Nhớ năm đó, khi gặp chuyện Thích Mặc Thanh cũng mới mười mấy tuổi, dù thân đã tàn, gương mặt bị hủy hết, cả ngày đeo mặt nạ không thể gặp người khác, mà tính tình còn cố chấp, bất chấp bệnh dịch hạch hoành hành như bão táp, vẫn không nề hà cùng thái y trị bệnh cứu người, tiến hành cứu trợ.
Chàng đã thấy nhiều loại bệnh, nên tất nhiên có thể miêu tả rõ triệu chứng của bệnh dịch hạch như vậy.
"Ta hiểu được, lúc ấy đúng là bất đắc dĩ, bao nhiêu người tan cửa nát nhà, vợ con chia cách vì bệnh dịch hạch, nửa kinh thành bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. May mắn bạn ngươi không bị dịch hạch, nếu không hậu quả khó lường." Người kia than thở nói.
"Vậy bạn ta không mắc bệnh dịch hạch sao, ngươi có thể biết bạn ta mắc bệnh gì không?" Tiết Tịnh Kỳ nhìn người đó hỏi, không phải là dịch hạch, nhưng cũng không biết là mầm bệnh gì.
Người đó nhíu mày, cũng không dám chắc: "Có thể đưa bạn ngươi đến để ta khám hay không? Nghĩ cách một chút."
Bệnh của Đổng Hoán đã được Tiết Tịnh Kỳ chữa khỏi, nếu giờ đưa đến không chỉ không có tác dụng mà còn bị hắn hiểu lầm là cô lừa gạt, Tiết Tịnh Kỳ hơi khó khăn nói: "Sức khỏe của bạn ta không tốt, giờ chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể cử động linh tinh, hay là ngươi bốc cho ta mấy thang thuốc, ta mang về cho hắn uống, nếu sau đó có hiệu quả ta sẽ dẫn hắn tới, được không?"
Người kia nghe xong cũng không hề nghi ngờ, dù sao không ai lấy tính mạng của bạn mình ra nói đùa, hắn gật đầu: "Được, ta thử bốc cho ngươi mấy thang thuốc, nếu có hiệu quả, chứng tỏ đúng là bệnh mà ta đang nghĩ đến."
Tiết Tịnh Kỳ đến hiệu thuốc Vinh Hòa bốc mấy thang thuốc, sau khi lấy được chút tin tức hữu dụng, mấy người rời khỏi hiệu thuốc Vinh Hòa.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Tiết Tịnh Kỳ đã cảm thấy bụng rất khó chịu, cô che bụng nhìn Thích Mặc Thanh, trong mắt dường như mang theo bất mãn và giận dữ, khiến chàng lo lắng: "Tịnh Kỳ, nàng làm sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Vừa ngồi cũng không có cảm giác gì, bây giờ vừa đứng lên, lại bị gió lạnh thổi, càng ngày càng khó chịu.
Cô trừng đôi mắt to trong suốt nhìn Thích Mặc Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn đi nhà xí!"
Nếu không phải vừa nãy chàng khăng khăng rót nước cho cô, thì cô có thể khó chịu như vậy sao?
Thích Mặc Thanh nín cười, thì ra là thế, chàng thở phào nhẹ nhõm, nói đi nói lại vẫn là bản thân không đúng, chàng lắc đầu nói với Nhục Nghê bên cạnh: "Ngươi đi cùng Tịnh Kỳ đi."
Xe ngựa của họ lập tức dừng ở cửa hiệu thuốc Vinh Hòa, Thích Mặc Thanh hơi lười biếng dựa bên cạnh xe ngựa, hai mắt nhắm lại, thích thú hưởng thụ khoảnh khắc an tĩnh này, thỉnh thoảng chàng quay đầu nhìn theo bóng dáng Tiết Tịnh Kỳ, yên lặng chờ đợi.
Bước chân Tiết Tịnh Kỳ hơi vội vã, Nhục Nghê ở bên cạnh dìu cô, hai người đi khá nhanh, bước chân rơi vào trong đống tuyết làm hằn lên mấy dấu chân sâu cạn không giống nhau.
Hai người đi qua mấy lối rẽ, dọc theo hiệu thuốc Vinh Hòa đi vào trong một hẻm nhỏ, ngõ nhỏ cuối cùng chính là cửa sau hiệu thuốc, nơi này có một chỗ là nhà xí riêng của người làm của hiệu thuốc. Dù rất tâm không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác, Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi liền vọt vào trong.
"Vương phi người cẩn thận một chút." Nhục Nghê bên ngoài vội vàng kêu lên.
Một lát sau, Tiết Tịnh Kỳ đi ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng Nhục Nghê đâu, cô vội tìm một lúc trong hẻm nhỏ. Trên mặt tuyết dọc theo hẻm nhỏ có mấy dấu chân tán loạn, cuối cùng biến mất dưới chân bức tường màu xanh.
Chẳng lẽ, Nhục Nghê bị người ta bắt đi rồi sao? Vừa nãy ở bên trong cô không hề nghe thấy tiếng đánh nhau, chỉ mấy phút ngắn ngủi là ai có năng lực lớn như vậy, thần không biết quỷ không hay mà bắt đi một người võ công cao cường như Nhục Nghê?
Tiết Tịnh Kỳ không hề do dự, lập tức xông ra ngoài, vừa nhìn thấy Thích Mặc Thanh và Giả Sơn trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nàng làm sao thế? Sao chạy vội như vậy?" Thích Mặc Thanh sắc mặt trở nên nghiêm túc, hai tay đỡ lấy bờ vai cô, nhìn cô như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tiết Tịnh Kỳ thở dốc nói: "Nhục Nghê, Nhục Nghê mất tích rồi, biến mất không một tiếng động."
Giả Sơn bên cạnh biến sắc, không nói gì chạy vào hẻm nhỏ, ngay cả Thích Mặc Thanh cũng không thông báo một tiếng.
"Ta đi theo xem xét, Tịnh Kỳ, nàng và quản gia hãy đợi nguyên ở đây, đừng đi đâu... Được rồi, hay là nàng đi theo ta đi." Thích Mặc Thanh suy nghĩ một chút vẫn là để Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh mình an toàn hơn. Dựa theo kinh nghiệm trước kia thì cuối cùng nàng vẫn sẽ tùy tiện đi loạn, nên dẫn theo vẫn tốt hơn.
"Ngay ở chỗ này, ta vừa xem thử rồi, dấu chân rất lộn xộn, một cái lớn một cái nhỏ, đến dưới bức tường thì biến mất không thấy nữa." Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào dấu chân dưới bức tường xanh nói.
"Vương gia, ta đã lục soát, nếu Nhục Nghê là bị những người đó bắt đi thì không xong rồi." Vẻ mặt Giả Sơn không còn là khó coi nữa mà có chút nóng nảy nói.
Thích Mặc Thanh gật đầu, chuyện bất ngờ xảy ra, không loại trừ là những người kia làm, nếu họ không nhanh, Nhục Nghê rất có thể trở thành vật thí nghiệm kế tiếp của bọn chúng.
"Chúng ta đi tìm từ phía bên kia đến hẻm nhỏ lần trước nhìn xem." Thích Mặc Thanh nhìn Giả Sơn đã xoay người nhảy lên tường, võ công của hắn cao cường, huống hồ nóng vội cứu người, nhất định sẽ đạt được chút kết quả.
Trên mặt tuyết không có mấy người, mục tiêu của những người kia nhất định là những người đi ra ngoài, vừa lúc Nhục Nghê và Tiết Tịnh Kỳ đi lại trong hẻm nhỏ không người, rất dễ dàng trở thành mục tiêu của chúng. Bọn chúng không đạt mục đích không bỏ qua, dù là ai rơi vào tay chúng, cũng có thể nhiễm mầm bệnh.
Hai người lên xe ngựa, quản gia nhanh chóng đánh xe, Thích Mặc Thanh vén một bên rèm, nhìn ra ngoài tìm kiếm dấu vết của Nhục Nghê, nhưng xe ngựa đã đi hết đường cái, mà vẫn không hề thấy bóng dáng Nhục Nghê đâu, nhìn một lúc, chỉ có tiếng rao hàng của quán nhỏ rải rác trên đường cái.
"Dừng lại ở đây là được rồi." Thích Mặc Thanh trầm giọng nói.
Bên cạnh chính là hẻm nhỏ lần trước đã đi qua, dìu Tiết Tịnh Kỳ xuống ngựa, Thích Mặc Thanh đưa cho cô một con dao quắm, sắc mặt nặng nề nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thì dùng nó bảo vệ bản thân, lát nữa hãy ngoan ngoãn đi sau lưng ta, tuyệt đối đừng đi cách ta ba bước."
Tiết Tịnh Kỳ nhận lấy dao quắm, cầm trên tay mình, tay còn lại bị Thích Mặc Thanh cầm, trong lòng bàn tay hơi chảy mồ hôi, cứ như vậy bước từ từ vào trong ngõ nhỏ.
Mùi hư thối không ngừng từ bên trong bay ra, Tiết Tịnh Kỳ ngửi một cái, nhanh chóng nín thở, nhíu mày nói: "Mùi hư thối này hình như nồng nặc hơn lần trước."
"Có bệnh không trị, đương nhiên nặng hơn." Thích Mặc Thanh khinh thường cười lạnh một tiếng.
Đối diện nhanh chóng bay tới một mũi tên dài, chàng nhanh chóng chặn lại, mũi tên kia bị chàng chặn ngang bẻ gãy hất vào tường, trên đầu tên treo một chút thịt thối, nếu thịt thối này chạm vào da thịt người nhất định sẽ bị truyền nhiễm.
"Tịnh Kỳ, nàng không sao chứ?" Thích Mặc Thanh lo lắng quay người nhìn Tiết Tịnh Kỳ, quan sát nàng từ trên xuống dưới.
"Ta không sao, xem ra bọn chúng đã biết chúng ta sẽ tới." Đôi mắt trong suốt của Tiết Tịnh Kỳ trở nên hết sức lạnh lùng.
"Nàng hãy đứng sau lưng ta." Thích Mặc Thanh che lấy cơ thể của nàng, ánh mắt sắc bén quan sát phía trước, một tay chậm rãi đặt ở tường đá bên trái, từ từ tiến lên.
Chỗ rẽ tối om phía trước lập tức bay ra vô số ám tiễn, trên đầu tên nhỏ bé bén nhọn treo thứ khó coi nhất, khiến người ta kinh hãi run rẩy nhất, mọi người tránh không kịp. Thích Mặc Thanh bay vút lên đứng thẳng, lấy thân thể làm đệm, trường kiếm trong tay chặn mưa tên lao xuống như nước lũ.
Những người đó núp trong bóng tối, không ngừng bắn ra ngọn nguồn tội ác của chúng, ý đồ gieo rắc những mũi tên đó lên cơ thể người.
Những mũi tên tới tấp lao tới từ chỗ góc rẽ, trận mưa tên này sớm dự tính trước khiến người ta trở tay không kịp, Thích Mặc Thanh tung người một cái bay vọt lên, trường kiếm khoét ra một khối đá xanh từ trên bức tường xanh, dùng nội lực đập nát, hất tung lên trời ném thẳng về phía chỗ rẽ.
"A!" Một tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mưa tên dừng lại, Thích Mặc Thanh vội đưa tay nắm chặt eo Tiết Tịnh Kỳ, đưa cả người nàng rời khỏi mặt đất, bay người lên trên đỉnh ngói, hai người ghé vào trên đỉnh ngói phủ kín tuyết trắng, bốn mắt nhìn chằm chằm đám người bên dưới.
"Mặc Thanh, chàng không có bị thương chứ?" Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng hỏi.
Trận mưa tên kia rất ác liệt, cô sợ Thích Mặc Thanh không ngăn cản nổi.
"Ta không sao, không đả thương được ta. Xem ra bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, biến nơi này thành cơ sở bí mật, chỉ cần có người đi vào nơi này, bọn chúng sẽ coi như kẻ địch mà tấn công." Thích Mặc Thanh dựa vào tình thế phân tích.
"Vậy chẳng phải chúng ta không đi vào được ư?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi, nếu bọn họ vào không được, làm sao cứu Nhục Nghê?
"Những người này tập trung một chỗ hết sức có lợi với chúng ta, chúng ta có thể tiêu diệt chúng một lần, chỉ cần giảm bớt những nguồn mang mầm bệnh này, là có thể giải quyết một được một phần sự việc." Khóe miệng Thích Mặc Thanh nhếch lên.
Cái này có thể xem là một biện pháp tốt, Tiết Tịnh Kỳ lay đỉnh ngói bị tuyết trắng phủ lên, ánh mắt không nhìn được tới bên dưới, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được lúc này người phía dưới đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi.
"Nhưng chúng ta nên dùng cách thế nào tiêu diệt bọn chúng?" Tiết Tịnh Kỳ chống cằm, rất khó tưởng tượng.
"Biện pháp thì có nhiều." Thích Mặc Thanh cười lạnh, nụ cười nhanh chóng tiêu tán trong gió, ngược lại nghiêm túc nhìn Tiết Tịnh Kỳ: "Nàng đợi ở phía trên, ta đi xuống xem thử Nhục Nghê có ở đó hay không, nghe lời."
Lại muốn vất cô lại một mình, Tiết Tịnh Kỳ định đứng lên, nhưng lập tức bị chàng đè xuống, sắc mặt chàng rất nghiêm túc: "Ngoan, nàng ở phía trên ta mới có thể an tâm, nếu không ta sẽ phân tâm."
Nghe chàng nói như vậy, Tiết Tịnh Kỳ cũng không giãy dụa nữa, dù sao mới trải qua một màn kia, mới biết người phía dưới độc ác cỡ nào, cô không biết võ công, độc châm cũng không mang theo, không cần tiếp tục gây phiền thêm cho Thích Mặc Thanh.
"Vậy chàng đi đi, cẩn thận một chút." Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với chàng, biểu thị mình sẽ an tâm đợi ở phía trên.
Vừa dứt lời, phía dưới lập tức truyền đến tiếng trường kiếm đánh nhau, thỉnh thoảng còn có âm thanh mũi tên bắn vào trong tường, hết sức rõ ràng truyền lên nóc nhà.
"Chớ lộn xộn, ta đi xuống xem một chút." Thích Mặc Thanh thần sắc tự nhiên, quay người lại lao xuống.
Tình hình phía dưới hết sức hỗn loạn, một mình Giả Sơn cầm trường kiếm đối phó mười mấy người, mà mười mấy người bị kiếm khí của hắn đả thương liên tiếp lui về phía sau, lại nhanh chóng đứng lên đối phó hắn.
Thích Mặc Thanh thả người nhảy xuống, lông mày lưỡi mác nhíu một cái, nói với Giả Sơn: "Người đi tìm Nhục Nghê đi, để ta đối phó bọn chúng."
Sự xuất hiện của Thích Mặc Thanh khiến Giả Sơn kinh ngạc, hắn vừa bám theo đám người áo đen, lại bị dẫn tới nơi này, sau khi tiến vào không hề nhìn thấy bóng dáng Nhục Nghê, đồng thời nhanh chóng bị bọn chúng bao vây tấn công, khi định thoát thân thì mới phát hiện đã bị bọn chúng cuốn lấy.
"Được, vậy trong này giao cho ngài." Giả Sơn gật đầu, lập tức thu nội lực lại, tung người người bay ra ngoài.