HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 107: Kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm



Sau khi đút thuốc cầm máu, Tiết Tịnh Kỳ bưng ma phí tán cho Lãnh Tước uống, uống được hơn một phân nửa bát, Lãnh Tước rốt cuộc cũng đã chậm rãi hôn mê bất tỉnh.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Tước, trong lòng biết không thể nhanh chóng chữa trị cho hắn ta được, nếu không thì sẽ bị sốc do mất máu quá nhiều.

Động tác nhanh lẹ, cô nhanh chóng lấy một ít nước muối cọ rửa vết thương cho hắn ta, cọ rửa sạch sẽ vải bị dính vào thịt trên cổ, thế nhưng máu ở trên cổ vẫn cứ chảy không ngừng, hòa vào trong nước muối theo đó mà chảy xuống, rốt cuộc thì mảnh vải cuối cùng cũng đã được từ từ lấy xuống.

Ném vải qua một bên, lúc này cô mới nhìn rõ ràng được vết thương ở trên cổ ở. Phần bên trái cổ có một vết thương sâu khoảng 1,5 cm, dài 5 cm, mặc dù vết thương hơi dài một chút, nhưng mà may mắn duy nhất chính là vết thương không sâu, không có tổn thương đến động mạch chủ.

Nhưng mà trên vết thương lại có nhiều mạch máu như vậy, mỗi một mạch máu đều có sinh mệnh, mỗi một mạch máu đều đang chen chúc nhau mà chảy máu. Tiết Tịnh Kỳ dùng bông gòn đã được ngâm trong nước muối để tẩy rửa vết thương chuẩn bị làm phẫu thuật, nhưng mà bông gòn còn chưa kịp đụng vào vết thương, máu đột nhiên lại tuôn ra ngoài, tình huống đột ngột này xuất hiện khiến cho người sống sờ sờ như cô còn phải giật mình.

"Vương phi, chảy máu rồi! Phải làm sao bây giờ?" Nhục Nghê che miệng kinh ngạc kêu lên.

Lúc nãy vẫn còn đang tốt, đột nhiên máu lại không ngừng chảy, là đã xảy ra chuyện gì vậy? Đối với Nhục Nghê mà nói, nàng ta chưa từng bao giờ thấy người nào chảy nhiều máu như vậy mà còn không chết, này có phải đã chứng minh là Lãnh Tước... không thể chịu đựng nổi không?

Lãnh Tước và nàng ta đều là cộng sự làm việc cho vương gia, mặc dù bình thường tiếp xúc không nhiều, nhưng mà khi nàng ta bị ám hại trúng đọc bởi vì muốn cướp một một quyển sách cổ, chính hắn ta đã không chợp mắt trong ba ngày ba đêm và sau đó hắn ta đã chế tạo ra thuốc để cứu mạng của nàng ta. Khi đó hắn ta còn kiêu căng ngạo mạn, ngoại trừ vương gia thì người nào hắn ta cũng không thèm quan tâm, ngay cả nàng ta nói lời cảm tạ mà cũng bị hắn ta bỏ ngoài tai.

Sự bất mãn vào thời khắc đó đều biến thành không nỡ vào giờ phút này, trong nháy mắt mà hắn ta bỗng nhiên ngã xuống đất, tất cả đều trở thành lo lắng.

Hô hấp vốn vẫn đang ổn định của Tiết Tịnh Kỳ lại bị hỗn loạn, nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh.

Đây hẳn là lượng tiểu cầu trong cơ thể của hắn ta đã giảm xuống thấp hơn bình thường, mới có thể dẫn đến việc vết thương chảy ra nhiều máu.

"Nhục Nghê, nhanh chóng đi sắc thuốc cầm máu đi." Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ có một sự bén nhọn khác thường, cố gắng để cho tâm trạng của mình được ổn định.

Lãnh Tước, ngươi tuyệt đối không thể có chuyện gì.

Trong tay của Tiết Tịnh Kỳ còn đang không ngừng lặp đi lặp lại động tác cầm máu, sắc mặt của Lãnh Tước càng ngày càng khó coi, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại từ từ chuyển sang tím ngắt. Lúc ngẩng đầu lên, trên trán của hắn ta đột nhiên bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể dần dần rét lạnh run lên. Cô nhìn sự thay đổi này, trong lòng run lên bần bật, đây là dấu hiệu của... lên cơn sốc.

Trong khoảng thời gian ngắn này, trong quá trình đang tiến hành cuộc phẫu thuật yên ổn, vậy mà lại xảy ra sự thay đổi như thế, Tiết Tịnh Kỳ có chút khó xử lý.

Rất nhanh, Nhục Nghê liền mang thuốc cầm máu đến, Tiết Tịnh Kỳ càng không ngừng cho hắn ta uống thuốc cầm máu, sau khi uống hai bát thuốc cầm máu lớn rồi mới bắt đầu làm phẫu thuật.

Dưới tình huống mất một lượng máu quá lớn, Lãnh Tước đã xảy ra phản ứng của cơn sốc, đây là chuyện mà Tiết Tịnh Kỳ không có cách nào ngăn cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta từ từ mất đi tri giác.

"Vương phi, sao toàn thân của lâu chủ lại lạnh như vậy? Sao sắc mặt cũng tím đi?" Nhục Nghê đưa tay ra thăm dò hô hấp của Lãnh Tước, sau đó bỗng nhiên liền thu tay về: "A! Sao hô hấp lại yếu như vậy chứ?"

"Hắn ta đã lên cơn sốt tạm thời rồi." Trong giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ lộ ra sự mệt mỏi, và có vẻ hơi bất lực.

Bình thường lúc tiến hành phẫu thuật thì đều có Lãnh Tước ở bên cạnh trợ giúp cho cô, cô xử lý ngoại khoa, Lãnh Tước chuẩn bị trung y, hai người phối hợp với nhau rất tốt. Nhưng mà bây giờ bản thân của Lãnh Tước khó đảm bảo được mà nằm trên giường bệnh, mà người đang tiến hành phẫu thuật chính là cô, lần đầu tiên cô phát hiện bản thân mình rất yếu kém, đối mặt với mạng sống đang công kích mà cô là không hề có sức để đáp trả lại.

"Cơn sốc, cơn sốc cái gì chứ?" Nhục Nghê thắc mắc không hiểu.

"Là bởi vì do mất máu quá nhiều nên mới có thể lên cơn sốc, Nhục Nghê, ngươi nhất đầu và thân thể của Lãnh Tước lên một chút đi, chi dưới thấp hơn phần trên một chút, để tăng lượng máu trở về tim, ngươi nhất định phải duy trì động tác này." Tiết Tịnh Kỳ ra hiệu một chút, sau đó để Nhục Nghê nâng thân thể của Lãnh Tước dậy.

Dưới tình huống không có sự hỗ trợ của các thiết bị y tế hiện đại thì chỉ có thể áp dụng phương pháp này để tăng lượng máu trở về tim, Lãnh Tước luyện võ công lâu ngày, tố chất thân thể phải nói là rất khá, nếu như dựa theo cách này mà làm thì chắc chắn có thể hồi máu một lần nữa.

Mặc dù là Nhục Nghê nghe không hiểu, nhưng mà chỉ cần là chuyện mà Tiết Tịnh Kỳ kêu nàng ta làm thì nàng ta đều sẽ cố hết sức đi làm, vào giờ phút này người mà nàng ta có thể tin tưởng cũng chỉ có Tiết Tịnh Kỳ.

Nhất định phải chữa trị cơn sốc nhanh chóng, nhưng mà phẫu thuật cũng không thể trì hoãn được, Tiết Tịnh Kỳ tiến hành làm sạch vết thương ở trên cổ để phẫu thuật. Trước tiên cũng chỉ có thể khâu vết thương lại mới có thể cầm máu được, mới có thể thật sự ổn định tình trạng.

Mồ hôi đang không ngừng túa ra ở trên trán của cô, không có người nào lau mồ hôi thay cho cô, cô cũng chỉ có thể khó khăn nghiêng bả vai qua để lau mồ hôi. Trong lúc cô đang cảm thấy khó chịu, một chiếc khăn đưa lên trên trán của cô, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Thích Mặc Thanh đang đứng ở phía sau của cô lau mồ hôi thay cho cô.

Không biết là tại sao, khi nhìn thấy gương mặt của chàng thì có thể cảm nhận được cảm giác yên ổn, chỉ trong chốc lát trái tim vốn đang nhíu chặt của Tiết Tịnh Kỳ đã chậm rãi trầm ổn lại.

Sau khi làm sạch vết thương rồi thì còn phải tiếp tục làm sạch vết thương nữa, Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn đang tiếp tục xử lý làm sạch vết thương cho hắn ta, cô vẫn không ngừng nhắc nhở trong lòng của mình, phải nhanh lên, phải giành giật từng giây với tử thần. "Mang kim và chỉ ruột dê đến đây cho ta." Rốt cuộc cũng đã đến một bước cuối cùng, Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua, hiển nhiên đã quên mất người đang đứng ở sau lưng chính là Thích Mặc Thanh. Đây là lần đầu tiên mà chàng nhìn thấy mình phẫu thuật, làm sao có thể biết được hai đồ vật kia chứ.

"Chàng..." Lúc Tiết Tịnh Kỳ thốt ra một chữ này, Thích Mặc Thanh đã chọn lấy cây kim và chỉ ruột dê từ trong hòm thuốc mang theo, cô có chút kinh ngạc, sao chàng lại biết vậy chứ?

Cầm lấy hai đồ vật này rồi lập tức khâu lại cho Lãnh Tước, thủ pháp nhanh nhẹn thuần thục đâm qua da thịt, Thích Mặc Thanh nhìn thủ pháp của cô mà trong lòng không khỏi sợ hãi thán phục, hóa ra là trên đời này thật sự có y thuật như thế.

Sau khi hoàn thành cuộc phẫu thuật kinh hồn bạt vía này, bầu trời đã trở nên trắng xóa, ánh sáng màu trắng ở đường chân trời càng ngày càng rõ ràng xuyên qua những đám mây, lộ ra ánh sáng.

Nhục Nghê vẫn duy trì động tác như lúc nãy, ngay cả một giây cũng chưa từng nghỉ ngơi.

Tiết Tịnh Kỳ sờ lên nhiệt độ cơ thể của Lãnh Tước và tiếp tục quan sát sắc mặt của hắn ta, tình trạng tím ngắt của hắn ta đã cải thiện được rất nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng trở lại, cuối cùng kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm. Để Nhục Nghê buông thân thể của hắn ta xuống, sau khi đắp một đống chăn mền lên thì mới thối lui ra khỏi gian phòng nồng nặc mùi máu tươi.

"Nàng không sao đó chứ?" Vẻ mặt của Thích Mặc Thanh có chút khó coi, nhất là sau khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiết Tịnh Kỳ.

"Ta không sao đâu, Giả Sơn, ngươi cho người dọn dẹp căn phòng thật sạch sẽ đi, mọi ngóc ngách đều phải thật sự sạch sẽ, sau đó lại đưa Lãnh Tước đến căn phòng kia." Tiết Tịnh Kỳ dặn dò, Giả Sơn gật gật đầu, nhanh giống như là bão táp mà đi làm.

Cô vừa mới dứt lời, thân thể của cô bỗng nhiên nhẹ hẫng, Thích Mặc Thanh đã ôm ngang cô lên sải bước đi vào trong phòng. Tiết Tịnh Kỳ được chàng ôm nghiêng ở trong tay, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của chàng, làn da trắng bóng mịn màng khiến cho tất cả nữ tử đều phải ghen tị, hai tay của cô vòng lấy bờ vai của chàng, đầu chống đỡ trên lồng ngực của chàng, bả vai này cũng chỉ có một mình cô có thể được dựa vào.

"Ngủ trước một giấc đi." Thích Mặc Thanh đặt cô lên rồi đưa tay kéo chăn đắp lên cho cô, giọng điệu bá đạo không cho cô cãi lại mệnh lệnh của chàng, đi một đoạn đường dài như vậy mà cũng không thở vội một hơi nào.

"Ừm." Tiết Tịnh Kỳ vòng tay qua eo của chàng rồi ngủ thật say.

Thời gian trôi qua rất lâu, Ngọc Thuần vẫn ngồi nguyên tại chỗ, gió mát trong đêm biến thành ánh nắng ban mai chiếu vào trên người của nàng ta, nước mắt ở trên mặt đã khô cằn cũng chỉ để lại chút vết tích.

Rõ ràng là ngày hôm qua nàng ta đã có thể lựa chọn một cách nào đó để kết thúc cuộc đời, tại sao Lãnh Tước lại xuất hiện rồi chết thay cho nàng ta, thế gian này đã vốn khổ cực rồi, sự xuất hiện của hắn ta lại khiến cho nàng ta cảm thấy chua chát hơn.

Nàng ta không thể nào phản bội lại thái tử, nhưng mà cũng không thể nào bỏ qua Lãnh Tước được, chờ đến lúc hắn ta tỉnh dậy nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu như đó là sai lầm thì nàng ta sẽ trả cái mạng này cho hắn ta.

"A." Đột nhiên sau lưng đã xuất hiện một cái tay bỗng nhiên kéo lấy tóc của nàng ta, sức lực to lớn khiến cho người ta không có cách nào thoát ra khỏi khống chế được, người kia giống như là bị điên mà nắm lấy tóc của nàng ta kéo nàng ta lên.

Chịu không nổi được loại đau đớn như tóc sắp đứt khỏi da đầu, Ngọc Thuần cố gắng để thân thể của mình đứng lên, thế nhưng đã ngồi một đêm lúc đứng dậy thì cũng run lên không có cách nào đi bình thường được. Cả một đường nàng ta đều bị nắm lấy tóc nữa đi nữa không tiến về phía trước, mỗi khi đi qua một đoạn đường thì nàng ta đều có thể nhìn thấy được vết máu khô cằn dưới mặt đất, vết máu kia rõ ràng nhắc nhở nàng ta chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua.

Giả Sơn đá văng cánh cửa phòng, bàn tay lớn vừa dùng lực bỗng nhiên ném nàng ta đến mép giường.

"Hắn ta đã không có nguy hiểm đến tính mạng, ngươi ở đây mà chăm sóc hắn ta, thẳng cho đến khi hắn ta tỉnh lại." Một tiếng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên ở bên tai của nàng ta.

Đúng lúc, nàng ta cũng muốn làm như vậy.

Ngọc Thuần không để ý đến sự đau đớn tê dại trên da đầu, chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn Lãnh Tước ở trên giường, lấy một chén nước qua, dùng bông gòn nhẹ nhàng chạm vào cánh môi khô khốc của hắn ta.

Đây là do nàng ta đã thiếu hắn, cho dù sau khi hắn ta tỉnh dậy, muốn nàng ta làm cái gì thì nàng ta đều sẽ làm tất cả.

Nhìn nàng ta đang tận tâm tận lực chăm sóc cho Lãnh Tước, Giả Sơn đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Lãnh Tước đã đi theo Thích Mặc Thanh nhiều năm rồi, Thích Mặc Thanh hiểu hắn rất rõ, nếu như đối với hắn ta không quan trọng thì hắn ta tuyệt đối sẽ không hi sinh tính mạng của mình để cứu một người. Ngọc Thuần này rốt cuộc đã chiếm vai trò như thế nào trong tính mạng của hắn ta?

Ngọc Thuần chăm sóc ở trước giường của hắn ròng rã ba ngày, ngày nào Tiết Tịnh Kỳ cũng đến để thay băng cho hắn ta, chỉ là không biết tại sao hắn ta vẫn còn chưa tỉnh dậy, có thể là không muốn tỉnh lại, có thể là do chấp niệm ở trong lòng.

Vào ngày thứ ba, khi tác dụng của Ma Phí tán đã dần dần mất đi, Lãnh Tước mới chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt ra là nhìn thấy Ngọc Thuần, câu nói đầu tiên lại là hai chữ "Ý Dạng...", giọng nói khàn khàn có chút khó chịu.

Bàn tay đang vắt khăn của Ngọc Thuần khẽ run lên, giả bộ không nghe thấy cái gì cả, rất nhanh liền đặt khăn lên trên trán của hắn ta, nhưng mà cổ tay lại bị hắn ta cầm thật chặt.

"Ngươi không phải là nàng ấy, ngươi không phải là nàng ấy..." Giọng nói của hắn ta trầm thấp như không có lực, giống như là bị xé nứt ra, hơi có chút kích động mà nhìn Ngọc Thuần, gương mặt này thật sự rất giống với Ý Dạng.

Bây giờ Ngọc Thuần mới hiểu được, hóa ra nàng ta vẫn luôn bị người khác xem thành vật thế thân, cũng là bởi vì gương mặt này cho nên tối ngày hôm qua nàng ta mới được Lãnh Tước cứu, chính là bởi vì gương mặt này mới có thể để cho Lãnh Tước muốn nhận nàng ta làm đồ đệ. Trong nội tâm của nàng ta lạnh buốt một mảnh, chuyện mà nàng ta hận nhất trên đời này chính là bị người khác xem thành vật thay thế, nhưng mà số phận lại cứ trêu đùa nàng ta nhiều lần như vậy.

Lãnh Tước cũng như vậy, thái tử cũng như vậy, rốt cuộc thì nàng ta may mắn hay là bất hạnh.

Nàng ta ổn định cơ thể hơi loạn choạng của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Lãnh Tước, giọng nói cứng rắn: "Ta không phải là người đó, ta là Ngọc Thuần."

Quả nhiên cơ thể của Lãnh Tước hơi run rẩy một chút, thật lâu sau cũng không nói. Tối ngày hôm qua là do hắn ta xúc động nên mới có thể xem nàng ta như là Ý Dạng, quên mình mà tiến lên muốn chết thay cho nàng ta, bởi vì rất nhiều năm về trước, có một nữ tử được gọi là Ý Dạng cũng dùng cách giống như vậy mà chết vì hắn ta.