Hoàng Kim Đài

Chương 38: Tranh chấp



“Ngươi….” Tim Nghiêm Tiêu Hàn đập loạn không ngừng, cảm giác chênh vênh đạp hụt một bước kia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, hắn trừng Phó Thâm, tức giận lắp bắp: “Ngươi…..”

Thái độ của Phó Thâm đặc biệt tốt, đặc biệt ôn nhu: “Ừ. Ngươi nói đi.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “……”

Thường có câu không đánh người mặt cười, huống chi là cao lĩnh chi hoa không dễ bày vẻ mặt tươi cười như Phó hầu gia. Nghiêm Tiêu Hàn cứ “Ngươi” một hồi lâu, không nặn ra được chữ thứ hai, uy nghiêm của người đứng đầu gia đình mất sạch sành sanh. Vì thế hắn phẫn nộ chuyển hướng, trút cơn tam bành lên Ngụy Hư Chu: “Tại sao trong này còn có người? Ta bảo ngươi đào ba thước đất, ngay cả hang chuột cũng không được bỏ qua, ngươi làm việc kiểu gì thế hả? Ta bảo ngươi dẫn người đến trông coi Thanh Hư quan, ngươi thì đang làm cái gì, hả? Ngươi lại còn hồ nháo với y!”

Ngụy Hư Chu oan ức muốn chết: “Ta, ta…..”

“Ngươi cái gì mà ngươi!” Nghiêm Tiêu Hàn lạnh lùng nói, “Ngộ nhỡ bên trong không chỉ giấu một người, mà là một đám tặc nhân, chỉ lèo tèo mấy tên các ngươi, chạy tới làm đồ ăn cho kẻ khác à?”

“Còn ngươi nữa!” Hắn rốt cuộc cuộc cũng tìm lại được khí thế mắng người, chuyển hướng sang Phó Thâm, “Một mình mạo hiểu, trước khi hồ nháo phải nghĩ xem mình mang thân phận gì chứ! Đây không phải trộm vặt bình thường, mà là kẻ liều mạng dám ám sát bệ hạ ngay tại hành cung đại nội, nếu lỡ như động thủ thật, ngươi đi đứng bất tiện, những người này đến bản thân cũng khó tự vệ, còn ai có thể bảo vệ được cho ngươi?”

Hắn thực sự nổi giận, người xung quanh không khỏi rụt cổ, Phó Thâm thành khẩn nói: “Phu nhân dạy phải, sau này ta nhất định sẽ cẩn thận, không tái phạm nữa.”

Nghiêm Tiêu Hàn cảm giác Phó Thâm chẳng lọt vào tai được chữ nào, nhận lỗi hoàn toàn là vì dỗ dành con nít mà thôi, hắn giận đến nỗi ngực đau xót, vì vậy tránh tay của y, lạnh lùng lườm y một cái, nói: “Cợt nhả.”

Nói xong thì không thèm để ý đến y nữa, đi thẳng về phía kẻ áo đen bị ghim ở trên cột.

Phó Thâm bao năm rồi không bị mắng mỏ trước mặt người khác, nhất thời ngơ ra. Bàn tay giơ giữa không tung, vẫn giữ nguyên tư thế kéo người, y vô thức cuộn tròn ngón tay, như thể bỗng hoàn hồn, thu tay về trước người, có chút luống cuống nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Tiêu Hàn.

Trong ấn tượng, y chưa từng thấy Nghiêm Tiêu Hàn thật sự tức giận bao giờ, người kia bình thường ẩn nhẫn khắc chế, có giận cũng sẽ không trút lên y, Phó Thâm bừng tỉnh ý thức được rằng mình luôn là người được dỗ dành, tự cho là không thẹn với thiên địa nhân tâm, luôn luôn chờ người khác nhận sai xin lỗi, sau đó thuận nước đẩy thuyền mà khoan dung, hoặc là đoạn tuyệt không chút lưu tình. Cho dù có dỗ, cũng chưa từng hạ mình, chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt và nói cười trêu đùa để giảng hòa.

Mà khi có một ngày, người nhân nhượng không còn nhân nhượng nữa, người dung túng không còn dung túng nữa, y mới biết tư vị bị vứt bỏ là thế nào.

Cảnh tượng vô cùng lúng túng, không ai quan tâm đến kẻ mới lao từ Tàng Kinh các ra. Người biết nội tình thì thầm lo lắng, người không rõ chân tướng thì nhủ thầm hai người này quả nhiên không hòa hợp. Phó Thâm chẳng biết ứng phó với cục diện này ra sao, mà sự tình đã xong, Phi Long vệ phá án, y nghĩ Nghiêm Tiêu Hàn hẳn sẽ không muốn mình ở đây làm vướng tay vướng chân.

Y thở dài, ra hiệu bảo Đỗ Lãnh rời đi, nói với Ngụy Hư Chu: “Ta cáo từ trước…..”

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Tiêu Hàn như thể mọc mắt sau gáy, lạnh lùng nói: “Đi đâu? Lại đây.”

Phó Thâm chẳng hiểu ra sao, vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích.

Nghiêm Tiêu Hàn quay đầu liếc y, đứng dậy có vẻ không bình tĩnh lắm, đi tới tiếp nhận xe lăn từ tay Đỗ Lãnh, đẩy Phó Thâm đến trước cây cột, duỗi tay ra, vững vàng bao lấy cả ghế dựa lẫn người từ phía sau, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Ngươi định đi đâu, hả? Ta mới nói ngươi mấy câu mà ngươi đã đòi về nhà mẹ đẻ rồi?”

Phó Thâm: “Ta không phải…..”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi tự ngẫm lại xem, nếu ngươi là ta, nghe nói ngươi và Ngụy Hư Chu ở Tàng Kinh các, từ xa nhìn thấy khói đặc ngút trời, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”

Phó Thâm: “Ta không có…..”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi không ở bên trong, cũng không tự mình động thủ châm lửa. Nhưng nếu biết trong lầu có điểm bất thường, sao không bảo người đi tìm ta?”

Phó Thâm: “……”

“Ta có mắng oan ngươi không?” Nghiêm Tiêu Hàn nặn nặn cằm y, ép y ngẩng đầu nhìn mình, “Ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện bất trắc, ta còn sống được hay không. Ta biết công phu của ngươi không yếu, nhưng ngươi cũng phải thừa nhận, ngồi xe lăn không chiếm được thượng phong so với đi đứng bình thường. Kính Uyên, những chuyện khác ngươi muốn thế nào ta đều nghe theo, nhưng riêng chuyện này, đừng xem lời của ta như gió thoảng bên tai, cũng đừng giả bộ ngoan ngoãn để dỗ dành ta, có được không?”

Những câu này quả thực là từ tận đáy lòng, cổ họng Phó Thâm nghẹn ngào, do dự chốc lát, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

Nghiêm Tiêu Hàn cười khẽ một tiếng, không đáp lại câu của y, chỉ nói: “Trước tiên nhớ kỹ. Trở về tính sổ với ngươi.”

Đều nói phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Nghiêm Tiêu Hàn thì ngay cả thời gian đi tới cuối giường cũng không cho Phó Thâm, mà kéo người về ngay tại trận. Ngụy Hư Chu không biết hai người đang nói cái gì, nhưng từ khe hở không bị thân ảnh Nghiêm Tiêu Hàn che khuất, hình như hắn thấy Phó Thâm chủ động ngước đầu lên.

Ngụy tướng quân có gia có thất vừa che mắt làm bộ phi lễ chớ nhìn, vừa tấm tắc lấy làm lạ.

Đôi môi vừa chạm đã tách ra, Nghiêm Tiêu Hàn xấu xa cắn nhẹ cánh môi dưới của Phó Thâm một chút, giả vờ đứng đắn nói: “Được rồi, nói chính sự đi…. Một đao vừa nãy của ngươi đúng là chẳng nể tình gì cả.”

Mấy câu nói của hắn xóa tan nỗi lo sợ trong lòng Phó Thâm, thân thể y từ từ ấm lại từ trong lạnh lẽo, y chậm chạp không theo kịp Nghiêm Tiêu Hàn tự dưng chuyển đề tài, lại không hiểu nửa câu sau của hắn, ngơ ngác nói: “Gì cơ?”

Phi Long vệ trói người lại, Nghiêm Tiêu Hàn rút đao ra, nhấc mặt kẻ kia lên cho Phó Thâm xem: “Là người quen cũ của ngươi, thay đổi nhiều quá nên không nhận ra à?”

Phó Thâm nhìn chằm chằm gương mặt gầy gò như đầu lâu kia một hồi, ngạc nhiên nói: “Dịch Tư Minh?”

Năm xưa sóng vai chung bước trên núi Bảo Nham, sau đó là trời long đất lở và một mũi tên trí mạng ở ải Thanh Sa, từng chuyện quá khứ, đều đã bụi trần lắng đọng, vào thời khắc này chẳng có gì để nói với nhau —— Một người thì thương nặng khó đi, một người thì nhuốm đậm phong sương.

“Dịch tướng quân,” Nghiêm Tiêu Hàn đi tới che khuất tầm nhìn của Phó Thâm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đã lâu rồi nhỉ. Ta nhớ hình như viện của Kim Ngô vệ đâu có ở nơi này.”

Dịch Tư Minh hằm hằm nhìn hắn, khàn giọng nói: “Nghiêm Tiêu Hàn, đừng đắc ý sớm…… Sớm muộn cũng có ngày, ngươi sẽ rơi vào kết cục như Phó Thâm thôi.”

“Kết cục của hai chúng ta ra sao không nhọc ngươi bận tâm, ta thấy ngươi vẫn nên lo cho kết cục của mình sau khi vào Bắc ngục đi đã.” Nghiêm Tiêu Hàn thu đao vào vỏ, nói, “Giải về.”

“Ngươi dám!” Dịch Tư Minh điên cuồng giãy dụa, quát lên: “Ta chính làm thượng tướng quân Kim Ngộ vệ tam phẩm, không có ý chỉ của hoàng thượng, ngươi dám bắt ta!”

Mặt Nghiêm Tiêu Hàn không đổi sắc: “Đạo nhân Thuần Dương của Thanh Hư quan mưu đồ hành thích hoàng thượng tại Vạn Thọ yến, toàn bộ người của Thanh Hư quan đều đang trong ngục chờ xử lý, ngươi lén la lén lút trốn trong Tàng Kinh các, ai biết có phải đồng đảng của phản tặc hay không? Bản quan phụng mệnh chủ thẩm án này, Phi Long vệ bắt ngươi không cần thánh chỉ.”

“Ngậm máu phun người!” Dịch Tư Minh gào, “Ta vốn không biết Thuần Dương muốn ám sát bệ hạ! Việc này không liên quan gì đến ta!”

Nghiêm Tiêu Hàn nhoẻn cười: “Ồ? Thế thì ngươi trốn ở trong Tàng Kinh các làm gì?”

Dịch Tư Minh như bị người bóp cổ, bỗng im lặng không lên tiếng, hồi lâu sau, hắn mới khó nhọc nói: “Ta chỉ là…. Ở đây tùy tiện xem chút thôi.”

“Khỏi tốn công viện cớ,” Phó Thâm bỗng nhiên lên tiếng, khẽ nói, “Gian phòng ở tầng hai Tàng Kinh các rộng hơn tầng một khoảng một bộ, vách tường tầng một nhất định có tường kép. Nơi này vị trí hẻo lánh, bên trong tro bụi chồng chất, mà bậc thang lại rất sạch sẽ, không mọc cỏ rêu, chứng tỏ thường có người lui tới, nhưng không hề ở lại trong lầu. Trong lầu này hẳn có mật thất, không phải ở sau vách tường thì chính là ở dưới đất.”

“Khóa cửa không bị phá hỏng, cho nên ngươi hẳn là tiến vào từ cửa sổ. Ngươi chỉ đến trước ta một lát, nhận thấy ngoài cửa có người đến gần, ngươi liền trốn vào trong tường kép —— Cũng có thể là ngươi vốn định vào trong mật thất tìm đồ. Thế nhưng rất không may, bởi vì gần đây không ai lui tới, sàn của Tàng Kinh các tích một lớp bụi, ngươi để lại một dấu chân, một nửa ở trong tường, một nửa lộ ở ngoài tường.”

“Ta đoán ngươi còn chưa đi, cho nên bảo Ngụy tướng quân tìm ít củi ẩm nhen lửa. Bất kể là tường kép hay mật thất, chỉ cần là chỗ có thể giấu người, nhất định sẽ có lỗ thông khí. Trong Tàng Kinh các đặc nghịt khói mù, đương nhiên sẽ luồn vào lỗ thông khí, đây là cách đơn giản để xông khói xua đuổi sâu độc.” Y cười nhẹ, “Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ngươi liền chạy ra tự chui đầu vào lưới.”

Khi đang nói chuyện, nhóm Phi Long vệ đầu tiên vào tra xét đã nối đuôi đi ra, trong tay Thẩm Di Sách bưng một cái hộp: “Đại nhân, trong tường kép có một cái cầu thang, dẫn xuống mật thất dưới lòng đất. Mật thất có vẻ đã bị dọn dẹp, chỉ tìm được thứ này.”

Y đem hộp tới, Nghiêm Tiêu Hàn mở ra xem, lập tức hiểu ra: “Tẩu hút thuốc?”

Dịch Tư Minh bị trói gô trên đất đột nhiên vùng vẫy như phát điên: “Cho ta! Cho ta!”

Phó Thâm buồn bực nói: “Cái gì vậy?”

Nghiêm Tiêu Hàn cho y xem chiếc tẩu tinh xảo kia, giải thích: “Ở vụ án Kim Ngộ vệ lúc trước, bọn ta hoài nghi hắn chết vì mã thượng phong do dược vật gây nên, Dịch Tư Minh tám phần mười cũng dùng thứ thuốc kia. Thuốc này chưa từng thấy bao giờ, là thuốc bột màu nâu, dùng lửa đốt sau đó hút, có thể khiến người ta thần thái sáng láng, tinh lực tăng mạnh, nhưng lại gây tổn hại rất lớn cho cơ thể, dễ dành gây nghiện, hơn nữa khó mà cai nghiện được.”

Phó Thâm nhìn Dịch Tư Minh trạng thái điên cuồng, không khống chế được cơn nghiện, lẩm bẩm: “Hắn biến thành thế này….. cũng là vì thứ thuốc gây nghiện kia?”

Nghiêm Tiêu Hàn cụp mắt nhìn y.

Hắn đoán được chân tướng sau vụ phục kích ở ải Thanh Sa, cũng biết Phó Thâm và Dịch Tư Minh thời niên thiếu từng qua lại với nhau, vậy nên khi y hỏi lời này, hắn lập tức hiểu được ý ngoài lời của Phó Thâm.

Y đang mềm lòng, đang nhớ tình nghĩa cũ, đang cố gắng quy những chuyện cảnh còn người mất và bất lực vô năng những năm qua cho thứ thuốc độc khắc cốt khiến người ta mơ màng như say này.

Nghiêm Tiêu Hàn biết hai người này từng có giao tình thân thiết, Dịch Tư Minh thận trọng khôn khéo, lại cam nguyện mạo hiểm thay Phó Thâm thu lưu hậu nhân Kim gia. Mà mới hôm qua, hắn còn bảo với Phó Thâm, cầm được thì cũng buông được, không ai ép y nhất định phải báo thù.

Nhưng lúc này, hắn phải tàn nhẫn một lần.

“Hắn biến thành thế này, không phải bởi vì thuốc,” Nghiêm Tiêu Hàn vươn tay giữ vai Phó Thâm, khiến y nhìn thẳng vào Dịch Tư Minh, “Mà là vì hắn quá tham lam.”

“Kẻ bội tình bạc nghĩa, lòng muôn dạ thú, không đáng để ngươi thương hại.”

Con ngươi sâu đen bình tĩnh đối diện với đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu. Khoảnh khắc ấy, bọn họ như thể đứng ở hai đầu năm tháng thiếu niêu vô tư nhiệt huyết, cách ngàn núi vạn sông, nhìn lại từ xa, sau đó mỗi người đi một ngả, không quay đầu lại nữa.

“Ngươi có thể không báo thù, nhưng vĩnh viễn đừng quên người nào từng tổn thương ngươi. Ngươi phải biết đau, thì mới có thể sống lâu một chút.”