HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 110: Đùa chợt dân nữ



Hai người bước đi rất nhanh, còn chưa bao lâu sau đã đi được một nửa kinh thành, mua những món đồ vô bổ hay những món bình thường mình không hay dùng đến, tay trái tay hải của Nhục Nghê đều xách đầy món mọ món kia, nếu biết sớm thì nàng ta đã kéo Giả Sơn đến chịu khổ chung rồi.

“Nhục Nghê, vất vả cho cô quá. Để tôi mời cô dùng trà.” Tiết Tịnh Kỳ xoa đầu Nhục Nghê để bày tỏ sự cảm kích của mình, bọn họ đi đến trà quán trong kinh thành, lúc vào mới biết đây chinh là quán mà Doãn Tiêu La và Ôn Vương đã đến trong ngày hôm ấy.

Bọn họ bước vào cửa, tiểu nhịn vội vàng cúi đầu chào hỏi hai người, hắn ta vừa dẫn hai người họ lên lầu vừa nói: “Hai vị muốn ngồi trong ở nhã gian hay là ngồi ngoài sảnh?”

Tiết Tịnh Kỳ không buồn nghĩ ngợi mà nói ngay: “Nhã gian trên tầng hai.”

Tiểu Nhị vui vẻ đưa hai người họ lên nhã gian trên tầng hai, bước đi trên những tấm ván bằng gỗ mang màu sắc cổ, đặt tay trên tay vịn gỗ, tất thảy đều mang không khí cổ đại, lúc sắp đếp khúc ngoặt trên tầng hai, một giọng nói ồm ồm của một gã đàn ông vang lên: “Sao các ngươi lại còn nhắc đến chuyện này? Ôn vương đã về rồi, ta đoán chắc là tam tiểu thư sẽ đi tìm hắn ngay lập tức thôi, quan hệ của bọn họ là như thế này đấy, nói không chừng một lúc nào đó thật sự sẽ đến với nhau.”

Nghe đến tên của Ôn vương và Doãn Tiêu La, Tiêu Tịnh Kỳ đột nhiên dừng bước, cô tiếp tục dỏng tai nghe ngóng cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Sẽ không đâu, Doãn tam tiểu thư là thái tử phi, đây là truyền thống nhiều năm của triều đình ta, sao thể cưới Ôn vương được kia chứ?” Một giọng nam khác phản bác lại.

Dường như người đàn ông bị phản bác ấy cũng không tỏ vẻ khó chịu, hắn ta chỉ khịt mũi xem thường: “Ngươi thì biết cái gì! Nghe nói lần trước, cũng tại quán trà này đây, Ôn vương và Doãn tam tiểu thư đã sắp gạo nấu thành cơm rồi. Nhưng thái tử lại xuất hiện vào lúc ấy, ngài ấy nhìn thấy cảnh tượng ấy bèn ra tay đánh Ôn vương một trận, các ngươi nghĩ coi sao thái tử lại cưới Doãn tam tiểu thư được kia chứ? Loại người phụ nữ ấy có cưới về nhà cũng không giữ được, trăm dân bách tính như chúng ta không thể hưởng phúc của người trong Hoàng gia.”

Những vị khách khác đều lục tục gật đầu.

Những lời nói hươu nói vượn của bọn họ vang vọng bên tai mãi, Tiết Tịnh Kỳ không ngờ chuyện của Doãn Tiêu La và Ôn Vương đã truyền đi khắp các đường lớn hẻm nhỏ, chắc hẳn thú vui lớn nhất của những người trong quán trà này là thảo luận về những chuyện xảy ra trong ngày hôm đó!

Việc này không chỉ phá tan hôn nhân giữa thái tử và Doãn Tiêu La mà cũng hủy đi danh tiếng của Doãn Tiêu La, không khó để nhận ra được sự khinh thường của đám người này dành cho hạng nữ nhân thay đổi thất thường như Doãn Tiêu La. Không biết sau khi nhà họ Doãn nghê thấy cuộc đối thoại này sẽ tỏ thái độ thế nào, cô vẫn trông chờ được xem cảnh tượng ấy!

Tiết Tịnh Kỳ quay mặt đi, rồi cùng tiểu nhị đi vào trong nhã gian trên tầng hai, gọi một ấm trà Bích Loa Xuân rồi đóng cửa lại.

Cô kề đến thì thầm vào tai Nhục Nghê: “Ta muốn để cho nhà họ Doãn biết được những chuyện mình đã nghe thấy ở đây.”

Nhất là khi gia đình quyền quý thường luôn đặt thể diện lên hàng đầu.

Nhục Nghê nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi gật đầu với cô.

Sau khi nhâm nhi xong ấm trà trong tiệm, hai người bèn đến tiệm quần áo ấy.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cánh cửa được trang trí hết sức hoành tráng, người vô người ta tấp nập không ngớt, Tiêu Tịnh Kỳ ngừng bước trước cửa, nhìn mấy chữ ‘Tiệm Quần Áo Châu Thị’ thếp vàng treo trước cửa. Rõ ràng những con chữ này trông có vẻ rất khí thế, một cặp đối liễn được dán trên chiếc cột tròn, bên trong vô cùng sáng sủa, những bộ quần áo rực rỡ sắc màu được treo đầy trên tường, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những bộ quần áo đẹp đẽ.

Cửa tiệm này không hổ danh là tiệm quần áo lớn nhất kinh thành, trông có vẻ khí thế hết sức. Tiết Tịnh Kỳ vừa đi vào cửa đã nhìn thấy một cô gái cung kính đưa cô vào trong, chỉ vào từng bộ quần áo treo trên tường rồi giới thiệu với cô, quần áo ở đây đa dạng đến mức ô không kịp nhìn thấy hết.

Có điều ánh mắt của nữ nhân ấy cũng rất sắc bén, mặc dù thấy Tiết Tịnh Kỳ ăn mặc đơn giản nhưng lại được làm từ vải vóc thượng hạng, giữa mái tóc đen nhánh của cô cũng được cài cây trâm có giá trị liên thành.

“Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi đến lấy quần áo của Mặc Vương phủ.” Cuối cùng Nhục Nghê đã không muốn nghe nàng ta giới thiệu thao thao bất tuyệt nữa, bèn đi thẳng vào mục đích chính, nàng ta lấy tấm ngọc bài của Mặc Vương phủ ra mới có thể khiến cho nữ nhân ấy im lặng.

Nghe nói đến ba chữ Mặc Vương phủ, gương mặt của nữ nhân ấy thoáng có vẻ sững sờ, nàng ta tỏ ra lúng túng nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Đúng là mấy ngày trước Mặc Vương phủ có để một cuộn gấm ở đây, dặn bọn họ may thành trang phục.

“Mời phu nhân theo ta.”

Nữ nhân ấy dẫn Tiết Tịnh Kỳ đến một gian phòng ở bên trong, nhưng vừa mới kéo rèm cửa ra, đột nhiên có giọng nói trong, mang lẫn vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo cất lên: “Ngươi đừng qua đây, ban ngày ban mặt mà ngươi muốn làm gì?”

Không cần nói cũng biết lại có tên du thủ du thực sàm sỡ cô gái xinh đẹp của nhà nào đó rồi, không ngờ còn chạy vào tiệm của người ta nữa. Tiết Tịnh Kỳ hờ hững liếc nhìn nữ nhân ấy, bóng lưng cũng khá đẹp, tóc đen để xõa, dài đến eo, vóc dáng thon thả, ít nhất thì từ bóng lưng cũng thấy nàng ta là mỹ nữ.

Chỉ có điều, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy nam nhân luôn kề sát đến bên nàng ta lại hơi quen mắt, chỉ nhìn từ bóng lưng của hai người bọn họ thôi thì cũng chẳng nhìn ra được gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đều rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.

“Phu nhân, xin cô đi theo tôi.” Nữ nhân ấy lặp lại một lần nữa, bàn tay đang vém rèm của nàng ta vẫn chưa từng buông xuống, dường như tất thảy mọi thứ ở bên ngoài đều không liên quan đến mình.

“Tiểu thư, cô không nhìn thấy tên lưu manh ấy đang sàm sỡ con gái nhà lành à? Cửa tiệm của cô không ra mặt gải quyết hay sao?” Nhục Nghê nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên.

Cửa tiệm rộng rãi đã đông nghịt những người là người, bọn họ đều vây quanh nữ tử và nam nhân ấy, chỉ xôn xao hóng chuyện nhưng không có ai bước đến ngăn cả. Cửa tiệm yên tĩnh ban nãy mà bây giờ lại trở thành phiên chợ náo nhiệt, mọi người đều luôn miệng bàn tán về hai người bị vây quanh ấy.

“Nữ tử này là Cẩm Sắt cô nương, hoa khôi của Ủng Hương lâu, gần như một nửa số người trong kinh thành đều biết đến nàng ta, gần đây nàng ta hay đến tiệm của chúng ta mua trang phục.

Trước kia chúng ta cũng từng cản lại một vài lần, có điều không có tác dụng gì cả nên chỉ đành để mặc bọn họ mà thôi.” Nữ tử ấy nói với vẻ bất đắc dĩ, quả nhiên hồng nhan họa thủy, ở đâu có nữ tử xinh đẹp như hoa thì ở đó sẽ có nam nhân lưu manh giở trò vô lại.

Tiêu Tịnh Kỳ nghe thấy thế bèn vội vàng gật đầu, thảo nào cô lại thấy nữ tử ấy quen quen, hóa ra mấy nàng ta là người đã ôm cô, rồi dẫn cô vào Ủng Hương lâu vào mấy bữa trước, không ngờ nàng ta lại là hoa khôi của Ủng Hương lâu.

“Các ngươi tránh ra hết cho bổn vương, nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa thì bổn vương sẽ khoét mắt của các ngươi ra đấy! Nữ nhân mà bổn vương yêu thích thì không có chuyện không chiếm được đâu.” Một giọng nói hung hãn của nam nhân vang lên.

Giọng nói quen thuộc ấy lọt vào tai Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói ấy là…Lâm Vương!

Đột nhiên cô bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ mệnh căn của Lâm Vương đã bị đoạn rồi mà hắn vẫn ra ngoài giở trò lưu manh cho được, xem ra một dao của cô chưa đủ ác, không chém đứt được căn bệnh háo sắc của hắn, đây gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Lâm Vương đùa cợt nữ nhân lọt vào mắt xanh của thái tử trước mặt mọi người, màn kịch này đặc sắc thật!

Tiết Tịnh Kỳ nhếch môi cười lạnh, cô lùi qua một bên, để tấm rèm che khuất cơ thể của mình.

Âm thanh từ phía bên ấy vẫn vang lên không ngừng, những gã thị vệ trông có vẻ rất hung ác chỉ vào bách tính đang bu lại xem, rốt cuộc bách tính cũng là người bình thường, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức đi tranh đáu với người trong Hoàng gia, bởi thế bọn họ đều lần lượt lùi ra ngoài cửa.

Lần này e là người trong thiên hạ đều biết được Lâm vương dẫn theo thị vệ chỉ là để giành nữ tử, mà nữ tử ấy lại không chỉ xuất thân từ chốn ong bướm, mà còn là nữ tử mà thái tử ưng ý.

Lâm Vương ghìm chặt lấy tay Cẩm Sắt, bàn tay của hắn lướt trên mu bàn tay trắng nõn nà của nàng, gương mặt nở nụ cười dung tục: “Cẩm Sắt cô nương, bổn vương muốn cô đi với ta một chuyến, chắc cô sẽ không để bụng đâu nhỉ?”

Cẩm Sắt cũng biết thân phận của Lâm Vương, đương nhiên sẽ không đi theo hắn, bàn tay còn lại của nàng ta ráng đẩy tay Lâm Vương ra rồi nở nụ cười bồi: “Lâm Vương, tiểu nữ tử chỉ đến lấy trang phục mà thôi, đợi lát nữa còn phải trở về, hôm nay thật sự không rảnh, hôm khác nếu ngài đến Ủng Hương lâu tìm ta thì chắc thắc ta sẽ tiếp đón ngài bất cứ lúc nào.”

Lần này Lâm Vương cũng quyết ý muốn dẫn Cẩm Sắt đi, hắn ta nhìn Cẩm Sắt trân trân với gương mặt hung hãn, mắc gì thái tử có thể chiếm được nữ tử này, còn hắn thì không kia chứ? Cho dù hắn không giỏi bằng nam nhân đó thì có làm sao, dù gì hôm nay chắc chắn Cẩm Sắt phải là của hắn.

“Hừ! Đừng có không uống rượu mời mà uống rượu phạt, hôm nay bổn vương muốn cô thì không thể đợi được đến ngày mai, nếu như hôm nay cô không đi với ta thì ta sẽ phái người đập nát Ủng Hương lâu!” Lâm Vương giở giọng uy hiếp, rồi ghìm chặt cơ thể Cẩm Sắt, vòng eo mảnh khảnh của cô bị một bàn tay to lớn của hắn bấu chặt, một bàn tay khác nắm tóc cô, ráng sức lôi cô ra ngoài cửa.

Cẩm Sắt bị đau, nàng ta vừa khóc nức nở vừa đập vào tay của hắn, hai thị nữ đi theo nàng tay tóm lấy tay Lâm Vương, kết quả lại bị hắn ta đá bay ra, đạp vào trên khung cửa.

Mấy người ở đây có lòng nhưng lại không đủ sức, chỉ để Lâm Vương lôi Cẩm Sắt đi, lúc sắp bị đẩy ra đến ngoài cửa, chân của nàng ta vẹo sang một bên rồi ngã vào chiếc bàn, quần áo và những bình hoa trên bàn đều rơi xuống đất trong nháy mắt, sau khi vài tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, đột nhiên nàng ta bất chấp hậu quả mà chụp lấy mảnh vỡ của bình hoa, cứa vào tay của Lâm Vương, tiếng kêu thảm thiết vang vọng lên khắp căn tiệm ngay lập tức.

Lâm Vương ôm tay kêu la vài tiếng, sau khi bình tĩnh lại mới giơ tay muốn giáng vào trên mặt Cẩm Sắt, hắn quát lên giận dữ: “Con ả đê tiện, không ngờ ngươi lại dám làm bổn vương bị thương à? Để bổn vương cho ngươi đẹp mặt!”

Sau khi nói dứt lời, hắn bèn kéo Cẩm Sắt đi mộ cách thô bạo, đột nhiên có và tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên từ cánh cửa nhỏ, Tiết Tịnh Kỳ thả tấm rèm trong tay xuống, nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Vương, cô khom lưng nhìn hắn lôi kéo người khác, rồi mới tấm tắc: “Thật không ngờ bây giờ Lâm Vương vẫn còn khẩu vị thế này, sau khi khỏi bệnh đậu mùa bèn tác oai tác quái, bây giờ còn muốn cưỡng hiếp dân nữ giữa đường giữa xá, ngươi nghĩ Hoàng hậu nương nương và Đoạn quý phi sẽ đau lòng đến mức nào khi biết tin này!”

Chỉ đôi ba câu nói của cô thôi cũng đã chạm vào vết thương của Lâm Vương, từ lúc mệnh căn bị cắt đứt, hắn liên tục gặp vận xui, không chỉ đánh mất sự yêu thương của Gia Thành Đế, thái tử khỏi bệnh lại cướp đi ánh hào quang của hắn, hơn nữa không biết ai đã chuốc thuốc mà khiến hắn suýt bị bệnh đậu mùa mà chết, nếu như Tiết Tịnh Kỳ không cứu hắn, e là bây giờ hắn đang trên đường xuống suối vàng mất rồi.

Hắn vừa hận lại vùa cảm kích Tiêu Tịnh Kỳ, nhưng lúc cô chặn đường, không cho hắn dẫn Cẩm Sắt đi, ngọn lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt, hắn đẩy Cẩm Sắt ra rồi đi đến gần Tiết Tịnh Kỳ.

“Tiết Tịnh Kỳ, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, tốt nhất là cô đừng nhúng tay vào, chứ bằng không chớ trách tôi không niệm tình cũ.” Lâm Vương nói với cô bằng giọng điệu tra lệnh.