HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 130: Hùng hổ doạ người



Buổi chiều, trên bầu trời có ánh nắng nhè nhẹ, tuyết bên ngoài đã có dấu hiệu tan ra, nhưng vẫn là một vùng trắng xoá.

Ngồi trên xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong Đông Minh Trường Điện. Tầng băng óng ánh, đôi giày của người cổ đại lưu loát trượt nhanh như bay múa trên băng, quần áo màu đỏ chói mắt như Ngạo Tuyết Hồng Mai.

Có điều, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, mình không biết trượt băng!

“Mặc Thanh…” Bỗng nhiên cô lên tiếng, Thích Mặc Thanh quay đầu lại “ừ” một tiếng, đôi mắt hẹp dài cực kỳ dịu dàng nhìn cô.

“Ta không biết trượt băng…”

Thích Mặc Thanh bị vẻ mặt nghiêm túc của cô doạ sợ, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn nhưng không ngờ lại là một câu bình thường.

“Yên tâm, từ từ học, ai cũng từ không biết tới biết.” Thích Mặc Thanh cho cô một nụ cười yên tâm.

Xe ngựa từ từ đi vào Đông Minh Trường Điện, đó là một cái sân rộng, một sân gia đình rất bình thường, thị vệ bên ngoài đều do Ôn Vương đích thân dạy bảo, họ chỉ nhận thiệp, không nhận người.

“Minh Vương, mấy người Ôn Vương đang nghỉ ngơi ở Bắc Thiên Điện ạ.” Thị vệ tốt bụng chỉ dẫn.

Tiết Tịnh Kỳ thấy nơi đây giống với chỗ ăn chơi cao cấp ở hiện đại, ngoài cách trang trí và môi trường có phần khác nhau thì thật sự giống với cảm giác ở hiện đại.

Đi trên lớp tuyết dày, hai người tới cửa Bắc Thiên Điện, có nha hoàn mở cửa giúp họ, vén lớp rèm dày cộm lên, hơi ấm của bếp lò bên trong ập tới.

Hai người bước vào, Thái tử mặc trang phục cưỡi ngựa sáng loáng, nhìn thấy hai người đi vào thì mắt sáng lên nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Ôn Vương ngồi bên tay trái, Doãn Tiêu La ngồi bên phải, tiếp nữa là Doãn Vân Quảng, phía đối diện họ còn có Lâm Vương đã rất lâu không gặp và các vị Hoàng tử khác.

Từ khi hai người đi vào, Thái tử vẫn luôn nhìn vào Tiết Tịnh Kỳ, lần này hắn không quá đáng nữa, thời gian vừa vặn, trong khoảng thời gian có thể khiến người khác hoài nghi đã quay đầu cười: “Tứ đệ, hôm nay đệ tới muộn, mọi người nói xem nên phạt thế nào đây? Không thể để chúng ta chờ vô ích chứ?”

Lời của hắn đúng mực, nếu người ngoài nhìn thấy sẽ thật sự cho rằng huynh đệ một nhà hoà thuận, chỉ tiếc là Tiết Tịnh Kỳ nhìn quanh, trong lòng mấy Hoàng tử này có lẽ chỉ có một chiếc ghế rồng đó.

Thích Mặc Thanh nắm chặt tay Tiết Tịnh Kỳ không buông, nghe thấy lời Thái tử cũng không giận, ngược lại còn cười: “Là ta đã tới muộn, mấy vị huynh đệ muốn trừng phạt thế nào cũng được, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, không bị trói buộc bởi thân phận quá nhiều!”

Nụ cười trên mặt chàng có vài phần tà mị, Ôn Vương nhìn mặt chàng chăm chú, khuôn mặt tuyệt mỹ đúng thật là đẹp trai đến chói mắt. Ánh mắt hắn lại dừng trên người Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh chàng, lẽ nào vì khuôn mặt này của Thích Mặc Thanh nên cô mới thích chàng?

“Cũng đúng, mọi người thoải mái đi, cứ như ngày thường!” Thái tử cười nói.

Thích Mặc Thanh gật đầu, mặt không cảm xúc dẫn Tiết Tịnh Kỳ ngồi vào vị trí bên phải, chàng không hề để ý gì rót nước cho Tiết Tịnh Kỳ, cử chỉ thân mật này ở trong mắt mọi người thật sự là cảnh tượng nhức mắt.

Nhất là Ôn Vương, mắt hắn vẫn dán chặt vào Tiết Tịnh Kỳ, dù thế nào cũng không rời đi.

Doãn Tiêu La phẫn nộ nhìn ánh mắt Ôn Vương, trong lòng như có tảng đá đè nặng, khó khăn lắm thiệp mời của Ôn Vương mới tới phủ, nói là còn có Thái tử đi theo nên Doãn quốc công mới cho nàng ta ra ngoài, đồng thời cũng sắp xếp một hộ vệ là Doãn Vân Quảng.

Nàng ta ra ngoài chỉ vì một ánh mắt của Ôn Vương, nhưng hắn thì sao? Chỉ dán mắt nhìn nữ nhân khác!

“Nhìn gì mà nhìn? Nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ mắt cũng không thèm đảo? Nói thế nào người ta cũng là Minh Vương phi, không thể gả cho chàng.” Doãn Tiêu La tức giận âm thầm nhéo lưng Ôn Vương.

Ôn Vương bị đau, cuối cùng mới rời mắt khỏi Tiết Tịnh Kỳ, nhíu chặt lông mày hơi ghét bỏ nhìn Doãn Tiêu La, thấp giọng giận dữ mắng mỏ: “Ngươi làm gì đấy?”

Doãn Tiêu La đang định nổi giận thì Lâm Vương lên tiếng: “Tứ ca, hay là thế này đi, lát nữa huynh biểu diễn một màn trên sân trượt băng cho mọi người xem là được rồi, khi còn nhỏ thuật trượt băng của huynh tốt nhất trong chúng ta mà!”

Hắn nhướn đôi mày anh tuấn, hơi khiêu khích nhìn Thích Mặc Thanh, trên mặt là vẻ đắc ý trẻ con.

Ai cũng biết từ nhỏ gân chân Thích Mặc Thanh đã bị người khác đánh gãy, mấy chục năm đều ngồi trên xe lăn, bây giờ lại bảo chàng trượt băng, sao có thể?

Mọi người có mặt đều mang thái độ xem kịch nhìn hai người, có người muốn khuyên mà không dám khuyên, còn đám Thái tử lại cũng thờ ơ bình chân như vại.

Mặt Thích Mặc Thanh lạnh băng không cảm xúc: “Nhiều năm như vậy rồi mà thất đệ vẫn nhớ rõ như vậy, còn nhớ khi còn nhỡ kỹ thuật của thất đệ cũng là số một số hai.”

Thích Mặc Thanh nhanh chóng đá quả bóng da lại cho Lâm Vương.

Lâm Vương lập tức giận dữ nhưng cũng không có mặt mũi biểu diễn cho mọi người, khi đang không biết nên nói gì thì Doãn Tiêu La đảo mắt, trong mắt ánh lên vẻ nhanh trí, nhìn sang Tiết Tịnh Kỳ.

“Lâm Vương, nếu Minh Vương không chịu biểu diễn thì để Minh Vương phi biểu diễn đi, y thuật của Minh Vương phi giỏi như thế, ta tin khả năng trượt băng sẽ còn tốt hơn.” Doãn Tiêu La nhướn mày hất cằm, kiêu ngạo nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

Người thông minh đều có thể nhìn ra được tia lửa điện phóng vùn vụt bằng tốc độ ánh sáng. Nói về trượt băng, đây cũng không thua gì một màn kịch hay.

Sự khiêu khích của Doãn Tiêu La trong mắt Tiết Tịnh Kỳ chỉ như trò cười, cô không nhanh không chậm lắc lư ly rượu đã được Thích Mặc Thanh thay bằng sữa ấm trong tay, khẽ cười: “Đa tạ tam tiểu thư tin tưởng, nhưng có lẽ phải khiến ngươi thất vọng rồi, hôm nay ta tới để làm quen với sân băng, với tình huống trước mắt, ta vẫn chưa thể biểu diễn cho mọi người.”

Lời này vừa đúng ý Doãn Tiêu La, nàng ta muốn chính là hiệu quả này, chỉ cần Tiết Tịnh Kỳ không biết thì không chỉ có thể cười nhạo cô mà còn có thể mang lại danh tiếng cho mình.

Doãn Tiêu La che miệng cười đầu tiên, biểu cảm trên mặt cực kỳ huênh hoang.

“Minh Vương phi, trượt băng không giống với y thuật, điều này phải xem thiên phú và trí tuệ, ta không ngại dạy ngươi.” Doãn Tiêu La nói rồi đứng thẳng người, nhìn Tiết Tịnh Kỳ từ trên cao xuống.

Bộ dáng kiêu ngạo của nàng ta trong mắt Tiết Tịnh Kỳ chỉ như chú chim nuôi trong nhà ưỡn cao ngực, bay thế nào cũng không thoát khỏi chiếc lồng giam nó, Tiết Tịnh Kỳ lãnh đạm: “Được, vậy lát nữa mong chờ tam tiểu thư thể hiện sự thiên phú và trí tuệ của mình, còn về chuyện của ta, ta sợ ngươi lo không nổi, còn không bằng tự lo tốt bản thân đi đã.”

Bếp lò trong phòng ấm áp, nhưng lời nói ra từ miệng Tiết Tịnh Kỳ lại vô cùng lạnh, ánh mắt cô lạnh băng giống Thích Mặc Thanh như đúc, hoàn toàn không cần cố gắng bắt chước cũng nhìn ra được điểm tương tự giữa hai người.

Doãn Tiêu La còn định nói gì nhưng Doãn Vân Quảng đã khẽ ho một tiếng: “Tam muội, chúng ta đi trượt băng trước đi!”

Hắn có thể nhìn ra được vẻ không vui và lãnh ý trên mặt mọi người, nhất là Thái tử và Minh Vương. Sắc mặt Thái tử vốn đang ôn hoà, không biết từ khi nào trở nên vô cùng âm trầm, còn có ánh mắt Minh Vương trước nay lúc nào cũng có thể giết người.

“Nhị ca, ta đang nói chuyện mà! Ngươi kéo ta làm gì?” Doãn Tiêu La bất mãn phản kháng, sau đó rèm cửa vén lên lại hạ xuống, bóng dáng hai người đã biến mất.

Thái tử hơi ngạc nhiên quan sát Tiết Tịnh Kỳ, không ngờ cô lại không biết trượt băng, đây là môn mà người của nước Thích Diệp đều biết, thế mà cô lại không biết!

Ôn Vương chỉ mang dáng vẻ không liên quan đến mình, rất hứng thú nhìn vẻ hùng hổ doạ người của Doãn Tiêu La, sau khi nàng ta ra ngoài thì ánh mắt lại dừng trên người Thái tử.

“Thái tử, tam tiểu thư Doãn biết sắp thành hôn với người, xem ra ngày tháng sau này sẽ muôn màu muôn vẻ lắm đây!” Ôn Vương cười nói.

Thái tử ngồi phía trên hơi híp mắt lại, ánh mắt ôn hoà nhìn Ôn Vương, thản nhiên nói: “Hy vọng là vậy.” Dừng một chút mới nói: “Mọi người đều đã tới đây rồi thì đi trượt băng đi! Hôm nay mấy huynh đệ chúng ta chơi vui vẻ một chút.”

Sau khi mọi người đều đã ra ngoài, Thích Mặc Thanh đứng dậy, nắm tay Tiết Tịnh Kỳ, cúi đầu nhìn cô: “Chúng ta cũng đi thôi, ta dạy nàng trượt băng.”

Được bàn tay ấm áp của chàng nắm lấy, dường như chiến tranh không tiếng động vừa nãy đã lần lượt hoà tan trong khoảnh khắc này, Tiết Tịnh Kỳ từ từ đứng lên, trong lòng không khỏi cảm thán, có phải kiếp trước cô đã giải cứu cả ngân hà không, vì vậy nên kiếp này mới gặp được người tốt như chàng.

Tuyết ngoài cửa đã ngừng rơi, Thích Mặc Thanh dẫn cô đi qua hành lang Bắc Thiên Điện, lan can thấp với nước sơn màu nâu bên ngoài bị tuyết phủ dày đặc thành màu trắng phau, giống như con đường tuyết nối thẳng tới cuối cùng.

Đi qua vài hành lang chin khúc quanh, cuối đường là cổng vòm hòn non bộ, đi tới đây đã có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng họ. Hồ nước trong sân đã bị khí trời rét lạnh đóng thành hồ băng, cây liễu khô héo bên cạnh rũ xuống, toả sáng trên lớp băng bóng loáng.

Hai người đi trên nền tuyết nên cũng không thể đi quá nhanh. Đi qua cánh cổm vòm là có thể nhìn thấy một mảng băng lớn trồng Hồng Mai bên ngoài.

“Không ngờ biệt uyển này lại ẩn giấu một nơi như vậy, thật là kỳ công!” Tiết Tịnh Kỳ cảm thán khen ngợi, dắt tay Thích Mặc Thanh bước nhanh về phía sân băng.

Thích Mặc Thanh mặc cho cô kéo, thấy cô vui vẻ thì hỏi: “Nàng thích không?”

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: “Thích lắm!”

Mặt sân ước chừng hơn một ngàn mét vuông đều đã đóng thành băng, xung quanh sân băng là Hồng Mai, ở phía trước là một hàng ghế ngồi, Thái tử đã ngồi vào vị trí chính giữa, đợi họ ngồi vào chỗ xong thì có một loạt cung nữ nha hoàn đi giày sắt trượt băng nghệ thuật trên sân.

Trên tay mỗi người đều cầm một cành Hồng Mai, trang phục trên người đều là màu đỏ, tựa như từng đoá Hồng Mai nở rộ di chuyển, bài múa này khiến Tiết Tịnh Kỳ mải mê xem say sưa.