Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 45: Kí ức bị lãng quên



Nhược Vũ ôm đầu cuộn tròn trong chăn, Nhược Quang Dao vội vàng gõ cửa kêu tên ở bên ngoài cô cũng không để ý.


Không thể nào, không thể như vậy, Nhược Đồng La ông ta sẽ không như thế, không thể.


Trong cơn ác mộng, Nhược Vũ thấy được Nhược Đồng La ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhược Vũ bị người kéo đi, cuối cùng chính là chết ở bệnh viện. Không thể nào...


Nhược Quang Dao tìm được chìa khóa mở cửa, thấy Nhược Vũ sợ hãi run rẩy trong chăn, ánh mắt mờ mịt nhìn đến thân ảnh của Nhược Quang Dao


"Nhược Quang Dao"


"Anh đây, Vũ bình tĩnh"


"Anh...anh nói rằng anh sẽ làm bất cứ việc gì vì em à?"


"Có chuyện gì, em nói ra anh chắc chắn sẽ làm"


"Em đối với Nhược Đồng La, chắc anh cũng biết rồi, nhỉ?"


"Anh muốn nói cho em biết một số thứ"


Nhược Vũ nghe tới, ánh mắt càng mông lung không rõ, trong mắt trống rỗng không biểu hiện cái gì, Nhược Quang Dao càng đau lòng hơn


''Anh không phải con ruột của Nhược Đồng La" Nhược mở to mắt không tin nhìn anh ta như không tin


Anh ta nói như thế, Nhược Vũ cũng đoán được ít nhiều


"Ý anh là..."


"Em nên biết rằng anh lập ra Tinh Húc không phải để chơi"


"Anh muốn đối đầu trực tiếp với Nhược thị?"


"Không thể"


Nhược Quang Dao ý tứ mập mờ không rõ Nhược Vũ càng nghe càng đau đầu, mấy kí ức kiếp trước còn chưa nuốt vào hết.


Lại một lần nữa nhắm mắt, đầu gục xuống cuộn người lại thành một khối, đau đầu quá.


"Khi nào thích hợp anh sẽ nói hết cho em biết, em vừa hạ sốt đừng kích động" Nhược Quang Dao ngồi khụy xuống bên giường của Nhược Vũ chỉnh lại chăn cho cô, Nhược Vũ không thể vào giấc một lần nữa. Chi bằng đêm nay mọi thứ một lần nói hết ra.


"Không, em muốn ngay bây giờ"


"Em nghe xong có thể sẽ không ổn đâu, nghe anh, ổn rồi anh sẽ nói cho em"


Nhược Vũ kích động giữ cổ tay Nhược Quang Dao, siết chặt lại ánh mắt chằm chằm khiến Nhược Quang Dao có chút khó xử


Không đành lòng cũng phải nói


"Chuyện này anh cũng chỉ vừa biết được vài tháng trước, anh cũng không phải con ruột của Nhược Đồng La và Thẩm Tử Yên, nhưng mà bí mật này đáng lẽ sẽ không bao giờ anh biết được nếu anh không nghi ngờ mà điều tra"


"Chính là khi anh trở vừa trở về?"


"Đúng vậy, ngay buổi tối anh trở về, anh cũng đồng thời sai người tìm kiếm chút thông tin, càng không ngờ lại tóm được một túi lớn"


Nhược Quang Dao đứng nhìn ra cửa sổ sát đất, bầu trời đêm nay tĩnh mịch không sao không trăng chỉ có màn đêm bao tóm thành phố sầm uất này, ánh mắt trở nên sắc lạnh.


Ngay cả kiếp trước cũng không như thế này, Nhược Quang Dao càng dốc lòng vì Nhược thị, mọi thứ càng trở nên không như trước, hiện tại có thể bước đầu xác định Nhược Quang Dao và Nhược Vũ là đồng minh.


"Hiện tại anh đã xác định được thân phận của mình chỉ còn em, em nghĩ lão già Nhược Đồng La sẽ yêu thương nuôi nấng em mà không vì một ích lợi nào hay sao?"


''Chuyện này không cần anh nói em cũng suy đoán ra, bản thân em chắc chắn không phải chỉ có một lợi ích từ liên hôn, em nghĩ đằng sau đó còn là một cái gì đó rất khủng khiếp" Nhược Vũ nhìn theo lưng của Nhược Quang Dao ánh mắt lại lóe lên tia quang rất nhanh không thể nhận ra.


Nhược Quang Dao này yêu Nhược Vũ cô sao? Vậy chi bằng...


Bây giờ Nhược Vũ không có gì cả, chỉ bằng mấy thông tin kiếp trước không thể đối phó Nhược Đồng La, Nhược Quang Dao lại cùng thuyền với Nhược Vũ đây chính là một lợi thế với cô.


"Hiện tại việc học của em sẽ thế nào?"


Ý tứ rõ ràng, Nhược Quang Dao không muốn Nhược Vũ tốn thời gian vào ngành học này để rồi đầu quân cho lão già kia. Nhược Vũ cười khẩy, làm sao lại lãng phí được chứ.


"Anh không cần quá lo lắng, em hiện tại học song song hai ngành, mà sau này cái Nhược thị kia em cũng phải chiếm lĩnh, không phải sao?"


Nhược Quang Dao cười lớn một tiếng. Người Nhược Đồng La để ý quả thật không hề đơn giản.


"Cái ngành lão già Nhược Đồng La yêu cầu em sẽ học, phải học thật tốt, còn ngoài ra cũng sẽ học thêm một ngành thiết kế trang sức" bởi vì Nhược thị là tập đoàn hàng đầu về trang sức và đá quý, học ngành này sẽ không bất lợi với cô. Nhược Quang Dao lại suy nghĩ gì đó từ từ bước lại chỗ cô.


"Em quả thật không hề đơn giản"


"Cũng không bằng anh"


Như nhớ ra gì đó, Nhược Vũ nhướng này nhìn Nhược Quang Dao hỏi tới


"Dạo này...anh có thấy Nhược Trình Tranh thay đổi ít nhiều không?"


"Trình Tranh? Thằng bé theo đuổi con đường nghệ thuật cho nên rất bận, có lẽ vì vậy nó ít liên lạc với em"


"Như vậy sao"


"Em còn không ngủ trời sẽ sáng thật đấy, Nhược Vũ"


"Trời cũng sáng rồi, không cần ngủ nữa"


"Lát nữa anh sẽ đưa em tới bệnh viện một lần nữa"


"Không cần vậy đâu, rất phiền"


"Không phiền"


Nhược Vũ không cãi thắng được Nhược Quang Dao đành ậm ừ tức giận kéo chăn che hết người, Nhược Quang Dao bật cười ngồi xuống kế bên Nhược Vũ tranh thủ mà ngắm nhìn cô, chỉ những lúc này Nhược Quang Dao mới có thể bình thản bên cạnh Nhược Vũ cô mà thôi.