Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 77: Chương 77




Không lâu sau, nhóm người Hoàng Long đã đến lãnh địa của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang.
Vừa bước vào bên trong lãnh địa của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang, một tiếng sói tru kinh thiên động địa vang lên. Lộ ra khí thế kiêu ngạo của Lang Vương, đồng thời bao hàm một cỗ sát khí lạnh người.
Hoàng Long có chút ngoài ý muốn. Lúc tiến đến, hắn cũng không để mọi người che giấu khí tức. Lẽ ra Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang phải cảm nhận được nhóm người mình đến mà tránh né mới phải chứ?
Hoàng Long đi tới, phía trước dần xuất hiện một mảnh bình nguyên. Trên một đỉnh núi cao, Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang đang đứng ở đó, ánh mắt đầy cao ngạo nhìn đám người Hoàng Long.
Lúc này đã là ban đêm. Sau lưng Lang Vương, một vòng trăng tròn treo trên cao, chiếu rọi toàn thân, tỏa ra khí thế lang lâm thiên hạ, bá chủ thảo nguyên.
Ngày đó, Thiên Thanh Mãng Ngưu tiến hóa thành công, từ dưới đáy biển đi lên, ngưu khí ngất trời. Mà đầu Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang này cũng có khí thế y như vậy.
Theo lý thuyết, Ma thú hệ lang, cao nhất là cấp tám, biến dị tiến hóa đến cấp chín ngàn năm cũng khó gặp.
Hoàng Long từ Đồ Thư Quán đọc được, Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang này là do Thượng cổ Thần thú Minh Nguyệt cùng biến dị Lang Vương giao phối mà sinh ra, vô cùng hiếm thấy.
Có điều, mỗi một cá thể tiến hóa đến Ma thú Thánh Vực đều thuộc dạng hiếm thấy nha.
“Chủ nhân cẩn thận. Tối nay là đêm trăng tròn, thực lực của đầu lang này tăng lên không ít. Hơn nữa, hắn còn có một loại kỹ năng thiên phú, gọi là Ngân Nguyệt Mê Nhân, có thể đem bản thể dung nhập vào ánh trăng. Dù là Thánh Vực Trung giai cũng khó mà phát hiện được.” Cửu Nhãn Ma Hổ cẩn thận nói.

Bình thường, vào đêm trăng tròn, nó tuyệt đối không dám bước vào lãnh địa của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang.
Ngân Nguyệt Mê Nhân? Đây chính là chỗ dựa của đầu lang này? Hoàng Long cười nhạt, không nghĩ tới đầu lang lãnh ngạo này lại lấy một cái tên mỹ miều như vậy để đặt cho kỹ năng thiên phú của mình.
Có điều, Đồ Thư Quán của Học viện Thần Phong cũng không có chút thông tin gì về kỹ năng thiên phú của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang.
Đi tới đỉnh núi Lang Vương đang đứng. Còn cách mấy dặm, Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu lăng không bay lên. Ánh mắt của Hoàng Long và Lang Vương đụng nhau. Trong mắt Lang Vương hiện lên một sự coi thường, một khí thế cao ngạo, còn ẩn chứa chút hung tàn.
“Đầu Hổ đần độn. Trong đêm trăng tròn mà dám dẫn người khác đến lãnh địa của ta. Xem ra trước kia dạy dỗ vẫn còn chưa đủ?” Ánh mắt âm hàn của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang quay sang nhìn Cửu Nhãn Ma Hổ ở bên cạnh.
Dưới ánh trăng, bộ lông của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang biến thành màu bạc, không có một sợi lông tạp nào.
Dưới ánh mắt của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang, như phản xạ không điều kiện, Cửu Nhãn Ma Hổ lùi về phía sau một bước. Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới chủ nhân cùng Ngưu Ca, mỹ nữ Đại Tu La. Hổ Vương liền mở miệng rống lên: “Tàn Lang, đừng có ở đây mà mạnh miệng. Hiện tại chủ nhân ta đã đến, ngươi nhìn xem chủ nhân thu thập ngươi thế nào.”
Cửu Nhãn Ma Hổ cũng khá tỉnh táo, không có dại dột tiến lên khiêu chiến, mà cung kính đứng sau lưng Hoàng Long, hướng về phía Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang rống lên.
Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Long. Không nghĩ tới, đầu Hổ này chung sống với mình đã mấy ngàn năm, vậy mà lại thần phục Nhân loại, làm ma sủng của Nhân loại?
Nhìn kỹ một chút, Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang thấy có chút khác thường. Ở giữa mi tâm của nó mọc ra một con mắt, một đoàn ngân quang hiện lên, sau đó, nó kinh ngạc nói: “Thiên Thanh Mãng Ngưu, Ma tộc Đại Tu La.”
Thiên Thanh Mãng Ngưu và Đại Tu La Tô Lệ Tư không nghĩ tới đầu Khiếu Thiên Lang này có thể nhìn ra bản thể đã biến hóa của mình.
Trong lòng Hoàng Long thầm gật đầu. Con mắt thứ ba của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang làm hắn nghĩ tới cặp Hỏa Nhãn Kim Tinh của Linh Minh Thạch Hầu Tôn Ngộ Không, còn có Thần Nhãn của Nhị Lang Thần, đệ tử của sư đệ Ngọc Đỉnh Chân nhân ở thế giới Bàn Cổ.
Ánh mắt của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang liền thay đổi, đầy cảnh giác nhìn Hoàng Long: “Nhân loại, ngươi là ai? Tới lãnh địa ta làm gì? Hiện tại lui về, Lang Vương ta sẽ không so đo với ngươi!”
Sắc mặt Hoàng Long lạnh nhạt, cũng không thèm mở miệng. Lập tức phi thân lên, từ trên cao nhìn xuống Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang đang đứng trên đỉnh núi.
Dưới ánh mắt mọi người, đôi tay Hoàng Long bắt một pháp quyết kỳ quái, miệng mở to, phát ra tám chữ khó hiểu: "Ô! Úm! A! Hồng! Ma! Dát! Phu! Ba!"
Theo thanh âm Hoàng Long rơi xuống, từng đợt, từng đạo, từng vòng âm ba (sóng âm) phô thiên cái địa, giống với Viễn cổ Uông Hải hướng Lang Vương đánh tới.

Thanh chấn cửu thiên!
Âm ba lướt qua, không gian phảng phất băng liệt, biến mất từng chút một.
Tiếng gầm rú, phảng phất như có hàng nghìn, hàng vạn Thiên Long đồng thanh ngâm lên.
Ngọn núi dao động mãnh liệt, có cảm giác trời long, đất lở.
Long Thần Bát Âm! Đây là Âm sát thuật của Long tộc. Kiếp trước, Hoàng Long là một trong chín Đại Long thần của Long tộc nên tu luyện được sát chiêu này. Đây cũng là một trong số các thần thông lợi hại nhất của Hoàng Long.
Bất quá, với tu vi hiện tại của Hoàng Long, chỉ có thể phát huy một phần nghìn uy lực của Âm Sát thuật. Dù vậy, Thiên Thanh Mãng Ngưu, Đại Tu La Tô Lệ Tư, Cửu Nhãn Ma Hổ cũng bị làm cho kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau, vẻ mặt hồi hộp. Một chiêu vừa rồi, muốn hủy thiên diệt địa cũng vô cùng dễ dàng. Và Ngân Nguyệt Khiến Thiên Lang đứng trên đỉnh núi, thấy một chiêu này, ánh mắt hoảng sợ vô cùng, trong đầu cũng không có một chút ý niệm phản kháng nào.
Đối mặt với chiêu thức hủy thiên diệt địa này, dù trốn tới chỗ nào cũng bị băng liệt làm tan rã. Dưới Long Âm, một trong số vô lượng thần thông, Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang mới phát hiện mình thật nhỏ bé.
Nó vội vàng vận chuyển kỹ năng thiên phú, Ngân Nguyệt Mê Nhân. Nhưng nó phát hiện, dù mình có dung nhập vào ánh trăng, trốn đến nơi nào cũng bị âm ba này làm cho vỡ vụn.
Không gian ở xung quanh cũng bị ép lại.
Cái tên Nhân loại này, rốt cuộc là ai? Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang kinh hãi nhìn nơi phát ra âm ba. Dưới ánh trăng, thân ảnh của tiểu thiếu niên lơ lửng, mờ ảo.
"Muốn chết phải không?" Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang không cam lòng, toàn lực dãy dụa, nhưng cũng nhanh chóng tuyệt vọng.
Âm ba phô thiên cái địa cuối cùng cũng tới. Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng lớn, lập tức bị đánh bay đi.

Mà chỗ hắn đứng lúc trước, một ngọn núi cao mấy trăm trượng, không ngừng vang lên tiếng ầm ầm. Từng mảng đất đá đổ sụp xuống. Cuối cùng, hoàn toàn bị san phẳng.
Thật lâu sau, đợi cho tất cả ổn định lại, Thiên Thanh Mãng Ngưu, Cửu Nhãn Ma Hổ, còn có Đại Tu La Tô Lệ Tư ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngọn núi sừng sững trên bình nguyên, cao mấy trăm trượng, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đã vỡ vụn.
“Chúng ta qua đó.” Sau khi thi triển Long Thần Bát Âm, Hoàng Long có chút mất sức, hơi thở gấp gáp. Sau khi điều tức vài phút liền phi thân qua. Thiên Thanh Mãng Ngưu theo sát phía sau.
Hoàng Long dừng lại trước một đống đất đá. Đám Thiên Thanh Mãng Ngưu vừa tới, liền nhìn thấy đầu Lang Vương vừa rồi còn rất lãnh ngạo, lang lâm thiên hạ, hiện giờ bị đè dưới một đống loạn thạch, toàn thân nhuốm máu.
Thấy vậy, trong lòng Cửu Nhãn Ma Hổ không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu lúc ấy, chủ nhân dùng chiêu này đối phó mình, chỉ sợ mình bây giờ chỉ còn nửa cái mạng.
Lúc này, nó đã hoàn toàn quên mất một tháng sống như Địa Ngục trong Đại Diễn Thần Lôi trận.