Nghiêm Tiêu Hàn vừa xử lý Tiết thị xong thì Trường Trì đế liền nhận được tin tức, nổi trận lôi đình, sai người gọi hắn tiến cung, định phạt nặng một phen.
Hắn là một ngoại thần, thế mà dám giết sủng phi của hoàng đế ở ngay dưới mắt hoàng đế, phụ thân của sủng phi này còn là đồng liêu làm quan cùng triều với hắn. Bất kể nhìn từ phương diện nào, Nghiêm Tiêu Hàn lúc này đã hoàn toàn vượt quá giới hạn, ấy vậy nhưng hắn lại chẳng mảy may sợ hãi, mà còn bình tĩnh tiến cung, miệng nói “Bệ hạ vạn tuế”, nghiêm chỉnh hành lễ với Trường Trì đế.
Trường Trì đế đang giận dữ nên không cho ngồi ngay như bình thường mà cố ý mặc kệ hắn quỳ trên điện, lạnh lùng nói: “Nghiêm Tiêu Hàn, ngoại thần tự tiện đi vào hậu cung, bức tử hậu phi, ngươi thật to gan!”
Nghiêm Tiêu Hàn quỳ ngay ngắn: “Thần có tội, xin bệ hạ hãy tước bỏ chức thống lĩnh cấm quân của thần, giáng làm thứ dân.”
“Ngươi!” Tim Trường Trì đế nảy thình thịch, hắn vốn định răn dạy Nghiêm Tiêu Hàn một trận, khiến hắn đừng có không đặt vua vào trong mắt, trắng trợn không kiêng dè như vậy nữa, sau đó nhẹ nhàng cho việc này lắng xuống, giơ cao đánh khẽ, giống như cách xử sự xưa nay của hắn. Nhưng không ngờ Nghiêm Tiêu Hàn lại quyết liệt đến thế, vừa tới đã đòi quẳng gánh về nhà.
Mặc dù có khuyết điểm như vậy, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn lại là người cật lực ra sức vì Trường Trì đế vào lúc hắn chán nản nhất, một tay nâng đỡ hắn lên ngai vàng. Tân triều mới lập, sự tận hiến của tiết độ sứ các nơi cũng là do Nghiêm Tiêu Hàn kêu gọi được, trên danh nghĩa hắn chỉ là thống lĩnh cấm quân, nhưng thực tế “đại thần thứ chín” trên Duyên Anh điện mới là vị trí thực sự của hắn. Nghiêm Tiêu Hàn không dựa dẫm hai bên, thay hoàng đế khống chế sự cân bằng giữa cựu thần phương Bắc và tân quý Giang Nam, giúp triều đình tiếp tục yên ổn vận hành. Bây giờ hắn muốn từ chức về nhà, Trường Trì đế là người đầu tiên không đồng ý.
Sau một hồi giận dữ, Trường Trì đế nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm khanh, ngươi…… Thôi, chuyện từ chức đừng nhắc lại nữa. Ngồi đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn ngoài mặt không lộ vẻ gì, trong lòng lại thầm cười lạnh.
Con chẳng giống cha.
Nguyên Thái đế quá cường thế, ép cho mấy đứa con trai hoặc là phản nghịch, hoặc là mềm yếu. Thái tử đầu cơ trục lợi, tên ngốc Tấn vương kia thì khỏi cần nói, Trường Trí đế miệng cọp gan thỏ, nhìn có vẻ khôn khéo nhưng kỳ thực lại nhu nhược, không có chủ kiến, dễ bị xao động bởi lời bên tai, còn dễ có mới nới cũ.
Kẻ như thế chính là điển hình của “bần tiện năng di, phú quý năng dâm, uy vũ năng khuất”, ngày trước bên cạnh có phụ thân và huynh trưởng cường thế, hắn có thể yên tĩnh đóng vai một vương gia an phận thủ thường, nhưng khi cần hắn một mình gồng gánh thì cột sống của hoàng đế bệ hạ lập tức nhũn liền.
(Mạnh Tử định nghĩa bậc đại trượng phu là người “bần tiện bất năng di, phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất”, tức là nghèo hèn mà không đổi lòng, giàu sang mà không dâm loạn, uy vũ mà không khuất phục. Ở đây thì ngược lại:)))
Hoàng đế có tính cách như vậy, trên triều đình chủ yếu thần cường là khuynh hướng tất nhiên. Cho nên dù Tiết thị đang được sủng ái, Nghiêm Tiêu Hàn vẫn dám đưa cho ả một dải lụa trắng. Từ trước khi động thủ hắn đã sớm dự liệu được kết quả rồi: Nếu Trường Trì đế có thể vì Tiết thị mà khiến hoàng hậu chịu oan ức, thì đương nhiên cũng có thể vì níu giữ trọng thần như Nghiêm Tiêu Hàn mà nhẹ nhàng bỏ qua cái chết của Tiết thị.
“Trẫm biết hoàng hậu chịu oan ức,” Trường Trì đế thở dài thở ngắn, lo lắng khôn cùng, “Nhưng trẫm cũng đâu có làm gì nàng, chỉ cấm túc mà thôi, sau này sẽ an ủi bù đắp. Ngươi thì lại trực tiếp khiến Tiết thị tự sát, tương lai Tiết ái khanh hỏi tới thì ngươi muốn trẫm phải trả lời thế nào đây?”
Kẻ tình nguyện vì phu nhân mà ủy khuất bản thân như Nghiêm đại nhân hoàn toàn không thể hiểu nổi cái kiểu suy nghĩ của hoàng thượng. “Cấm túc” nói dễ nghe thật đấy, hắn vì sủng phi mà khiến hoàng hậu mất hết tôn nghiêm, thế mà còn bảo “Đâu có làm gì nàng”? Nếu con của Tiết thị thật sự là hoàng hậu giết thì hắn sẽ làm thế nào?
Nghiêm Tiêu Hàn ngồi trên ghế, im lặng đọc thầm mấy câu tâm kinh, ổn định tâm hỏa, cố gắng nói một cách ôn hòa: “Bệ hạ, ngài là bậc cửu ngũ, nắm quyền sinh sát, không cần phải giải thích với bất cứ kẻ nào.”
Trường Trì đế im lặng một chốc, do dự nói: “Thế nhưng Tiết Thăng…..”
“Bệ hạ, Tiết đại nhân vì sao đưa con gái vào cung, vì sao lại ngấm ngầm sai người tung hô Tiết thị mệnh cách cao quý, ngài còn không nhận ra ý đồ của ông ta sao?” Nghiêm Tiêu Hàn trầm giọng nói: “Đúng là ngài coi trọng thế gia Giang Nam, nhưng Tiết thượng thư lại muốn biến triều đình thành triều đình Giang Nam. Bệ hạ đừng chỉ nhìn trước mắt, Đại Chu sở hữu non sông tứ phương chứ không phải chỉ có một mình Giang Nam. Tương lai ngài còn phải khôi phục Trung Nguyên, lấy lại kinh sư, mới không phụ sự kỳ vọng tha thiết của muôn dân thiên hạ, không thẹn với tổ tiên xã tắc.”
Trường Trì đế quả nhiên lộ vẻ dao động, bấy giờ hắn đã quên mất chuyện Nghiêm Tiêu Hàn mạo phạm đi quá giới hạn, tâm tư hoàn toàn bị Nghiêm Tiêu Hàn dẫn dắt: “Sao trẫm lại không muốn Bắc phạt cơ chứ, chỉ là tân triều chưa đứng vững, binh mã lương thảo tiền bạc, hoàn toàn chẳng có gì cả, lấy cái gì mà Bắc phạt đây?”
“Đây không phải vấn đề lớn, lúc trước mấy vị tiết độ sứ đều đã cam kết, nếu triều đình muốn giành lại Trung Nguyên, bọn họ đương nhiên xuất binh hiệp trợ,” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Tuy nhiên nếu triều đình muốn xây dựng một đội quân mạnh thì không thể chỉ dựa vào tiết độ sứ được, mà còn….”
“Mà còn cái gì?” Trường Trì đế hỏi.
Nghiêm Tiêu Hàn chần chừ một chốc rồi mới thấp giọng nói: “Bệ hạ, tiết độ sứ cầm binh chẳng khác mấy những phiên vương đóng giữ một phương. Nếu như sau này thật sự giành lại được Trung Nguyên, triều đình cũng cần có đầy đủ binh mã để tạo uy hiếp với các tiết độ sứ.”
Hắn ngừng câu chuyện, bất giác nhớ tới Bắc Yến thiết kỵ, và cả thống soái của bọn họ nữa.
Trường Trì đế rất tán thành, gật đầu nói: “Nói có lý, việc này không nên chậm trễ, trong lòng ngươi đã có trù tính chưa? Hôm sau trình tấu lên cho ta.”
Nghiêm Tiêu Hàn đứng dậy phục mệnh. Trường Trì đế biểu hiện đúng như hắn dự đoán: “Nếu trong tay trẫm có một đội quân mạnh như Bắc Yến thiết kỵ thì lo gì không giành được Trung Nguyên! Đáng tiếc Tĩnh Ninh hầu……”
Hắc lắc lắc đầu, tiếc nuối ngưng lời.
Từ lúc tiến cung đến giờ lòng Nghiêm Tiêu Hàn vẫn luôn thấy mỉa mai thay, lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, nhẹ nhàng xen vào một câu: “Nếu Tĩnh Ninh hầu ở đây, thì dù lá gan của Tiết thị có to đến mấy đi nữa cũng không dám khiêu khích hoàng hậu.”
Trường Trì đế tỏ vẻ ngượng ngùng, buồn bực nói: “Được rồi, trẫm không ngờ tình cảm của Nghiêm khanh và Tĩnh Ninh hầu lại tốt đến vậy, đáng để ngươi năm lần bảy lượt nói giúp hoàng hậu.”
Nghiêm Tiêu Hàn suy tư chốc lát, cảm thấy hắn và Phó Thâm cũng không thể cứ giả vờ bất hòa mãi được, hai người sớm muộn gì cũng sẽ quang minh chính đại sánh bước bên nhau, bây giờ thành thật với Trường Trì đế dù sao cũng tốt hơn sau này mắc cái tội danh “khi quân”.
Hắn chắp tay nói: “Bệ hạ cho phép thần bẩm báo. Thần được thái thượng hoàng ban hôn, bên trong đó còn có ẩn tình khác.”
Trường Trì đế quả nhiên bị khơi dậy lòng hiếu kỳ: “Nói nghe xem.”
Nghiêm Tiêu Hàn đổ tội cho thái tử quá cố, mỹ hóa một chút nguyên nhân Nguyên Thái đế ban hôn, nói hai năm rõ mười. Trường Trì đế nghe rất nhập tâm, kinh ngạc nói: “Phụ hoàng thế mà lại….. Nói như vậy là ngươi và Tĩnh Ninh hầu cũng không có tình cảm phu thê thật, mà chỉ là vì binh quyền Bắc Yến nên mới luôn chăm sóc y?”
Nghiêm Tiêu Hàn ngầm ám chỉ: “Bệ hạ, thương tích ở chân của Tĩnh Ninh hầu cả đời cũng khó khỏi được, không thể dẫn binh mãi, vậy mà Bắc Yến thiết kỵ vẫn luôn nằm trong sự khống chế của y. Y chỉ có mình hoàng hậu nương nương là em gái ruột, nếu ngài đối xử tử tế với hoàng hậu, không dùng thủ đoạn gì nữa thì Bắc Yến thiết kỵ đương nhiên là một trợ lực lớn cho triều đình.”
Trường Trì đế vẫn truy hỏi: “Ngươi và Phó Thâm rốt cuộc là sao?”
“…..” Nghiêm Tiêu Hàn không ngờ hoàng thượng chính sự thì không màng, mà chuyện gia đình nhà hắn thì lại cực kỳ để ý, đành phải nói: “Bệ hạ, thần là đoạn tụ bẩm sinh, đời này không có con cái được. Tĩnh Ninh hầu trẻ tuổi oai vũ, thần muốn binh quyền trong tay y, tiện thể làm phu thê cùng y, hai điều này không xung đột với nhau.”
Tuy yêu đấy, nhưng tình yêu có hạn, quyền thế so với tình yêu còn nặng hơn, song nếu trừ bỏ điểm ấy thì về tổng thế vẫn là yêu.
Lời miêu tả của hắn gần như là phiên bản của Trường Trì đế. Trường Trì đế đồng cảm lây, cũng nghe được lời cam kết “không có con cái” ẩn ý của hắn, thỏa mãn vì sự thức thời của hắn, lòng cảnh giác hơi buông lỏng, không truy cứu chuyện Tiết thị nữa, độ lượng phất tay nói: “Không có gì, ái khanh lui ra đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn cúi người hành lễ, che giấu nụ cười lạnh trong lòng.
Như thể chứng nghiệm lời Nghiêm Tiêu Hàn nói, chẳng bao lâu sau, phương Bắc truyền đến tin tức, Bắc Yến thiết kỵ đóng giữ ở Cam Châu phát binh đến Ninh Châu, phản quân Ninh Châu xui xẻo lại lần nữa bị Bắc Yến quân như mãnh hổ sổ lồng càn quét sạch sẽ. Năm ngày sau, Bắc Yến quân thu phục toàn bộ Ninh Châu.
Theo dòng chiến báo của tiết độ sứ các nơi gửi đến tân triều phía Nam, còn có một phong thư do chủ soái Bắc Yến, Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm đích thân viết.
Lúc lâm triều, bàn tay giấu dưới áo của Nghiêm Tiêu Hàn run lẩy bẩy, nhưng không ai chú ý tới sự khác thường của hắn, cũng chẳng ai quan tâm trên lá thư đó viết gì.
Trong cơn kinh ngạc tột độ, tất cả mọi người đều đang tiêu hóa một sự thật: Phó Thâm trở lại rồi.
Chỉ nhìn nét chữ sắc bén như kiếm kia mà như thấy được vị Phó tướng quân luôn đi ngược dòng nước, có thể xoay chuyển tình thế ấy. Sau đại nạn, y là người đầu tiên giương cờ hiệu cần vương, người đầu tiên thu phục Ninh Châu, người đầu tiên chiêu cáo tứ phương, xin tiết độ sứ các nơi phát binh, cùng nhau chống ngoại địch, giành lại Trung Nguyên.
Binh mã trong thiên hạ, chỉ có Bắc Yến thiết kỵ từ đầu chí cuối vẫn luôn thực hiện bốn chữ “Bảo gia vệ quốc”.
Dù là triều đình Giang Nam tự xưng chính thống cũng chưa chắc có sức hiệu triệu mạnh như y. Chưa đến nửa tháng, tiết độ sứ các nơi dồn dập hưởng ứng, Hoài Nam, Tương Châu lần lượt phát binh, đẩy lùi phòng tuyến của quân đội Thát Chá tới phía Bắc sông Hán. Bắc Yến thiết kỵ có Phó Thâm tọa trấn, thế như chẻ tre, nhanh chóng thu phục được các châu huyện ở phía Tây Trường An.
Tháng tư, triều đình Giang Nam xuất binh, chia làm hai đường tiến đến phía Bắc, một đường cùng quân Hoài Nam tiến đánh Từ Châu, một đường cùng quân Tương Châu và quân Bắc Yến bao vây Trường An.
Ngày mười sáu tháng năm, trấn Đường Lê dưới chân núi Kê Minh.
Nơi đây chỉ có một toán quân Thát tộc nhỏ, Bắc Yến quân chẳng tốn bao nhiêu công sức đã quét sạch. Gần trấn Đường Lê có một con sông lớn rất sâu, tên là sông Tử Dương, chảy về hướng Đông đổ vào sông Hán. Phó Thâm mang theo một đội kỵ binh đi tuần tra một vòng dọc con sông, xác định không có tàn quân mai phục, lúc đang nhìn về phía xa chợt thấy trong rừng cây đối diện có bóng người lay động, dường như có tiếng vó ngựa hướng đến bờ sông, vì vậy y vèn vẫy tay gọi một binh tốt đến: “Vòng tới đối diện thăm dò một chút, xem xem là ai.”
Tiểu binh nọ đang định nhận lệnh rời đi, phía đối diện lại như không kịp đợi, đã có người thúc ngựa đi ra khỏi rừng cây trước. Phó Thâm nghe tiếng liền quay đầu lại, vừa định lấy cung tên thì bỗng nhiên chạm mắt với người ở bờ bên kia.
Đầu y như có tiếng chuông “Coong coong” vang lên.
Nghiêm Tiêu Hàn ở phía đối diện đứng ngây ra như khúc gỗ, vô thức kéo cương ngựa, chiến mã hí dài, suýt chút nữa quăng hắn xuống.
Hắn bị rút hết ba hồn bảy vía, như thể bị mộng du, ngơ ngác há miệng, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Phó Thâm hoàn toàn dựa vào một chút lý trí, hai chân khẽ kẹp bụng ngựa, tới gần bờ sông, vừa định gọi một tiếng để xác nhận thân phận thì Nghiêm Tiêu Hàn như du hồn ở phía đối diện đã thúc ngựa đến bờ, đi mấy bước về phía giữa sông. Sau đó ngựa sợ nước sâu không dám đi tiếp nữa, hắn liền trực tiếp nhảy xuống, thành thục trút bỏ đồ nặng trên người, lao vào dòng nước xiết.
Khỏi cần xác nhận, ngu thế này, ngoại trừ vị kia nhà bọn họ thì sợ là thế gian này chẳng tìm thấy người thứ hai.
Y nhảy xuống ngựa, vọt tới bờ sông, hét lên với một tướng sĩ bên cạnh: “Lấy dây thừng đến đây!”
Cũng may bây giờ vẫn chưa phải mùa hè, sông không có nước dâng, kỹ năng bơi của Nghiêm Tiêu Hàn cũng khá tốt, khi bơi tới giữa sông thì túm được dây thừng mà Phó Thâm quăng tới, được kéo lên trên bờ. Hắn đã tiêu hao hết khí lực, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không thể nói chuyện, ngay cả thở thôi cũng khó khăn, song lại nhìn chằm chằm vào Phó Thâm như điên, trong mắt đầy tơ máu, đỏ như sắp rỉ máu.
Phó Thâm còn chưa kịp mừng rỡ thì đã bị hắn dọa. Y chưa từng thấy hành động điên rồ như vậy, lời mắng đã trào đến yết hầu, ai ngờ y vừa mới động đậy thì Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên nhào tới, mang tấm thân ướt dầm dề, ôm chặt lấy y như thể sợ y chạy mất.
Cơn giận ngút trời thoáng chốc biến thành một làn khói trắng vô lực.
“……”
Phó Thâm nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng, hồi lâu sau, mới giơ tay ôm lấy tấm lưng đang khẽ run của hắn, năm ngón siết chặt.
Y nghe thấy giọng nói của mình cũng đang run rẩy.
“Ta ngày nhớ đêm mong…… giờ cuối cùng cũng thật sự gặp được.”