Hoàng Kim Đài

Chương 52: Lành lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nói nếu nghiện Thu Dạ Bạch, ba ngày đầu là nguy hiểm khó khăn nhất, Nghiêm Tiêu Hàn nghe lão đại phu nói vậy, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa, không ngờ bên cạnh lại có một Tĩnh Ninh hầu “Không gì không thể”, đoạn hồi ức đáng lẽ phải đáng sợ u ám này lại được ngọt ngào bao phủ, không còn quá thống khổ nữa.

Có điều mỗi khi cơn nghiện phát tác là hắn liền ngu ngu ngơ ngơ, mặc dù trước đó đã nhiều lần nhắc nhở bản thân không được đòi hỏi vô độ, nhưng sau khi tỉnh dậy, mới phát hiện Phó Thâm đã bị mình giày vò đến sức cùng lực kiệt.

Qua hai ngày, Nghiêm Tiêu Hàn cảm giác trạng thái không biết trời trăng, bốn bề tối tăm kia đang từ từ biến mất, bèn đề nghị trở về miếu Hồ Tiên và thôn Khê Sơn điều tra một chút.

Hiện tại ngày nào Phó Thâm cũng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, uống canh thập toàn đại bổ như uống nước, nghe vậy thì lười biếng nói: “Lúc đầu hứa với ta thế nào? Mới đó đã quên rồi.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Xử lý xong sớm trở về sớm, việc này cũng không thể kéo dài mãi được.”

Phó Thâm cười xùy, vươn tay gãi gãi cằm hắn: “Đừng làm như ta bắt nạt ngươi chứ, ra vẻ đáng thương cho ai xem hả?”

Nghiêm Tiêu Hàn nắm lấy tay y, kéo đến bên môi hôn một cái, lẽ thẳng khí hùng nói: “Ai đau lòng thì cho người đó xem.”

Phó Thâm: “Ngươi được chiều thành quen rồi.”

Nghiêm Tiêu Hàn không vội vã, cũng chẳng tranh luận, chỉ chăm chú nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng như nước, Phó Thâm không sợ tranh cãi với hắn, chỉ sợ hắn dùng mỹ sắc mê hoặc —— Đặc biệt là mỹ nhân bệnh mang phong vị khác, chẳng mấy chốc y đã không chịu nổi nữa, đành nói: “Được được được, ngươi muốn đi thì cứ đi, đều tùy ngươi.”

Hôm đó nói một câu “Nhà chúng ta rốt cuộc do ai định đoạt” rõ là hùng hồn khí phách, bây giờ uy nghiêm của “Người chủ gia đình” đã bị y đem uống chung với canh đại bổ từ đời nào rồi.

Thôn Khê Sơn dựa núi gần sông, vốn phải là chốn thế ngoại đào nguyên thanh bình yên tĩnh, phong cảnh như họa, ai có thể ngờ được trong thôn trang nhỏ bé không hơn trăm hộ này lại che giấu một bí mật đen tối như vậy.

Vì thôn dân nơi này cực kỳ cảnh giác với người ngoài, hai người Nghiêm Phó lại quá gây chú ý, không ai có bản lĩnh dịch dung, đành phải ngồi xổm ở rừng cây nhỏ trên ngọn núi phía sau thôn, cách một con sông quan sát từ xa, đợi từ sẩm tối đến khi mặt trời lặn, xem nông dân trồng trọt phụ nữ rửa rau cả một ngày, ngoại trừ hai con chim ngói mà Phó Thâm chán quá dùng đá ném rớt thì không có thu hoạch nào cả.

“Thế này không được rồi, Nghiêm đại nhân,” Phó Thâm nói, “Hai ta có ngồi xổm đến chết cũng không nhìn ra được gì đâu, cứ để ta xuống dưới bắt một người về cho ngươi tra hỏi là được.”

Nghiêm Tiêu Hàn không trả lời, dường như đang xuất thần.

Phó Thâm vươn tay vỗ lên lưng hắn một cái: “Mộng Quy?”

“Hả?” Hắn như thể đột nhiên bị kéo ra khỏi một loại tình cảnh nào đó, ánh mắt chuyển từ mê man kiềm chế sang chăm chú, lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngươi bảo gì cơ?”

Phó Thâm không để ý chuyện khác, chỉ nhìn hắn chằm chằm, nhạy bén nhận ra sự bất thường của Nghiêm Tiêu Hàn, duỗi tay kiểm tra mạch môn ở cổ tay hắn: “Làm sao vậy?”

Chẳng hiểu Nghiêm Tiêu Hàn nghĩ gì mà đột nhiên tránh đi. Phó Thâm xưa nay đã quen được hắn phối hợp, tự dưng với vào khoảng không, không sao lập tức biến thành có sao: “Trốn cái gì? Vươn tay ra để ta xem coi nào.”

Bàn tay giấu trong áo của Nghiêm Tiêu Hàn đang run rẩy không khống chế được, hơn nữa còn run càng lúc càng mạnh, hắn gắng gượng nói: “……Không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì cái rắm,” Phó Thâm lạnh lùng nói, “Đã run như cầy sấy thế kia rồi, còn mở mắt nói dối với ta à?”

Y đọc thầm ba lần “Hắn có bệnh, đừng chấp nhặt với hắn”, đè nén lửa giận trong lòng xuống: “Cơn nghiện lại tái phát đúng không?”

Phó Thâm nhìn quanh bốn phía, thấy rừng cây rậm rạp, chiều tà le lói, cả khu rừng lặng thinh không một tiếng người, chỉ có gió thoảng chim hót, cái mặt già không khỏi nóng lên, than thở: “Ngươi cũng thật khéo chọn địa điểm…..”

Nghiêm Tiêu Hàn tuyệt đối không tưởng tượng nổi người có giáo dưỡng cỡ này, xuất thân cỡ này như Phó Thâm sẽ chịu bằng lòng ở cái chốn hoang vu màn trời chiếu đất, vừa nghe y tỏ ý, hắn vội nói: “Không được….. Chớ làm loạn.”

Phó Thâm hỏi ngược lại: “Bây giờ ngươi có thể kiên trì về đến huyện thành được ư?”

Có lẽ do cơn nghiện ảnh hưởng, hoặc cũng có lẽ hổ thẹn áy náy trong khoảng thời gian này tích tụ quá nhiều, chẳng biết Nghiêm Tiêu Hàn nghĩ đi đâu, liền lùi lại một chút, phiền muộn nói: “Kính Uyên, ngươi không cần phải miễn cưỡng……”

Động tác lùi về sau kia còn gây tổn thương hơn bất cứ lời nói nào, Phó Thâm thiếu chút nữa bị hắn chọc tức đến bật cười, y lặp lại: “Miễn cưỡng?”

“Được, ngươi được lắm,” Y chỉ vào Nghiêm Tiêu Hàn, “Ta dùng đủ cách để trị bệnh cho ngươi, ngươi cũng dùng đủ cách để làm ta, có đúng không?”

Phó Thâm bực bội đi qua đi lại trên con đường rừng, cố gắng nhẫn nại, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nổi trận lôi đình gào lên: “Nghiêm Mộng Quy, con mẹ nó ta hận không thể nâng niu ngươi trong tay mà thương yêu như thể tâm can bảo bối, thế mà ở trong lòng ngươi thì lại là “Miễn cưỡng”? Lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi à?!”

Y là người đến từ chiến trường, lúc thật sự nổi giận thì trong giọng nói như ẩn chứa huyết khí và hàn quang, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn bị y mắng xối xả mà trong lòng càng thấy thả lỏng.

“Ủy khuất cho y rồi,” Hắn nghĩ thầm như vậy.

Hắn biết Phó Thâm yêu hắn, nhưng bình thường sủng nịch dung túng là một chuyện, để đại thiếu gia mười ngón không dính nước xuân phải hạ mình chiều theo hắn thì lại là một chuyện khác. Phu thê vốn là chim chung rừng, tai vạ đến thì phận ai nấy bay, câu này vốn không có gì sai, một người đã rơi vào vực sâu, chẳng lẽ còn phải kéo người còn lại cùng rơi xuống thì mới xem như tình sâu nghĩa nặng hay sao?

Phó Thâm gào xong, lửa giận chưa tan, song đầu óc đã bình tĩnh lại. Ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn mờ mịt bất định, như buồn như vui, Phó Thâm biết hắn ít nhiều bị ảnh hưởng bởi thuốc, khi tinh thần sa sút, cảm giác chán ghét sẽ lan tràn như cỏ độc. Phó Thâm không chỉ cần thỏa mãn dục vọng thể xác của hắn, mà còn phải luôn luôn chú ý đến thay đổi tâm lý của hắn.

Điều duy nhất y không hiểu rõ chính là, vì sao Nghiêm Tiêu Hàn cứ cảm thấy mình bị hắn liên lụy?

Y nghĩ như vậy, cũng hỏi ra rồi, Nghiêm Tiêu Hàn dường như không ngờ y lại thẳng thừng như vậy, thoáng sửng sốt một chốc rồi mới nói: “Ta…… trúng độc vốn là vì bản thân không cẩn thận, lại khiến ngươi phải nhọc lòng lo lắng. Chân ngươi bị thương chưa khỏi hẳn, đáng lẽ phải ở kinh thành an dưỡng, lại vì ta mà bôn ba khắp nơi….. Là ta không thể chăm sóc ngươi thật tốt, ngược lại còn năm lần bảy lượt làm liên lụy đến ngươi.”

Phó Thâm tiếp lời: “Theo cách nói của ngươi, chẳng ai nợ ai cả, thế vì đâu mà ngươi phải chăm sóc ta thật tốt?”

“Nghiêm đại nhân, ngươi nghĩ ta thành thân với ngươi là vì ngươi gia sản giàu có, hay là vì cái chức quan to chánh tam phẩm của ngươi?” Y cười gằn, “Vậy thì cái kẻ tàn phế không chức không quyền như ta đây mới liên lụy đến ngươi chứ, ngươi nói xem đúng không?”

Nghiêm Tiêu Hàn ghét nhất là nghe từ “Tàn phế” nói ra từ miệng y, nhất thời tâm tư gì đều bay hết, trầm giọng bảo: “Chớ nói lung tung.”

Như một bầu nước rót vào đống lửa, nụ cười gằn của Phó Thâm cứng lại trên mặt, hoàn toàn chẳng cách nào bắt bẻ được hắn.

“Ngươi…..” Y có chút giận giữ, muốn treo Nghiêm Tiêu Hàn lên đánh cho một trận, làm cho hắn tỉnh táo một chút, y nhẫn nại nói: “Thôi….. Đừng nói mấy cái vô dụng này nữa, trước tiên lo cho cơn nghiện của ngươi đi đã.”

Nghiêm Tiêu Hàn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lợn chết “Mặc ngươi nói rách cả môi, ta vẫn sừng sững bất động”: “Không sao, ta cố nhịn một chút là qua thôi, nơi này không thích hợp.”

Phó Thâm bỗng nhiên nói: “Mộng Quy, ngươi còn nhớ hôm đó sau khi ngươi trúng thuốc, lúc ta tìm thấy ngươi, ngươi đang làm gì không?”

Chẳng hiểu vì sao, giọng điệu của y lập tức trở nên dịu dàng, gương mặt thậm chí có thể xem là ôn hòa. Nghiêm Tiêu Hàn nhíu mày suy tư một lát, thực sự không nhớ ra được, bèn lắc đầu.

“Ta thì lại nhớ. Mấy hôm nay nhắm mắt lại, trước mắt ta đều là cảnh tượng đó, chỉ sợ đến chết cũng không quên được.” Phó Thâm rũ mi, “Khi ấy ta vẫn còn là ‘Nhâm Miểu’, mới đến gần ngươi một chút, ngươi đã cầm đao đâm vào tay mình.”

“Ngươi nói thật với ta, nếu ngày hôm ấy thật sự là người khác đến, ngươi sẽ làm thế nào?”

Ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn nhìn vào trong mắt y, đáp án không cần nói cũng biết ——

Một đao kia đương nhiên sẽ trực tiếp đâm xuống.

Phó Thâm đi tới trước người hắn, giơ tay nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, như đang xóa đi vệt nước mắt không tồn tại: “Ngươi nghĩ ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây là vì ai? Lời này ta đã nói đến chai cả miệng rồi, Mộng Quy, ta yêu ngươi còn không kịp, sao lại cảm thấy ngươi làm liên lụy chứ?”

“Nếu như nhất định cần một lý do,” Giọng điệu của y rõ ràng là trêu tức, nhưng thái độ lại vô cùng trịnh trọng, “Ngươi có thể vì ta mà thủ thân như ngọc, vậy thì ta cũng có thể cho ngươi muốn làm gì thì làm, muốn cái gì cho cái đó. Hiểu chưa?”

Sau khi trúng Thu Dạ Bạch, Nghiêm Tiêu Hàn vẫn cảm thấy trong lòng mình bị thủng một lỗ to, nối thẳng với vực sâu, trong vực sâu là hết thảy vọng niệm, chấp niệm và dục niệm của hắn, như thể vĩnh viễn chẳng biết thỏa mãn. Lúc tỉnh táo hắn có thể khắc chế bản thân, nhưng lúc không tỉnh táo thì lại không rõ rốt cuộc là dược vật khiến mình mất khống chế, hay là diện mạo thật sự của mình vốn đã xấu xí.

Mà giờ đây, Phó Thâm chẳng chút do dự nhảy xuống vực sâu, thứ nghênh đón y không phải sự cắn xé của hung thú, mà là một trái tim vẫn còn vết thương, nhưng đang từ từ lành lại.

Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc ý thức được, viên mãn của hắn không phải ở thời khắc giang cánh bảo bọc Phó Thâm ở trong ngực, mà là khi sắp sửa té ngã, bỗng xuất hiện một đôi tay đỡ lấy hắn.

Hắn hơi khom người, bế bổng Phó Thâm lên, đặt ở thân cây gần nhất, lấp kín đôi môi khô khốc của y.

Gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc lay động.

Đến khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, hai nam nhân áo quần chỉnh tề mới đi ra khỏi rừng cây, một người trong đó bước chân không vững, đi một bước loạng choạng ba bước, một nam nhân khác không nhìn nổi nữa bèn ôm eo y bế lên lưng ngựa.

Hai người đang định rời đi, ở thôn Khê Sơn xa xa bỗng truyền đến tiếng ồn ào, tiếng gào khóc đâm thủng cả trời đêm, nhiều nhà lần lượt lên đèn, không ít người mở cửa sổ, gân giọng hỏi: “Vợ Điền Thành, xảy ra chuyện gì thế?”

May mà sắc trời đã tối, nhiều nhà chốt cửa cài then, tiếng nói chuyện rất vang, khiến hai người ở tận trên sườn núi vẫn nghe được đại khái. Có người trả lời: “Điền Thành sắp không qua nổi rồi, khiêng đến từ đường đi, đã biết rõ phải đưa đi rồi cơ mà!”

Nữ nhân thảm thiết khóc lóc: “Các vị thúc thẩm, chàng còn có thể cứu được, ta sẽ dẫn chàng vào thành tìm đại phu! Đừng đưa đến từ đường….. Van xin các vị……”

Một giọng nam oang oang vang lên: “Không được! Không thể đến huyện thành, vì một mình hắn mà liên lụy người cả thôn ư?”

Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.

Thôn Khê Sơn quả nhiên có chỗ kỳ lạ, một bệnh nhân đến huyện thành tìm đại phu, sao lại sợ liên lụy đến người cả thôn?

Trong lòng Phó Thâm đột nhiên xẹt qua một suy đoán mơ hồ: “Chẳng lẽ là….. ôn dịch?”

Editor: Hình ảnh Nghiêm đại nhân phê thuốc:v đã phục chế và không có màu

chapter content