Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 26: Lộ Khiết và Nhược Vũ



"Lộ Khiết này, cô có cảm thấy Nhược Vũ tôi rất thất bại không?"


"Hả? Cậu? Nhược Vũ thất bại á?"


"Đến cả người mình yêu cũng không giữ chân được thì đó là lỗi của tôi, đúng không?"


"Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu Nhược Vũ à, cậu biết không, chỉ cần cậu đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác phải ngước nhìn, cậu xinh đẹp như một đóa hoa anh túc, xinh đẹp lại khiến người khác điên cuồng mê đắm"


"Nhưng mà cậu thử nhìn lại xem, có bao nhiêu người yêu tôi chứ"


Nhược Vũ tay cằm lấy đôi giày, chân trần bước đi lên trên cát, cùng với Lộ Khiết thân váy trắng dài mỏng manh cực kỳ xinh đẹp dạo trên bờ biển, xung quanh nam nữ đều bị hai người thu hút.


Lộ Khiết nhìn qua Nhược Vũ thấy trong đôi mắt ấy là cả một bầu tâm sự, Lộ Khiết quả thật vô cùng ngưỡng mộ vô cùng yêu thích Nhược Vũ, cô muốn tìm hiểu thêm về Nhược Vũ cô muốn mình có thể chia sẻ đôi ba câu chuyện buồn của Nhược Vũ kia. Nhưng mà Lộ Khiết biết Nhược Vũ luôn mang trên mình một bộ áo giáp phòng bị người khác, đến khi tháo ra rồi lại nhận lấy ngàn đau thương, ôi Nhược Vũ...


Hai người cứ như vậy mà đi hết dọc bờ biển rồi lại đi về, vẫn duy trì một trạng thái im lặng nhưng bọn họ có lẽ phần nào hiểu hơn về nhau rồi


"Cậu...chấm dứt với Mạc Long Vĩ từ khi nào" Lộ Khiết vừa đi vừa nhìn xuống cát giọng nói có chút lúng túng hỏi, sợ Nhược Vũ sẽ cảm giác tệ với cô


"Cũng không nhớ chính xác, đã rất lâu rồi, chắc là từ khi quen với Đồng Cổ Trát" kết thúc chính là kết thúc, cô sẽ không thể yêu Đồng Cổ Trát mà tâm tư vẫn còn lưu luyến Mạc Long Vĩ được


"Cảm giác của cậu, tôi mãi mãi không thể nào hiểu được, nhỉ?"


"Ừ nhỉ, tôi chỉ mong cậu có thể hạnh phúc thôi, dù sao trước kia tôi đã gây ra cậu và Vĩ một số chuyện không hay rồi"


"Cảm ơn cậu, tôi thật sự rất thích cậu, có thể không sau này chúng ta cùng nhau nói chuyện nhé"


"Rất sẵn lòng" đối với một người con gái xinh đẹp lại dịu dàng như Lộ Khiết cô chắc chắn không thể từ chối được huống hồ Nhược Vũ khá là yêu thích Lộ Khiết.


"Cậu có dự định gì cho tương lai không, Khiết?" Nhược Vũ không muốn tiếp tục chủ đề kia liền muốn nói đến cái khác, khiến mối quan hệ giữa hai người tốt hơn


"Hậu duệ cho gia tộc như chúng ta thì có tư cách gì nói chuyện tương lai chứ, có thể sống những ngày vui vẻ vô lo vô tư là đã hạnh phúc lắm rồi"


"Ừ nhỉ"


"Còn cậu, hỏi như thế chắc cậu sẽ không bị ràng buộc về trách nhiệm gia tộc à?"


"Có lẽ sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc tôi sẽ nói cho ba mẹ Nhược về chuyện đi du học"


"Cậu đi du học? Trình Tranh biết không?"


"Chưa ai biết cả, nhưng mà dù sao tôi vẫn sẽ đi, cậu cũng nên đấu tranh vì bản thân đi Lộ Khiết à"


"Nó...không chỉ đơn giản là cho bản thân tớ, cậu biết rõ mà Nhược Vũ"


"Mấy chuyện gia tộc thì tôi không quan tâm làm gì, nhưng mà tôi biết đời này chỉ có một, cậu không đấu tranh cho cậu thì sau này lúc cậu nghĩ tới đã muộn rồi"


Lộ Khiết nghe tới đó bỗng dừng chân, ánh mắt xa xăm chậm rãi nhìn ra nơi biển xanh bao la kia, Nhược Vũ vẫn từng bước từng bước như thế, vẫn vô tư nhẹ nhàng, Lộ Khiết vẫn suy nghĩ về câu nói đó, đến lúc đấu tranh cho bản thân hay là ích kỷ nghĩ cho bản thân đây, thật sự vẫn còn là một mâu thuẫn đối với Lộ Khiết và cả gia tộc của Lộ Khiết nữa kìa.


Người trong các gia tộc thượng lưu đứng trên tầng cao nhất của xã hội như mấy người Lộ Khiết, Mạc Long Vĩ, hay Nhược Trình Tranh thì đều hiểu rõ vị trí và trách nhiệm cũng như gánh nặng bọn họ phải mang trên vai, không thể nói bỏ là bỏ như vậy, bọn họ bị ràng buộc bởi trách nhiệm gánh vác và gầy dựng khiến gia tộc càng ngày mạnh hơn, bọn họ không thể làm chủ cuộc đời họ mà bị chi phối bởi người trong gia tộc, bọn họ không thể theo đuổi đam mê không thể sống cho bản thân bọn họ được.


Lộ Khiết biết cô không thể đơn giản đấu tranh cho bản thân như thế nhưng mà có thật sau này nhìn lại chỉ có hối tiếc không, tuổi trẻ cứ như thế phí hoài, đam mê của cô vẫn còn ấp ủ trong người đã mười mấy năm rồi có nên hay không một lần đứng lên. Gánh vác trách nhiệm hay rẽ sang một lối đi riêng của bản thân đây.


"Hay là cứ thử một lần"