“Muội không cần, muội không về, lúc nãy huynh còn chê muội là phụ nữ không biết thứ gì hết mà.
Tự huynh chống nạng thích đi đâu thì đi đi! Muội không quan tâm!” Đổng Nhã đi vòng ra phía sau Tiết Tịnh Kỳ, rồi xoay người không nhìn hắn, oán giận nói.
Nói thế nào Đổng Nhã cũng xuất thân là một đại tiểu thư, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, mặc dù xảy ra một số chuyện, nhưng chí ít vẫn còn một Đổng Hoán cưng chiều dung túng cho nàng, nên một khi đã nóng nảy sẽ không phân biệt đúng sai, muốn người khác thuận theo ý nàng.
Thật ra Đổng Hoán đã quen rồi, ngầm dung túng nàng lên tận trời, để mặc nàng gây sự vô cớ, dù gì cả đời này hắn cũng thừa nhận nàng rồi.
Nhưng giờ bọn họ đang ở trong phủ Minh Vương, huống hồ Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ đều đang nhìn mình, nếu giờ hắn nghe theo sự gây sự vô lý của nàng, hắn còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
“Được, vậy huynh đi, đợi khi nào muội nghĩ thông suốt thì quay về sau.” Đổng Hoán nhíu mày kiếm, ném nạng trong tay xuống sàn, rồi tự nắm lấy tay vịn lan can trên hành lang, đi từng bước về phía trước.
Mặc kệ hắn cúi đầu, nuông chiều nàng thế nào, nàng cũng không thể hiểu rõ nỗi khó xử của hắn.
Bỏ đi, nếu lần này hắn không cho nàng xem chút lợi hại, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ tiếp tục như thế.
Nghĩ như vậy, bước chân của hắn cũng ngày càng nhanh hơn.
Đổng Nhã nhìn bóng lưng thẳng tắp cường tráng như một ngọn núi vững chãi của hắn đang chậm rãi bước đi, hắn không còn che gió che mưa cho mình nữa, chỉ quan tâm đến việc đi về phía trước, nghĩ như vậy tim nàng thắt lại đau đớn.
“Đổng Nhã, hai người cãi nhau à?” Tiết Tịnh Kỳ đã nắm được chỗ mấu chốt.
“Tại huynh ấy cố tình muốn cãi nhau với ta, ta không có nói gì hết, huynh ấy cứ thế...” Đổng Nhã khóc thút thít, Tiết Tịnh Kỳ vội nắm chặt tay nàng ta.
Đây chính là người trong cuộc thì mơ màng nhưng người bên ngoài thì hiểu rõ, Đổng Nhã cho rằng Đổng Hoán đang giận mình, nhưng cô lại không thấy như vậy, Tiết Tịnh Kỳ hiểu rõ tâm tư của nàng ta nên vỗ vai an ủi.
“Rõ ràng hai người đều quan tâm đối phương, cần gì phải cố tình xa cách như vậy, ta thấy Đổng Hoán chỉ thể hiện ngoài mặt thế thôi, ngươi cứ đi dỗ ngọt hắn, chắc chắn hắn sẽ không giận ngươi nữa.” Tiết Tịnh Kỳ khẳng định.
“Thật sao?” Giọng Đổng Nhã hơi nghẹn ngào.
“Thật đấy, ngươi mau đi đi, vết thương trên cánh tay Đổng Hoán vẫn chưa lành lại, đừng để bị thương nữa.” Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận nhắc nhở.
Đổng Nhã sớm đã nóng lòng muốn về nhà rồi, cô vừa dứt lời, nàng ta đã gấp gáp xông ra ngoài, ngay khúc ngoặc trên hành lang chỉ còn thấp thoáng vạt áo nàng ta.
“Nàng đúng là rất thấu hiểu người khác.” Thích Mặc Thanh tiến lên một bước, đi sóng đôi với cô, khẽ quay đầu nhìn gò má hơi ửng hồng của cô.
“Chẳng lẽ không phải thế à? Chuyện này vừa nhìn đã có thể nhìn thấu rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày nhìn Thích Mặc Thanh, đôi mắt trong veo sáng ngời đó chứa đầy sự tự tin.
“Nàng vừa nhìn đã có thể nhìn thấu à?” Thích Mặc Thanh nhíu mày lẩm bẩm, nàng thật sự có thể vừa nhìn đã thấu hiểu mọi chuyện ư?
“Đi thôi, chúng ta còn phải đi xem Nhục Nghê thế nào nữa, hôm qua từ lúc trở về, chúng ta vẫn chưa đi qua đó.” Tiết Tịnh Kỳ kéo Thích Mặc Thanh vẫn đang thẩn thờ đi về phía thư phòng.
Chỉ cần cô đặt tay mình vào tay Thích Mặc Thanh, mặc kệ cô đi tới đâu, chàng cũng sẽ đi theo cô.
Phòng Nhục Nghê nằm ở góc đông nam trong phủ, cũng không giống như nha hoàn trong phủ là sống trong một góc hẻo lảnh, mà nàng ta có một căn phòng độc lập riêng của mình.
Nếu tính ra thì nàng ta cũng không thể xem là một nha hoàn, chỉ là từ khi Tiết Tịnh Kỳ gả vào đây, nàng ta mới đi hầu hạ.
Một lúc sau, hai người băng qua hồ nước cạn đã đóng băng dưới tiết trời lạnh lẽo, giẫm lên nền tuyết hơi đọng lại, đi về phía đông nam của phủ.
Gió tuyết bên ngoài cũng không lớn lắm, mà ngược lại thời tiết còn rất tốt, mành cửa sổ dày buông xuống bên cửa, cho dù chăm chú lắng nghe cũng không nghe được bên trong có tiếng nói chuyện hay không.
“Vương gia Vương Phi, sao hai người lại đích thân tới đây? Ta và Giả Sơn đang định đi qua đó đưa cái này cho hai người.” Nhục Nghê nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ thì nhanh chóng ngẩng đầu, hơi vui mừng nói.
“Thứ gì thế?” Thích Mặc Thanh hỏi, giày phát ra tiếng vang rất khẽ trên sàn nhà.
Nhục Nghê hơi khó khăn lấy ra một tấm vải gấm đẹp đẽ từ phía sau, dưới ánh nắng mặt trời, tấm vải gấm màu vàng óng càng rực rỡ hơn, rồi nàng ta vươn tay mở tấm vải gấm ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ rất bình thường, nhưng cực kỳ khéo léo.
“Hôm qua lúc đuổi theo mấy gã đó, ta đã tìm thấy chiếc hộp này từ trên người bọn họ, ta vẫn chưa mở ra xem thử, ta đoán có lẽ bên trong là loại thuốc nào đó để cho họ uống.” Nhục Nghe đẩy chiếc hộp đó tới trước mặt hai người rồi nói.
Chiếc hộp đó không lớn lắm, cũng không có khóa, vừa mở ra một mùi tanh nồng nặc xông vào mũi, chẳng mấy chốc, cả căn phòng đều tràn ngập mùi khó chịu.
Mọi người liền đổ dồn ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc hộp, muốn xem thử rốt cuộc đó là thứ gì mà có thể có mùi vị như vậy.
Bên trong chiếc hộp trang trí khá đơn giản, xem ra cũng không phải vật gì quý giá, ngay cả một tầng bảo vệ cũng không có, trên mặt gỗ trống rỗng có đặt mấy viên thuốc màu đen, mùi vị kia là được tỏa từ trong mấy viên thuốc này.
“Mùi nặng thật, nhưng...!Mùi vị này rất quen!” Tiết Tịnh Kỳ bịt mũi, liên tục lùi về sau hai bước, rồi nhíu chặt mày, trong vẻ mặt nghi ngờ lại có tia sáng tỏ.
Thích Mặc Thanh cũng dần dần thả bàn tay bịt mũi ra, nhìn Tiết Tịnh Kỳ hơi kinh ngạc, trông cô giống như nhận ra loại thuốc này.
“Tịnh Kỳ, nàng có phát hiện gì không?” Thích Mặc Thanh nhíu mày kiếm nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhưng lại lắc đầu, vẻ mặt hơi xoắn xuýt, thiếu điều muốn nhíu lông mày và mũi vào nhau.
“Mùi vị này giống như mùi máu và...!Một loại côn trùng trộn lẫn vào nhau, mang chút mùi đắng và tanh.” Tiết Tịnh Kỳ cố gắng hít sâu một hơi, mùi vị kích thích này làm cô không khỏi nhíu mày.
“Đây là thuốc độc hay thuốc giải thế?” Nhục Nghê trầm giọng nói.
“Ta vẫn chưa biết được, nếu bọn họ mang theo bên người thì chắc chắn đây là vật quan trọng.” Tiết Tịnh Kỳ nói.
Cô nói xong thì cầm hộp thuốc bên cạnh tới đây, lấy một chiếc nhíp từ trong đó ra, rồi gắp một viên thuốc màu đen đó ra đặt trên giấy, sau đó dùng nhíp nghiền nát nó, mùi vị này càng tỏa mạnh ra bên ngoài, xông vào mũi của mỗi người.
“Nói chung, thứ kích thích thế này không dùng để điều chế thuốc giải, sợ sẽ tạo nên xung đột mạnh với cơ thể con người, nhưng với mấy gã điên cuồng đó thì không thể suy đoán được bọn họ muốn làm gì, còn chuyện có phải thuốc giải hay không thì phải nghiên cứu mới biết được.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn một lát rồi bình tĩnh nói, sau đó đặt chiếc nhíp trong tay xuống.
Thích Mặc Thanh hơi trầm ngâm: “Giả Sơn, ngươi bọc thứ này lại rồi đưa cho Lãnh Tước ngay, nhất định phải bảo hắn đưa ra kết luận đây là thứ gì trong ngày mai.”
Giả Sơn đứng bên cạnh tuân mệnh ngay, nhanh chóng đi ra ngoài làm việc, trong phòng nhất thời chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Nhục Nghê, hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thích Mặc Thanh lạnh nhạt hỏi.
Từ tình trạng hiện tại của nàng ta cho thấy, trên người Nhục Nghê không có dấu vết bị thương, đồng thời còn cướp được đồ trên người nhóm người đó, có lẽ nàng ta không thể xem là bị bắt cóc.
Đúng như dự đoán, Nhục Nghe khẽ cười lắc đầu, như thể xem thường mấy gã kia: “Hôm đó ta đang đứng đầu hẻm đợi Vương phi, chưa được bao lâu thì trên nóc nhà vang lên mấy tiếng bước chân rất rõ, như thể họ rất vội vàng, ban đầu ta chỉ định đi lên xem thử, không ngờ lại nhìn thấy bọn họ đang làm giao dịch gì đó, chính là giao dịch chiếc hộp này.
Ta nghĩ chắc chắn chiếc hộp này là vật rất quan trọng, nên lén lút đuổi theo muốn cướp lấy nó.”
Thích Mặc Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Nếu họ đang làm giao dịch, vậy chứng tỏ bọn họ không cùng một phe, trong đó chắc chắn có người Thích Diệp chúng ta.”
“Người Thích Diệp ư? Bên chúng ta có nội gián à? Chẳng lẽ có người muốn nhân cơ hội dịch bệnh này để làm chuyện gì sao?” Hình như Tiết Tịnh Kỳ đã hiểu rõ điều gì đó nên mở to đôi mắt sáng ngời.
Cô thật sự không thể tin được có người lại bán đứng nước mình, bán đi nơi ở mà mình sinh sống trong thời gian dài như vậy, nếu chuyện này là thật, chắc chắn lòng dạ người đó rất sắt đá, hoặc không có trái tim.
“Không, đây chỉ là suy đoán của ta thôi, có lẽ chuyện này sẽ không như vậy, nhưng lần này dịch bệnh là do nước Thành Châu gây ra.
Nếu quốc giả nhỏ bé này thật sự gây ra chuyện cực đoan nào đó, chắc chắn Thích Diệp ta sẽ không bỏ qua cho họ.” Trong giọng điệu Thích Mặc Thanh chứa đầy sự ngang ngược quyết đoán, phong thái vương giả nồng đậm toát ra từ trên người chàng, làm người khác nhìn mà không khỏi chấn động.
Tiết Tịnh Kỳ không khỏi cảm thán, chàng còn chưa lên ngôi Hoàng đế đã có khí phách như vậy, không biết sau này chàng sẽ biến thành người thế nào nữa.
“Chẳng phải chàng nói chuyện này do Thái tử điều tra à? Có khi nào Thái tử cũng điều tra được gì không?” Tiết Tịnh Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô vừa nói xong, ánh mắt Thích Mặc Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, rồi nhìn lướt qua Tiết Tịnh Kỳ, cô bỗng nhận ra mình nói sai nên ngượng ngùng cầm ly nước lên uống.
“Chuyện này chúng ta đã đi trước một bước, chắc chắn Thái tử sẽ không còn cơ hội, lần này để ta xem hắn báo cáo kết quả với phụ hoàng thế nào.” Thích Mặc Thanh ung dung nói, thật ra trong lòng chàng không hề bận tâm chuyện Thái tử, mà chàng đang nghĩ đến Ôn Vương đã xuất hiện cùng mình trong con hẻm nhỏ.
Từ khi Gia Thành Đế ban Thánh chỉ hắn thành thân với Doãn Tiêu La, hắn đã bớt ra ngoài hơn, nhưng hôm nay có thể dễ dàng thám thính tin tức dịch bệnh vẫn chưa truyền ra bên ngoài, còn đuổi theo đến con hẻm nhỏ.
Điều này chứng tỏ mấy ngày nay, hắn không phải chỉ ở trong phủ, chắc chắn thuộc hạ của hắn tai mắt phân bố khắp nơi.
“Vương gia, nếu người không bận tâm đến Thái tử, vậy chẳng phải phần thắng của chúng ta là rất lớn sao? Chỉ cần bắt được mấy gã đó rồi tra hỏi, chẳng phải sẽ khai ra hết ư?” Nhục Nghê ở bên cạnh vui vẻ nói.
Nhưng Thích Mặc Thanh lắc đầu: “Mấy gã đó đã bị Ôn Vương giết rồi.”
“Ôn Vương ư?” Nhục Nghê khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ hỏi: “Sao hắn lại xuất hiện ở đấy? Tại sao phải giết mấy gã đó? Liệu hắn có quan hệ gì với mấy gã đó không?”
“Chuyện này thì ta vẫn chưa biết, chúng ta vẫn chưa có chứng cứ, chỉ có thể đi tới từng bước.”
Quả thật chuyện này không đơn giản như chàng nghĩ, nhưng có một chuyện khiến Thích Mặc Thanh nghi ngờ không hiểu rõ nhất không phải là nhóm người mắc bệnh đó, mà là Thiên sư nước Thành Châu, sao hắn ta lại đích thân đi tới Thích Diệp?
Thích Mặc Thanh ra khỏi phòng Nhục Nghê thì ngẫm nghĩ một lát, rồi bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa, để mình vào cung một chuyến.
“Nàng cứ ngoan ngoãn ở trong phủ đợi ta về, đừng chạy lung tung biết chưa?” Thích Mặc Thanh nghiêm túc căn dặn Tiết Tịnh Kỳ, đôi tay hơi có vết chai nâng gò má của cô lên.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu đáp: “Ta biết rồi.”