Sau kỳ thì thì liền tới kỳ nghỉ đông, trước khi rời đi một ngày ký túc xá cô dự định đi ăn với nhau một bữa.
Trời lạnh ăn lẩu là thích hợp nhất.
Bọn cô tìm được một tiệm lẩu gần trường, bởi vì Chu Mộ không thể ăn đồ cay được nên bọn cô đã gọi một nồi lẩu uyên ương.
Gọi đồ ăn xong Chu Mộ nói muốn đi WC.
Lúc trở về thì phát hiện trên bàn ăn lại có nhiều thêm hai người, một người là Lâm Nhiễm, người còn lại là Lý Nguyên Tiêu.
Chu Mộ dùng ánh mắt hỏi Giang Dao, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Giang Dao dùng ánh mắt đáp lại, bảo cô ngồi xuống trước đi. Sau đó nói nhỏ vào tai cô: “Mình cũng không ngờ lại gặp hai cậu ấy ở chỗ này! Quán hết chỗ nên bọn họ không có chỗ ngồi, mình mới kêu bọn họ đến ngồi cùng với chúng ta.”
Hiểu được sự việc thì Chu Mộ mới gật đầu.
Trình Nguyệt sợ đồ ăn không đủ nên gọi phục gọi thêm vài món nữa. Trong lúc đợi đồ ăn, bọn họ rảnh rỗi nên bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trình Nguyệt từ trước đến giờ vẫn luôn quen biết hết mọi người, đối với ai cậu ấy cũng nhiệt tình cả, cô hỏi: “Lâm Nhiễm, nghe nói học kỳ sau cậu chuyển lớp rồi sao?”
Chu Mộ sắp xếp lại bát đũa của mình rồi yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Giọng nói của cậu ấy rất tiếc nuối: “Đúng vậy, mình cũng bất đắc dĩ thôi.” Nói xong câu đó cậu tự nhiên nhìn về phía Chu Mộ.
Lý Nguyên Tiêu ở bên cạnh ngắt lời: “Cho dù anh Nhiễm rời khỏi lớp này thì anh vẫn là anh Nhiễm của chúng ta.”
Lâm Nhiễm cười nhẹ huých vào vai của cậu ta, Lý Nguyên Tiêu ôm cánh tay, giả bộ đau đớn.
Ở một bên la hét.
Lâm Nhiễm chịu không nổi nữa mới giơ nắm đấm lên, Lý Nguyên Tiêu mới dừng lại.
Chu Mộ nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, khóe miệng hơi cong lên.
Lâm Nhiễm ngồi bên cạnh cô, hai người ngồi cách nhau một khoảng. Dưới mùi lẩu nồng đậm, Chu Mộ còn nghe được thoang thoảng mùi bột giặt của cậu.
Đồ ăn cũng đã lên hết, mọi người sôi nổi gắp đồ ăn trong nồi.
Bời vì Chu Mộ không ăn cay cho nên cô chỉ gắp trong nồi nước còn lại.
Lâm Nhiễm gắp một miếng thịt bỏ vào bát của cô. Là vị cay, giọng của cậu lại vang vảng trong đầu cô: “Chu Mộ, cho cậu.”
Chu Mộ hơi ngạc nhiên, sau đó lại nói: “Cảm ơn.”
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người đều ăn đồ của mình, không có ai chú ý đến bọn họ.
Ăn xong mọi người đều ngồi ở chỗ mình nghỉ một chút, rảnh rỗi lại buôn chuyện tiếp.
Người vẫn luôn im lặng là Triệu Thiến đột nhiên nói một câu: “Chu Mộ, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
Đỏ?
Mọi người đều nhìn về phía cô, gương mặt của cô ửng đỏ, môi cũng hơi sưng đỏ lên, Giang Dao kinh ngạc nói: “Trời ạ, Mộ Mộ! Cậu có phải bị dị ứng với cái gì không?”
Giang Dao có chút lo lắng.
Dị ứng?
Mọi người đều căng thẳng hẳn lên.
Lâm Nhiễm nhìn cô, đúng thật là dị ứng, cậu hỏi cô: “Chu Mộ, cậu bị dị ứng với cái gì vậy?”
Chu Mộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như là chẳng có gì cả.
Lắc đầu.
Triệu Thiến thanh toán xong thì quay lại: “Mau đi bệnh viện đi, còn đứng ở đây làm gì?”
Nói xong bọn họ vội vàng dẫn cô đến bệnh viện.
Hoàng hôn cũng đã buông xuống, trời cũng rất nhanh tối.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ xem qua sau đó nói: “Cháu ấy bị như vậy là do hạt tiêu có chứa chất cay nên kích thích môi, mao mạch ở môi tương đối mẫn cảm nên ăn đồ cay sẽ bị sưng đỏ, vết đổ khá rát và đau.”
Nghe bác sĩ nói xong mọi người đều đi ra ngoài.
Đơn giản thì là ăn trúng đồ cay.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thấy rất buồn cười.
Lâm Nhiễm đột nhiên nhớ đến mình có gặp cho Chu Mộ một miếng thịt.
Cậu nhìn về phía Chu Mộ, cô đang ngồi yên tĩnh tĩnh trên chiếc ghế dài. Tóc xõa ngang vai, trên mặt đỏ ửng, đôi môi hồng hơi sưng tấy lên.
Cậu có chút chột dạ
Sờ sờ cái mũi.
Cậu hỏi bác sĩ: “Vậy thì bác sĩ, cậu ấy khi nào mới bình phục được?”
Bác sĩ: “Dùng đá chườm một lát thì ổn ngay thôi.”
Chu Mộ cẩm thấy hơi xấu hổ, vốn dĩ chỉ ăn nhầm đồ cay thôi mà lại làm mọi người khẩn trương như vậy.
Cô nhìn mọi người, sau đó nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi mọi người, làm các cậu lo lắng rồi.”
Giang Dao có chút khó hiểu: “Mộ Mộ, không phải bình thường cậu đều không ăn cay sao?”
Ánh mắt Chu Mộ chớp qua chớp lại, rũ hai con ngươi xuống, chột dạ nói: “Hôm nay mình muốn nếm thử cay là vị gì!”
Nghe đến đó, Lâm Nhiễm ho nhẹ.
Triệu Thiến nhớ lại nồi lẩu vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Mình cảm thấy có cay lắm đâu!”
Trình Nguyệt cười nhạo: “Không được, da Mộ Mộ đẹp như vậy bởi vì cậu ấy không ăn ớt đó!”
Triệu Thiến cũng cảm thán theo: “Đúng vậy, da Mộ Mộ quá non nên ăn đồ cay một lần mới xảy ra phản ứng đó.”
Hai người đều có dáng vẻ ghen tỵ.
Chu Mộ đột nhiên nhớ đến lúc nhỏ bà ngoại cô cũng hay làm tôm hùm đất xào cay cho cô, ăn xong cô cũng có loại phản ứng giống vậy.
Sau khi đi bệnh viện, bác sĩ nói cô rất mẫn cảm đối với các chất trong ớt nên về sau ăn càng ít càng tốt.
Sau đó khi về nhà cô cũng chưa bao giờ thấy món đồ ăn cay nào có trong nhà, nhiều nhất cũng chỉ là ớt chuông.
Bọn cô về ký túc xá thì trời đã tối, cũng may trường học cách nơi này không xa.
Dọc đường bọn họ nói nói cười cười.
Lâm Nhiễm cũng không biết chạy đi đâu, Chu Mộ cũng không thấy cậu ta ở nơi nào.
Đi đến văn phòng phẩm, mọi người đều muốn ghé vào mua vài cây bút để tối nay dùng làm bài tập.
Chu Mộ nghĩ mình còn rất nhiều bút chưa dùng đến nên không tiến vào, chỉ ở bên ngoài đợi bọn họ.
Lâm Nhiễm chạy đến, trong tay còn cầm một cây kem, cậu quay sang xin lỗi cô: “Chu Mộ, mình thực sự xin lỗi.”
Chu Mộ ngây người một lúc, rõ ràng đã suy nghĩ rất nhiều.
Trên trời lại bắt đầu rơi tuyết.
Lâm Nhiễm nhìn vào không trung, sau đó gỡ chiếc khăn đang quấn trên cổ mình xuống, quàng vào cổ Chu Mộ.
Lúc cậu đến gần Chu Mộ, cô sửng sốt, chẳng dám nhúc nhích chút nào. Để mặc cho cậu tùy ý đùa giỡn.
Cô hồi hộp nắm chặt chiếc váy.
Cúi đầu, không dám nhìn cậu.
Trên người cậu có mùi bột giặt và thoang thoảng mùi thuốc lá nhưng cô lại không chán ghét chút nào, ngược lại cô cảm thấy nó rất dễ ngửi, đúng là không giải thích được!
Lâm Nhiễm quàng khăn cổ cho cô xong mới phát hiện người con gái trước mặt mình đang cúi đầu.
Cậu cười khúc khích.
Gọi cô: “Chu Mộ.”
Hả?
Chu Mộ ngẩng đầu, cô mở to đôi mắt hạnh nhân tròn xoe. Đôi mắt cô trong veo đến mức có thể phản chiếu lại những ánh đèn neon xung quanh
Cô cắt tóc ngắn xong thì nhìn rất đáng yêu, bây giờ có thêm khăn quàng cô nên cả người như cục bông xù xù. Lâm Nhiễm sửng sốt, sau đó lại xoa đầu cô.
Những người khác khi ra khỏi văn phòng phẩm, liền thấy Lâm Nhiễm đang đứng chung với Chu Mộ. Trên cổ Chu Mộ còn nhiều thêm một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt.
Chiếc cằm đang vùi vào chiếc khăn quàng cổ xù, khiến người khác rất muốn sờ mặt cô.
Giang Dao nhìn cô cười to: “Mộ Mộ của mình ơi, cậu đỏ mặt đáng yêu quá đi mất!”
Nói xong còn nhéo nhéo mặt cô nữa.
Rất mềm!
Lý Nguyên Tiêu đi đến, đưa một cây bút cho Lâm Nhiễm: “Anh Nhiễm, của anh này!”
Lâm Nhiễm vỗ vai cậu ta, cong môi nói: “Cảm ơn.”
Lý Nguyên Tiêu yên lặng nhìn Chu Mộ, sau đó lại nhìn sang Lâm Nhiễm, cậu ta cứ cảm thấy giữa hai người này rất kỳ lạ.
Cậu dùng ánh mắt hỏi Lâm Nhiễm: Hai người có chuyện gì vậy?
Lâm Nhiễm nhận được ánh mắt của cậu ta, cười nhạo: Lo chuyện của mày tốt là được.
Lý Nguyên Tiêu nhìn phát biết ngay, cậu ta làm ra vẻ đã hiểu.
Sau khi đến ký túc xá, Lâm Nhiễm đột nhiên gọi cô lại: “Chu Mộ, ngày mai chúng ta cùng về nhé!”
Ánh đèn lập lòe, ấm áp chiếu vào trên mặt cậu khiến gương mặt của cậu trở nên rất mềm mại.
Cô nhìn một lúc.
Sau đó trả lời: “Được.”
Khi đó, bọn họ đều còn bộ dáng của thanh xuân trên người mình.
Có những bí mật của riêng mình, mỗi người cũng dùng cách riêng mình để cất giấu những bí mật đó.