lên cơn đau bụng nữa nhưng nếu chuyện như lúc trưa thì tối đến chắc chắc người đàn ông sẽ ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
Bối Vy múc ra hai tô cháo lớn cho mìn và Cố Thiếu Tranh trước khi ăn cô còn bức rứt căn dặn người đàn ông
“ Thiếu Tranh, nhớ phải thổi nguội rồi hãy ăn,...Thiếu Tranh sau này dù có em hay không anh cũng không được nhịn ăn, nhớ không? “
Cô không muốn anh vì đang bệnh mà ỷ lại, dựa dẫm vào mình càng không nỡ nhìn thấy anh vì mình mà đau, cô muốn cho dù ở trong tình trạng nào Cố Thiếu Tranh vẫn sẽ tự lo được cho bản thân, bây giờ lượng công việc của cô một lúc một nhiều cũng không thể ngày nào cũng mang theo anh như vậy càng không biết khi nào Cố Thiếu Tranh mới trở lại như bình thường.
Cố Thiếu Tranh không vội tra lời cô, anh chăm chú ăn thêm vào muỗng rồi mới ngẩng đầu nhìn Bối Vy
“ Vậy Vy Vy cũng phải ăn cùng,...Thiếu Tranh không muốn ăn một mình đâu “
Bối Vy bĩu môi thở dài, cô không nói nổi tên đàn ông ương ngạnh này, anh bây giờ bám lấy cô như đĩa nửa bước cũng không muốn rời ra, Bối Vy thật sự không biết nếu cô để mặc anh một ngày anh sẽ trở nên như thế nào nữa. Bối Vy rất muốn mắng anh một trận nhưng nhìn người đàn ông lại trở nên không nỡ, dáng vẻ đáng yêu này cô làm sao chịu nổi chứ đến cả việc nhìn nhiều hơn cô còn không dám.
Bữa tối ăn xong Cố Thiếu Tranh vẫn ngồi ngay đó mà nhìn theo bóng lưng cô đang rửa chén bát trong căn bếp, lúc này ánh mắt anh có phần khác lạ hoàn toàn trái ngược với lúc nãy khi hai người nhìn trực tiếp nhau, lần này Cố Thiếu Tranh nìn cô với ánh mắt bình thản chứa một chút mê hoặc cùng lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đang chìm đắm nhìn cô thì bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh mộng, Cố Thiếu Tranh đứng phốc lên có ý định ra mở cửa thì Bối Vy đã đi đến nơi rồi, vừa mở cửa ra người đàn ông từ đâu lao vào ôm chặt cô, Bối Vy sửng người hai tay còn đang ướt dở không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bối Vy ậm ừ chưa kịp lên tiếng, Lục Đình đã cất lời hoảng sợ, lo lắng
“ Bối Vy, em không sao, thật may, anh xin lỗi bây giờ mới đến thăm em được “
Cố Thiếu Tranh đã bốc mạnh cơn thịnh nộ trong lòng mình, hai tay từ lúc nào đã siết chặt đến đỏ bừng, nhìn người phụ nữ của mình đang nằm trong vòng tay của tên đàn ông khác anh thật sự giận không thể một nhát giết chết Lục Đình, Cố Thiếu Tranh dần không kiểm soát được bản thân, anh cảm nhận được căn bệnh của mình đang có dấu hiệu phát chứng, anh bây giờ chính là muốn đánh người.
“ Đừng động vào Vy Vy, bỏ Vy Vy ra,...Vy Vy là của Thiếu Tranh, mau bỏ ra “
Cố Thiếu Tranh vẫn không quên bản thân đang diễn dở vở kịch anh đành nghiến răng nuốt xuống cơn căm phẫn của mình, đi đến hai tay luống cuống đẩy Lục Đình ra khỏi Bối Vy.
Bối Vy sợ sẽ làm anh kích động cô cũng chủ động đẩy Lục Đình ra khỏi người mình, nhìn hai người đàn ông đang đấu mắt với nhau Bối Vy bối rối, cô kéo Cố Thiếu Tranh đứng ngay sau lưng mình, quay sang nói khẽ vào tai anh vài câu rồi mới cất giọng đáp lại Lục Đình.
“ Lục Đình, em không sao rồi, anh đừng lo,...bây giờ trễ rồi anh mau về đi “
Lục Đình bây giờ dành mọi sự chú ý vào Cố Thiếu Tranh, nhìn người đàn ông ngờ nghệch trước mắt với ánh mắt hoang mang cùng khó hiểu, Cố Thiếu Tranh trong mắt Lục Đình bây giờ lại như một đứa trẻ đến cả giọng nó cùng cách nói chuyện cũng thay đổi, Lục Đình ấp úng nói khẽ
“ Vy Vy, anh ta làm sao rồi, sao lại cứ như một tên ngốc vậy, anh ta không làm gì em chứ? “
“ Thiếu Tranh không ngốc, Thiếu Tranh không ngốc,...hức, hức, không ngốc, không được nói Thiếu Tranh ngốc “