"Trời lại mưa rồi" Nhược Vũ đứng ngay hành lang vắng người thầm nói, cô đưa bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài đưa ra hứng từng giọt mưa đầu mùa, mà hôm nay là cái ngày kia, ngày mà cô bị ngất giữa đường lớn, nhớ tới lại dâng lên một tầng lạnh lẽo. Ánh mắt vẫn như cũ thường trực một lớp xa cách người nhìn vào lại nguyện ý trầm luân không muốn dứt, nó thật đẹp, đẹp đến đau lòng, cuối cùng em đã phải như thế nào mới khiến đôi mắt đẹp đó luôn có một tầng buồn bã như thế, cơn mưa nhỏ.
"Thật đẹp, nhỉ?" lời nói này mang nhiều hơn hai ý mà Nhược Vũ cũng thầm nghĩ rằng cơn mưa này, thật đẹp
Phùng Vũ Hạ bước tới nắm đôi tay đem về, hạ giọng nói
"Tránh nhiễm bệnh" còn như vô tình nắm đôi tay mềm mại đó hồi lâu, Nhược Vũ cũng không nói gì liền cười mỉm
"Cậu biết không, tôi từng rất thích những cơn mưa, Nhược Vũ là cơn mưa nhỏ nhưng bây giờ đã không còn thích rồi"
"Cậu có cảm thấy rằng tên chúng ta rất hợp không, Phùng Vũ Hạ - Nhược Vũ, những cơn mưa nhỏ mùa hạ, đó là một ý nghĩa tươi đẹp không phải sao" Phùng Vũ Hạ tay vẫn giữ vật mềm mại kia, bàn tay Vũ Hạ bỗng thoải mái đôi chút, tim can cậu như muốn nóng lên từng đợt
"Tạm biệt Phùng học trưởng" trời vừa dứt cơn mưa, Nhược Vũ váy áo chỉnh tề mái tóc đen như thác nước buông xõa trên đôi vai gầy trượt dài xuông bóng lưng xinh đẹp đó mãi mãi khiến Phùng Vũ Hạ nhung nhớ suốt một đời, cậu nở nụ cười, cũng rất đẹp nhưng lại là một nụ cười buồn, có lẽ chúng ta chỉ là bạn thôi sao, tôi yêu em nhiều như thế em vẫn chưa nhìn ra, tôi yêu em thấu tận tâm can, yêu em không chút do dự, vẫn còn chưa đủ để em nhận ra sao Nhược Vũ. Em thật là xấu xa, cơn mưa nhỏ ạ.
Nhược Trình Tranh ngồi trên xe, từ cửa kính cậu có thể nhìn rõ mồn một màn đặc sắc vừa rồi, ánh mắt liền xuất hiện tia không cam lòng cầm chiếc ô từ cửa bước ra đón Nhược Vũ, mà Nhược Vũ định gọi xe về không ngờ tới lại có chiếc ô chắn mưa nhìn lại chính là Trình Tranh, có chút bất ngờ nhưng cô vẫn bình tĩnh cảm ơn, cả hai vô thức không biết nói gì sau đó.
"Chị và Phùng Vũ Hạ có vẻ như rất thân"
"Là bạn lâu năm, nói chuyện nhiều một chút" giọng nói nhẹ nhàng như tiếng suối chảy qua tai khiến Trình Tranh tham lam muốn được nghe chúng nhiều hơn một lần
"Chị...có thể sau này cười nhiều hơn không, rất đẹp" Nhược Trình Tranh cuối gầm mặt xuống tóc mái che đi không ít khuôn mặt tuấn tú, Nhược Vũ không nghe ra ý tứ gì trong đó liền nhoẻn miệng cười nhưng không phải từ tâm
"Chắc chắn rồi" Nhược Trình Tranh nhìn thấy chị gái thuận theo có chút hạnh phúc mà mỉm cười, đầu đã quay qua bên kia tránh cho Nhược Vũ thấy mặt cậu đã đỏ lên mấy tầng. Hai người cũng đã chìm sâu vào suy nghĩ của mỗi người.
"Giày này..." nhìn đôi giày nam trước cửa, Nhược Vũ trong lòng có chút khẩn trương cùng vui vẻ, Nhược Trình Tranh sao không nhìn ra chị mình đang cao hứng chứ, đôi giày này nhìn ra liền biết của anh trai cả nhà họ, mà người anh này từ bé đã vô cùng yêu thích Nhược Vũ mà cô bé cũng kính trọng anh trai này thập phần. Đôi mắt nâu đẹp lại có vài tia khó chịu.
"Ba mẹ...anh cả" đã rất lâu rồi cô mới có thể nhìn thấy anh cả, người mà yêu thương cô từ lúc cô vừa về đây, nhưng anh trai cô đã đi du học từ năm cô lên năm tuổi không biết hiện giờ tình cảm anh em đó còn không
"Vũ" đôi mắt sắt bén như chim ưng lại chứa đựng nhiều hơn một tia dịu dàng, dang vòng tay tùy ý để cô lại ôm ấp yêu thương, Nhược Vũ muốn khóc đã 2 kiếp người cô mới gặp lại anh, kiếp trước cô chưa gặp anh đã phải chết còn kiếp nay không hiểu vì sao lại về sớm hơn dự định như thế, tuy thắc mắc nhưng sớm đã giấu đi.
"Được rồi, anh vẫn có một đứa em đấy" Nhược Trình Tranh bên cạnh tay siết quai cặp tỏ vẻ khó chịu mà khó chịu Nhược Vũ hay khó chịu cái ôm đầy nồng nàn kia đây.
"Anh chỉ cần Vũ, còn em? Ra chuồng gà ôm một mình đi" ba mẹ Nhược nhìn một màn này chỉ lặng lẽ cười, có lẽ họ đã lo thừa rồi.
Chỉ có trời mới biết anh đã nhớ Nhược Vũ đến như thế nào nhớ cô da diết khôn nguôi, anh nhớ hình ảnh bé nhỏ chạy vào lòng anh mỗi khi có chuyện buồn nhớ giọng nói tiếng cười giòn tan mỗi khi gọi anh Quang Dao, anh càng cố gắng hoàn thành chương trình học trở về. Anh mỗi ngày đều dõi theo tin tức của Nhược Vũ, dõi theo từng cử chỉ nhất động của cô, lúc biết cô thích Mạc Long Vĩ anh đã nổi điên như thế nào, anh thầm mong hai bọn họ không đến với nhau vì tên Long Vĩ kia làm sao xứng được với Vũ của anh đây, viên ngọc anh chăm chút như thế mà lại dính vào tên kia mà làm đau bản thân mình, anh nghĩ lại liền thấy thương xót, nhưng may mắn thay cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, sáng ngày hôm nay vừa lúc anh thấy những dòng tin tức đăng lên bản tin ở trường Nhược Vũ, hình ảnh cô trong đó nó khiến anh miên man thổn thức về cô như thế nào, thật sự nhớ cô đến điên dại.