Ôn Vương không thể không cười, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt sáng ngời.
Phản ứng của Thích Mặc Thanh làm hắn rất mãn nguyện, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã nhận ra Tiết Tịnh Kỳ là điểm yếu của Thích Mặc Thanh, cũng chỉ có cảm xúc của cô mới làm tâm trạng Thích Mặc Thanh thay đổi.
“Không phải, ta chỉ lo lắng cho chàng...” Tiết Tịnh Kỳ nói đến câu cuối thì không nói gì nữa, cũng không có gì để nói, bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần vì những chuyện tương tự, so với việc để hai người cùng khó chịu, không bằng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta cứ đi xem Nhục Nghê và Giả Sơn thế nào trước đã, không biết bọn họ có gặp phải chuyện này không?” Tiết Tịnh Kỳ nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn bàn luận với chàng quá nhiều về chuyện này.
Nói xong, cô vội vàng xoay người, không biết Nhục Nghê và Giả Sơn đang ở hướng nào, nên tùy ý chọn một phương hướng rồi đi, miễn là cô rời khỏi nơi này, không tranh cãi vô nghĩa với Thích Mặc Thanh là được.
Bởi vì cô biết chắc chắn Thích Mặc Thanh sẽ đi theo, mặc kệ cô đi tới đâu, chàng cũng có thể tìm được cô.
Có lẽ là vì trong tim cô có một lòng tin vững chắc như thế, nên bước chân của cô càng nhanh hơn, không hề dừng lại.
Rất nhanh, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp nặng nề, người đó đi sánh vai với cô, một tay ngang ngược nắm lấy vai cô, rồi xoay cả người cô về hướng khác.
“Nàng đi sai rồi, có lẽ bọn họ đang ở bên này.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của chàng vang lên bên tai cô, rồi hai người đi về hướng ngược lại.
Hai người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi con hẻm, bên ngoài tuyết đã trắng xóa, thỉnh thoảng mới có mấy người đi đường lướt qua bọn họ, rồi nhanh chóng biến mất, ai cũng vội vàng đi tránh gió tuyết.
“Bọn họ không có ở đây, chẳng lẽ chúng ta đi sai rồi ư?” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ không khỏi nghi ngờ, đường phố trước mặt thật sự rất trống trải.
“Không đâu, lúc nãy ta nhìn thấy rất rõ, bọn họ đã chạy về phía này. Giờ mấy gã trong hẻm đều bị giết sạch, không biết có cùng đồng bọn với mấy gã bắt cóc Nhục Nghê không?” Thích Mặc Thanh khẽ híp mắt, hít sâu một hơi nói.
“Nếu không thì chúng ta tìm một người nào đó hỏi thử xem.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn xung quanh, thỉnh thoảng vẫn có vài người đi đường.
Bên ngoài là đường phố vắng tanh, vì trời đã xẩm tối cộng với việc tuyết tích tụ, nên rất nhiều ngại ra ngoài, hơn nữa lúc này đã là giờ lên đèn, nhà nào cũng ăn cơm nóng hết rồi, không còn mấy ai đi ra ngoài vào giờ này. Cho dù có người ra đường đi nữa thì cũng là đang bận việc.
Hai người hỏi liên tiếp mấy người nhưng không nhận được câu trả lời, Tiết Tịnh Kỳ phồng má, lắc đầu uể oải: “Bọn họ đều không biết, chúng ta đành phải tự tìm thôi.”
Thích Mặc Thanh nghe vậy cũng không quay đầu, mà vươn tay xoa đầu cô, mắt nhìn thẳng vào dấu chân trên tuyết phía trước: “Tịnh Kỳ nàng nhìn xem, dấu chân ở đây rất rải rác, nhưng hoa văn lại rất rõ ràng, bốn dấu chân này là của ta và nàng mới đi ra lúc nãy, còn mấy hàng lộn xộn này là đi rất vội vàng, phía sau còn có thêm một dấu chân nữa. Có lẽ dấu chân phía sau là của Giả Sơn, còn mấy dấu trước là của Nhục Nghe và người bắt cóc, chỉ cần đi theo dấu chân này thì có thể tìm được bọn họ.”
Tiết Tịnh Kỳ nhìn theo tầm mắt của chàng, quả nhiên đúng như lời chàng nói, cô không khỏi cảm thán, trận tuyết này đúng là công cụ thần kỳ, rất tiện để lần theo dấu vết.
“Vậy chúng ta mau tới đó thôi!” Tiết Tịnh Kỳ lại dấy lên hy vọng ngay, kéo ống tay áo của Thích Mặc Thanh đi nhanh về phía trước.
Cô vừa đi vừa quan sát dấu chân trên nền tuyết, băng qua một ngã rẽ trên con phố dài, lúc quẹo tới một cây cầu đá, dấu chân bỗng biến mất trên cầu.
“Đến đây thì không thấy dấu chân nữa rồi.” Tiết Tịnh Kỳ dừng bước, nghi ngờ nhìn mặt tuyết trắng xóa bằng phẳng trên cầu đá, trên đó nhẵn bóng không hề có dấu vết người nào từng giẫm qua.
Trong gió ẩn hiện một sự tĩnh lặng lạ thường, cơn gió nhẹ pha lẫn sự lạnh lẽo phảng phất giữa không trung... Thích Mặc Thanh kết hợp nội công với hoa tuyết, rồi cảm nhận một lát, sau đó khẽ cười khẩy nhìn dưới cầu, vươn tay kéo Tiết Tịnh Kỳ ra sau mình để che chở.
“Nàng hãy cẩn thận, ta đã biết hắn ta ở đâu rồi.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nghiêm túc nói.
Ánh mắt chàng bỗng trở nên ác liệt, nhìn lướt qua phía dưới cầu đá, rồi từ từ giơ thanh kiếm trong tay lên, một luồng khí lạnh vô hình bao quanh hai người truyền vào trong kiếm. Một tia sáng trong suốt bao phủ hoa tuyết trong trời đất, trường kiếm lập tức bay lượn trên trời, không biết chàng lại sử dụng tâm pháp gì, mà trường kiếm đó bay thẳng xuống dưới cây cầu, rồi chui vào hầm cầu.
Chẳng mấy chốc, một tiếng nổ lớn vang lên, không biết dưới cây cầu đã rơi xuống thứ gì, mà một bóng người sống sờ sờ lại bay lên trên cầu đá.
Tiết Tịnh Kỳ không ngờ mình lại chứng kiến tận mắt những cảnh tượng chỉ có trong phim truyền hình, trong lòng không khỏi thán phục.
“Phụt”, người đó phun ra một ngụm máu, một tay ôm ngực của mình, khó khăn nói: “Sao, sao ngươi, lại biết ta đang, đang ở dưới đó?”
Thích Mặc Thanh thu trường kiếm, ngưng thần nín thở, điều chỉnh nội lực vừa tiêu hao của mình, rồi mới cao cao tại thượng nhìn tên dó, cười khinh bỉ: “Ngươi không đáng để ta trả lời.”
Kiếm khí hiên ngang, bay thẳng lên chín vạn dặm, trong nháy mắt, mây đen dày đặc trên trời đều tản ra hết.
Người đó nhìn Thích Mặc Thanh với vẻ mặt không dám tin, trợn tròn mắt như chiếc chuông đồng, không ngờ lại có người luyện thành công thức thứ chín của Xung Thiên Quyết! Đám mây đen che khuất mặt trời lúc nãy đã làm hắn ta cực kỳ chấn động, từ khi bí pháp Xung Thiên Quyết lộ ra bên ngoài, không ai có thể luyện tới thức thứ chín, người luyện cao nhất mà hắn từng thấy chỉ ở thức thứ bảy.
Cũng được thôi, không uổng công hắn tốn tâm tư sắp xếp đến Thích Diệp một chuyến như vậy, chết trong tay một người có võ công cao cường hơn mình cũng là một niềm vui.
“Chúng ta đi thôi.” Thích Mặc Thanh thu kiếm vào sau lưng mình, rồi thản nhiên ôm Tiết Tịnh Kỳ định rời đi.
“Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được Nhục Nghê và Giả Sơn...” Tiết Tịnh Kỳ nhìn chàng nghi ngờ, chẳng lẽ chàng muốn quay về thế này?
“Có lẽ bọn họ còn về phủ sớm hơn chúng ta ấy chứ, chúng ta mau về thôi, trời đã tối rồi, càng về đêm sương càng dầy, nàng phải cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Thích Mặc Thanh sờ tay Tiết Tịnh Kỳ, quả nhiên rất lạnh.
Nói đến đây, Tiết Tịnh Kỳ mới bất giác hắt hơi một cái, ngay cả cô cũng quên mất rằng mình bị cảm lạnh.
“Sao chàng biết bọn họ về phủ rồi?”
“Ta nghĩ thế.” Chỉ ba chữ đã muốn dẫn mình đi ư?
“Vậy tại sao chàng lại biết người đó đang trốn dưới cầu đá?”
“Ta thấy thế.” Chàng lại lạnh lùng đáp lại ba chữ.
“Người lúc nãy là ai vậy?” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn chàng, nếu chàng còn nói ngắn gọn nữa, chắc chắn cô sẽ vươn tay giật bím tóc chàng.
Hình như Thích Mặc Thanh biết được cô đang nghĩ gì, nên cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, rồi cưng chiều nói: “Người đó là Thiên sư nước Thành Châu, cũng là người có võ công số một ở Thành Châu, nghe nói hắn ta đã đánh bại vô số địch thủ khắp thiên hạ, không tìm thấy ai là đối thủ của mình, mãi đến một ngày, hắn ta thỉnh cầu nước Thành Châu cho hắn ta chức vị đại tướng quân, hắn ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nên được phong làm Thường Thắng Thiên Sư của nước Thành Châu.”
Nói đến đây chàng ngừng một lát, nhìn Tiết Tịnh Kỳ với ánh mắt sáng ngời lại mang theo vẻ khao khát.
Tiết Tịnh Kỳ không hiểu chuyện gì, mơ màng nhìn đôi môi mỏng của chàng, rồi vươn tay bóp cánh tay rắn chắc của chàng giục: “Chàng mau nói đi! Đừng nhìn ta nữa!”
Thích Mặc Thanh chỉ vào môi mình với vẻ mặt xấu xa, thể hiện hàm ý rất rõ ràng, nếu cô còn không biết, chàng sẽ không khách sáo nữa.
Vì muốn nghe chàng nói tiếp, Tiết Tịnh Kỳ đành phải hung hăng hôn lên má chàng, bỗng cảm thấy mình bị thua thiệt.
Lúc này chàng mới nói tiếp: “Thích Diệp chúng ta là một nước lớn, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, tất nhiên bọn họ sẽ có chú đến chúng ta, nên phái Thường Thắng Thiên Sư xuất chinh, kết quả lại bị Thích Diệp chúng ta đánh cho tơi bời tan tác, ảo não quay về nước. Mấy cuộc chiến sau đó cũng như thế, đều thất bại thảm hại. Nên mới nghĩ ra một cách, định dùng mầm độc để toàn thành Thích Diệp chúng ta diệt sạch. Đáng tiếc, chưa tới mấy ngày đã bị chúng ta nhìn thấu mưu kế.”
Thế là những gì xảy ra lúc nãy chính là chuyện kế tiếp, Thường Thắng Thiên Sư xui xẻo chết trong tay Thích Mặc Thanh.
“Nếu hắn ta là Thường Thắng Thiên Sư, vô địch khắp thiên hạ, vậy tại sao lại thất bại trong tay chàng?” Tiết Tịnh Kỳ chớp mắt, lúc nãy Thích Mặc Thanh chỉ mới tung ra một chiêu đã đánh chết hắn ta rồi.
“Bởi vì phu quân của nàng lợi hại hơn hắn ta!” Thích Mặc Thanh nhướng mày, hiếm khi nói đùa một lần.
Tiết Tịnh Kỳ càng cười tươi hơn, rồi hỏi tiếp: “Lúc nãy tại sao chàng biết hắn ta trốn dưới cầu thế?”
Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ, trong đôi mắt hẹp dài không hề nhìn thấy vẻ lạnh lùng quyết đoán, mà chứa đầy vẻ đáng yêu như đang nói: Ta giải thích cho nàng nhiều như vậy thật sự rất mệt, nàng có thể hôn ta một cái để cổ vũ không?
Tiết Tịnh Kỳ đã sớm không còn ngạc nhiên về mánh khóe này, chỉ liếc nhìn chàng rồi đi trước.
Bước chân của chàng cũng gấp gáp đi theo ngay, chàng chạy tới đuổi kịp bước chân của cô, rồi ôm vai cô lần nữa.
“Lúc nãy bước chân bị ngắt quãng trên cầu, nếu không phải sử dụng khinh công thì lẩn trốn, mà lúc đó ta vô tình nhìn xuống dưới cầu, đã nhìn thấy bóng người đó trên mặt băng bên dưới, nên chắc chắn hắn ta đang ở dưới cầu.” Thích Mặc Thanh cẩn thận giải thích.
Tiết Tịnh Kỳ hài lòng gật đầu, cô sớm biết đầu óc chàng không suy nghĩ như người bình thường, nhưng không ngờ chàng lại thông minh ngoài sức tưởng tượng của cô.
Khi trời càng tối dần, sương lạnh bủa vây tứ phía, không khí lạnh lẽo này càng làm Tiết Tịnh Kỳ liên tục hắt hơi.
Mỗi lần cô hắt hơi, mặt Thích Mặc Thanh lại lạnh xuống, cuối cùng sắc mặt kém tới mức cô không dám lên tiếng, chỉ sợ cô vừa nói ra, giọng mũi nặng nề của cô sẽ làm chàng tức giận hơn.
“Ngay cả cơ thể mình cũng không chăm sóc tốt, nếu ta không ở bên cạnh nàng thì sao? Nàng còn là một đại phu đấy!” Thích Mặc Thanh ôm cô bước vào phủ, kế tội cô với vẻ mặt thâm trầm.
Tiết Tịnh Kỳ không nói một lời.
Thích Mặc Thanh ôm cô vào căn phòng ấm áp, rồi vội vàng đi ra ngoài, sai người đi nấu canh gừng, sắc thuốc, rồi đổ nước nóng vào bồn tắm, tự tay tắm cho cô, sau đó đích thân đút canh và thuốc, hận không thể có ba đầu sáu tay.
Tiết Tịnh Kỳ được chàng hầu hạ, thoải mái nằm trên giường, uống từng hớp canh gừng do chàng đút, cảm động đến mức tâm trí rối bời.
Nhưng lúc này mặt chàng vẫn lạnh như băng, Tiết Tịnh Kỳ không dám lên tiếng, nha hoàn bên dưới càng không dám nói gì, sợ sẽ đắc tội với chàng rồi bị phạt.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cuối cùng chàng cũng mở miệng nói: “Nàng nằm xuống đi.”
“Ta bị phong hàn, chúng ta tốt nhất đừng nên ngủ chung, tránh việc lây bệnh cho chàng!” Tiết Tịnh Kỳ che miệng, tốt bụng khuyên nhủ chàng.
Nhưng sao chàng có thể rời đi chứ, chàng chen vào người cô rồi nằm xuống, cười nhạo: “Nàng sợ gì chứ? Cơ thể ta rất cường tráng, nàng mau bỏ tay xuống đi.”
Tiết Tịnh Kỳ không tình nguyện bị chàng gỡ tay xuống, môi chàng liền sáp tới môi cô ngay.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong không khí nhất thời chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hai người, một lúc sau, cuối cùng chàng cũng hôn đủ rồi, trầm giọng nói: “Nàng ngủ đi!”
Chàng thật sự ngủ rồi.
Chỉ để lại Tiết Tịnh Kỳ bị tê môi với cảm xúc ngổn ngang.