Hoàng Kim Đài

Chương 67: Nam Bắc



Câu hỏi của Nghiêm Tiêu Hàn thật quá xảo quyệt, dù Phó Thâm trả lời thế nào cũng giống như thừa nhận hắn là “Ca ca”, mà không trả lời thì lại bị Nghiêm Tiêu Hàn cho là ngầm thừa nhận, thế là bị hắn chiếm hết tiện nghi, miệng thì bảo là “Phạt”, nhưng tám phần mười là mấy cái trò đồi phong bại tục gì đó.

Song nhờ hắn nói vậy mà nỗi áy náy tựa như khối chì trong ngực Phó Thâm dường như nhẹ đi một chút, không còn trĩu nặng nữa. Nghiêm Tiêu Hàn khuyên nhủ Phó Thâm rất khéo léo, có lẽ là lời hắn nói Phó Thâm nghe thấm được, cũng từ từ gieo cảm giác an toàn ở trong lòng y. Mặc dù vẫn chưa đạt tới trình độ “ỷ lại”, nhưng ít nhất Phó Thâm có chuyện gì thì sẽ chịu thương lượng cùng hắn, chứ không khư khư che giấu, thà một mình chống chọi.

“Đúng là nên phạt,” Phó Thâm vươn tay cọ lên gò má hắn, “Vậy thì phạt ngươi làm trâu làm ngựa, cõng bản hầu về trấn, được chứ?”

Nghiêm Tiêu Hàn đáp ứng: “Được.”

Nói rồi vẫn chưa thỏa mãn, còn xúi thêm: “Cơ hội không thể để mất, không phạt thêm cái khác sao?”

Phó Thâm giơ ngón tay nhấc cằm hắn, cười trêu: “Phu nhân à, mấy cái mà ngươi nghĩ không gọi là trừng phạt, mà gọi là chồn chúc tết gà.”

(Con chồn đi chúc tết gà, nhìn thì có vẻ là quan tâm gà, nhưng thực tế là chồn tìm cách để ăn thịt gà. Ý nói trông ngoài mặt thì đon đả quan tâm, nhưng trong bụng thì toàn mưu đồ xấu xa:v)

“Đầu óc đen tối nhìn cái gì cũng thấy đen tối,” Nghiêm Tiêu Hàn nói một cách đầy chính nghĩa: “Giữa nơi tiền tuyến trọng địa, sao ta lại muốn làm gì cùng ngươi chứ —— Ta cũng đâu phải cầm thú.”

Phó tướng quân tự dưng biến thành “Cầm thú”: “…….”

Nghiếm Tiêu Hàn nắm lấy vai Phó Thâm, kéo y đến trước người mình, Phó Thâm vốn đang nghiêng người dựa vào Nghiêm Tiêu Hàn, bây giờ trực tiếp nằm gối lên đùi hắn. Nghiêm Tiêu Hàn khom lưng hôn một cái lên mi tâm y: “Đừng nóng lòng, chẳng bao lâu đâu mà, rồi sẽ có cơ hội thỏa mãn ngươi thôi.”

Phó Thâm lười chẳng thèm đi chứng minh sự trong sạch của mình nữa, nghe hắn nói vậy bèn bảo: “Khuyên ngươi đừng nói hay quá, chờ đánh hạ Trường An rồi, chẳng lẽ ngươi không về triều à? Hay là ngươi định chọn con đường khác, đến Bắc Yến thiết kỵ làm giám quân hửm?”

Nghiêm Tiêu Hàn thấp giọng hỏi ngược lại: “Ngồi trên đùi hầu gia làm giám quân sao?”

Phó Thâm tưởng tượng hình ảnh đó, cười nắc nẻ không dừng được, thiếu chút nữa lăn xuống khỏi đùi Nghiêm Tiêu Hàn. Nghiêm Tiêu Hàn vội vươn tay ngăn lại, nói: “Ta không dự định trở lại.”

Phó Thâm ngửa đầu hỏi: “Tại sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Giang Nam lạnh quá, ở không quen.”

Phó Thâm cười nhạo: “Vớ vẩn, giờ đã là tháng năm rồi.”

“Hầu gia, ngươi có biết thế nào gọi là gối đơn chăn lạnh, mộng hồn ngàn dặm không?” Nghiêm Tiêu Hàn thở dài có vẻ rất chi sầu muộn, “Ở cùng ngươi hay tiếp tục đi theo quân cũng được, chỉ cần có thể lưu lại phương Bắc, đừng cách ngươi quá xa là được. Ta vất vả lắm mới tìm được ngươi, giờ lại để ta quay về nếm trải tư vị trằn trọc mất ngủ nữa, có thể không lạnh được ư?”

Lời này chuẩn xác điểm trúng huyệt câm của Phó Thâm, y im lặng chốc lát, sau đó khó khăn nói: “Có phải ngươi giấu ta đến trường học không vậy, lại còn ngâm cả thơ nữa chứ?”

“…..” Nghiêm Tiêu Hàn cố nhịn cười, “Nhắc đến cái này, làm ta tự dưng nhớ tới. Ngươi biết không, lúc ở thành Kim Lăng ta từng gặp một người thợ săn, bắt được một con nhạn đem bán…..”

Hắn kể lại chuyện hồng nhạn truyền thư kia cho Phó Thâm, cuối cùng nở nụ cười, lời nói mang theo mấy phần ngại ngùng: “Lúc ấy ta cũng loạn trí nên mới khư khư giữ lấy món đồ đến từ phương Bắc kia, cứ luôn cảm thấy có khi nào là ngươi…..”

“Khụ, cái đó,” Phó Thâm cắt lời hắn, gượng gạo nói: “Không phải ‘Có khi’ đâu, đúng là ta đấy.”

Nghiêm Tiêu Hàn ngây ra, hầu kết trượt một cái, khàn giọng hỏi: “Ngươi….. Lặp lại lần nữa đi?”

“Ở chân con nhạn có một miếng lụa trắng, trên lụa viết ‘Vợ ta có bình an không’, đúng chứ?” Phó Thâm nắm chặt tay hắn, thẳng thắn nói: “Là lúc ta ở Cam Châu, nhớ ngươi quá không chịu nổi, cho nên mới nghĩ ra cách đó.”

Ai mà ngờ được trong chuỗi ngày đau khổ ấy vẫn có sự ngọt ngào như vậy chứ, Nghiêm Tiêu Hàn như rơi vào trong mộng, ngực chập chùng lên xuống, hồi lâu sau mới ngơ ngác nói: “Từ Nam tới Bắc, cách nhau đâu chỉ vạn dặm, việc trùng hợp đến thế mà lại có thể xảy ra với chúng ta…..”

Phó Thâm lúng túng cười ha ha: “Đúng vậy, khéo ghê.”

Nghiêm Tiêu Hàn nhận ra giọng điệu y khác thường, liền cúi đầu nghi ngờ nhìn y. Phó Thâm nhớ tới chuyện ngu xuẩn mà mình làm, cái mặt già hiếm khi không nhịn nổi, cần gấp một cái lỗ để chui vào: “Ta cũng không làm gì khác đâu, chỉ là khi đó cảm thấy chỉ có một con nhạn thì phải trùng hợp cỡ nào mới bay qua thành Kim Lăng đây? Thế nên ta bèn nhờ tướng sĩ trong thành hỗ trợ, ờm….. bắt thêm chừng mười con. Ta nghĩ nếu làm vậy thì không chừng sẽ có một con rơi vào trong tay ngươi.”

Nghiêm Tiêu Hàn lặp lại: “Chừng mười con?”

“Chắc là tầm đó.” Phó Thâm suy nghĩ một chốc, nói không chắc chắn, “Hình như mỗi ngày ra thao trường đều bắt một hai con thì phải? Nhớ không rõ lắm.”

“Ngươi…” Nghiêm Tiêu Hàn quả thực không biết nên nói y sao nữa, “Ngươi thật đúng là…”

“Đỗ Lãnh sắp bị ta ép thành thú y luôn rồi.” Phó Thâm bình tĩnh nói tiếp: “Ta cũng nhớ ngươi chứ. Ngươi tưởng Giang Nam lạnh, còn Cam Châu thì không lạnh sao?”

Khi nằm mộng hắn muốn bay qua ngàn sông vạn núi, cái người ở ngoài sông núi kia sao lại không nhớ đến hắn cơ chứ?

Gặp lại nhau buồn vui lẫn lộn, mới phát hiện thì ra cả hai đều tẩu hỏa nhập ma như nhau, đều cô đơn lẻ loi như nhau.

Nhìn nhau không nói, nhất thời lặng im, chỉ có hôn sâu và ôm chặt mới có thể phần nào xoa dịu nỗi chua xót trong lòng.

Khoảnh khắc ấy, đất trời yên ắng, tĩnh lặng vô thanh, thế giới dường như đóng băng, chỉ có nước sông cuộn trào vô tận, chảy mãi về phía chân trời.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Phó Thâm tỉnh giấc trong lồng ngực Nghiêm Tiêu Hàn, mệt mỏi ngồi dậy. Cánh tay khoát trên hông y trượt xuống. Nghiêm Tiêu Hàn với vào khoảng không, cũng lập tức tỉnh dậy, khàn khàn hỏi: “Muốn dậy rồi sao?”

“Tối qua khiến ngươi ngủ không ngon hả?” Phó Thâm vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, có lẽ vì mới tỉnh ngủ nên ngữ khí và động tác đều cực kỳ ôn nhu, “Hôm nay không có việc gì, ngươi nằm thêm một lát đi.”

Y luôn ngủ sâu, hôm qua tâm tình cứ lên xuống làm buổi tối lúc ngủ lúc tỉnh. Thân thể y khẽ cựa là Nghiêm Tiêu Hàn sẽ mơ màng kéo y vào trong ngực, vỗ về đôi câu, ôm y lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.

“Không sao,” Nghiêm Tiêu Hàn cũng chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, nhào về phía trước, treo cả người mình lên lưng Phó Thâm, giọng nói còn mang vẻ ngái ngủ: “Hôm nay đừng đi đôi giày kia nữa, ngồi xe lăn đi, ta giúp ngươi rửa mặt.”

Đôi giày do Võ Bị ty của Bắc Yên quân làm ra tuy có thể giúp y đi lại như thường, nhưng dù sao vẫn không phải thực sự đi được, phương thức phát lực không giống nhau, đeo lâu sẽ rất nặng hông. Cho nên khi hành quân Phó Thâm vẫn phải mang theo xe lăn, mỗi lúc bận rộn liền dùng nó thay cho đi bộ.

Hôm qua lúc vào cửa Nghiêm Tiêu Hàn đã phát hiện, chẳng qua không nói ra thôi. Bây giờ mới vờ như lơ đãng nhắc đến một câu. Phó Thâm nhận sự săn sóc lặng lẽ của hắn, gật đầu đồng ý: “Được.”

Lúc múc nước trở về Nghiêm Tiêu Hàn quên đóng cửa, Du Kiều Đình dậy sớm tình cờ đi ngang qua căn phòng này, không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ, bèn ngó vào liếc trộm một cái, suýt thì bị dọa rơi cả bánh rán trong tay.

Tĩnh Ninh hầu giết người không chớp mắt, khiến man di nghe danh sợ mất mật đang ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, Nghiêm Tiêu Hàn vắt khăn lau mặt lau tay cho y, thành thục ân cần như bà mẹ già, chờ Nghiêm Tiêu Hàn chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy cho y rồi, Phó Thâm liền lười biếng duỗi hai tay, nói câu gì đó, Nghiêm Tiêu Hàn bèn khom lưng bế y lên, đặt y ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

Khung cảnh này không giống gãy chân, mà giống ngã bể đầu hơn.

Du tướng quân đến nay vẫn độc thân không thể nào hiểu được nổi: Thống soái Bắc Yến văn có thể bình thiên hạ, võ có thể định càn khôn, rốt cuộc uống lộn phải uống gì mới biến thành lên giường chỉ biết vợ, xuống giường chỉ biết giày thế này?

Chẳng bao lâu, thắc mắc này liền biến thành thắc mắc của toàn bộ tướng lĩnh Bắc Yến quân đóng quân ở trấn Đường Lê.

Bọn họ còn chưa thấy những ngày Phó Thâm dưỡng bệnh ở Nghiêm phủ, đó mới gọi là áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, bây giờ đang ở trong thâm sơn cùng cốc, Nghiêm Tiêu Hàn còn ngại thiếu thốn đủ thứ, dù hắn muốn chăm sóc thì cũng chỉ phát huy được hữu hạn.

Kỳ thực chuyện khác người đều là đóng kín cửa rồi mới làm, ở trước mắt người ngoài, đặc biệt là trước mặt một đám thuộc hạ, dù Phó Thâm không quan tâm đến uy nghiêm của chủ soái, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn lại muốn giữ chừng mực nhất định, để tránh cho người ngoài dị nghị. Nhưng càng như vậy, thì những động tác nhỏ như bưng trà rót nước, thậm chí thấp giọng thì thầm lại càng thể hiện sự ôn nhu và khắc chế.

Chẳng bao lâu sau, cả đám người đều bỏ chạy vì sự sến sẩm của hai bọn họ.

Phó Thâm nâng tách trà lên nhấp một ngụm, buồn bực nói: “Hôm nay làm sao vậy, tên nào cũng y như tiểu nương tử tư xuân thế?”

Nghiêm Tiêu Hàn nở nụ cười thâm tàng bất lộ: “Ai biết được.”

Chẳng mấy chốc sau liền có thân binh đến báo rằng Triệu Hi Thành tướng quân đã băng qua sông Tử Dương, đang ở ngoài doanh trại xin cầu kiến. Hai người Nghiêm, Phó không hẹn mà cùng liếc nhau, Phó Thâm phân phó: “Mời vào đây.” Nhân lúc ấy, y bèn quay đầu cười nói với Nghiêm Tiêu Hàn: “Triệu tướng quân mới đó mà đã ngồi không yên rồi, có thể thấy ngài giám quân đây vẫn có chút ý nghĩa đấy.”

“Chút ý nghĩa nhỏ nhoi, không đáng nhác tới,” Nghiêm Tiêu Hàn hào phóng nói, “Nếu hầu gia muốn thì tặng không cho ngươi cũng được.”

Phó Thâm cười to: “Ta muốn làm gì chứ, giữ lại để sang năm nấu lên ăn hả?”

Nghiêm Tiêu Hàn giả bộ ngoan ngoãn: “Kỳ thực cũng có thể nuôi để giải sầu, ôm ngủ.”

Phó Thật quả thực càng nhìn hắn càng thấy yêu, từ hồi năm ngoái đánh từ Tây Nam đến nay y chưa từng được thoải mái vui vẻ đến thế, mãi tới khi Triệu Hi Thành tiến vào, nét cười trong mắt y vẫn chưa tan đi. Triệu tướng quân nhìn mà sững sờ, nhủ thầm Tĩnh Ninh hầu mặt mày hớn hở như vậy, lẽ nào đã nắm chắc giành được thành Trường An rồi?

Triệu Hi Thành trước kia là tướng lĩnh của Phần Châu quân, khi Thát tộc xâm lăng, chủ soái Phần Châu tử trận, sau khi Nguyên Thái đế chạy sang phía Tây, ông không muốn đi theo địch nên liền dẫn tàn quân Phần Châu trốn đến Kinh Sở. Đến khi tân triều thành lập, liền quy phục Kim Lăng.

Ông là một trong số ít những tướng lĩnh xuất thân từ phương Bắc mà Nghiêm Tiêu Hàn có thể sử dụng được. Phó Thâm trước đây từng liên thủ với Phần Châu quân đánh Thát tử, cho nên cũng có chút ấn tượng với Triệu Hi Thành, chỉ nhớ là ông tính tình ngay thẳng, nhưng hơi ngờ nghệch nên cứ luôn bị chủ soái Phần Châu quân đè đầu cưỡi cổ. Không ngờ chủ soái chết rồi, ông lại là người đứng ra gánh vác đại cục của Phần Châu quân, trải qua ngàn cay vạn đắng, cuối cùng lại trở về Trung Nguyên.

Triệu tướng quân đã qua tuổi bất hoặc (40 tuổi), song vẫn rất mực tôn kính Phó Thâm. Hai người khách khí thương nghị cách làm sao để tấn công Trường An, Triệu Hi Thành thấy tâm tình y không tệ, bèn hỏi: “Xin hỏi hầu gia, ngài cảm thấy trận chiến Trường An này…… có bao nhiêu phần chắc thắng?”

“Hả?” Phó Thâm mỉm cười nói: “Chắc là ba, bốn phần mười. Trường An dễ thủ khó công, đây sẽ là một cuộc khổ chiến.”

Thế mà ngươi còn cười cái gì?!

Nghiêm Tiêu Hàn im lặng ngồi bên cạnh nghe hai người bọn họ bàn luận trên trời dưới đất, giả làm một món đồ trang trí đẹp đẽ, thi thoảng lại len lén liếc nhìn Phó Thâm, giống như thể nhìn không đủ vậy.

Chờ đến khi thảo luận xong chuyện liên quan đến chiến sự rồi, Triệu Hi Thành mới ngập ngừng nói ra một mục đích khác của chuyến đi này: “Hầu gia, nếu ít ngày nữa chuẩn bị khai chiến, vậy chi bằng để Nghiêm đại nhân trở về cùng tại hạ trước, sự vụ trong quân…..”

Phó Thâm chưa chờ ông nói xong đã ngắt lời: “Sao thế, các vị thiếu mất một giám quân là không thể đánh giặc ư?”

“Ừm…..” Triệu tướng quân ngừng một chút, rồi cau mày nói: “Nghiêm đại nhân là giám quân do hoàng thượng đặc biệt phái đến, nếu lưu lại trong Bắc Yến quân….. thì e là không hợp quy củ.”

“Thế đạo bây giờ rốt cuộc là sao vậy,” Nụ cười của Phó Thâm nhạt đi đôi chút, “Triệu tướng quân muốn nói đến quy củ của tân triều các vị trên địa bàn của Bắc Yến quân sao?”

Hai bên hiện tại không phải một nhà, Phó Thâm nắm giữ lãnh địa Tây Bắc, gần như có thể đứng ngang hàng với tân triều. Trán Triệu Hi Thành đổ mồ hôi, vội vàng đứng dậy xin lỗi vì đã nói lời mạo phạm.

“Năm đó thái thượng hoàng hạ chỉ ban hôn cho bản hầu, lời vàng ý ngọc, thiên hạ đều biết.” Phó Thâm đặt tách trà xuống, lạnh lùng nói: “Nghiêm đại nhân đúng là quan viên tân triều, nhưng hắn là người của bản hầu, bệ hạ của tân triều cũng phải xét tới trước tới sau chứ. Bản hầu đã để hắn ở lại đây thì một sợi tóc cũng không được mang ra khỏi cánh cửa này. Triệu tướng quân đã rõ ý của ta chưa?”

✿Tác giả có lời muốn nói: 

“Lên giường chỉ biết vợ, xuống giường chỉ biết giày” vốn trích từ câu “Văn có thể đề bút bình thiên hạ, võ có thể lập tức định càn khôn, lên giường chỉ biết vợ, xuống giường chỉ biết giày” của Quách Đức Cương, câu này không phải tục ngữ cổ đại, tôi dùng tùy tiện đấy, mọi người chỉ xem là được rồi. (Câu này chỉ mấy ông chồng suốt ngày bám lấy vợ, ngoài vợ ra thì chẳng biết gì nữa.)

Editor: Tác giả ghi tựa chương này là “Bá đạo hầu gia và tiểu kiều thê”:)))) cười ẻ

Mình tạm thời tập trung hoàn bộ này đã nha cả nhà, nên chắc bộ Sử Thượng ra chap hơi chậm đó, mình đang định đợi lâu lâu tung combo chừng chục chương Sử Thượng luôn.