Đau quá, đau quá.
Nỗi đau trong lòng Thích Mặc Thanh còn đau hơn gấp trăm lần vết thương trên cơ thể Tiết Tịnh Kỳ, chàng không biết mình sẽ trải qua quãng thời gian tiếp theo thế nào nếu không có cô.
Buổi sáng cô còn vui vẻ đứng trước mặt chàng, ăn oản đậu vàng mà cô thích ăn nhất, trước khi đi còn cưỡng hôn mình khi không có ai, sao chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã cảnh còn người mất rồi?
Mặc, Mặc Thanh...!Giọng nói khàn khàn yếu ớt của Tiết Tịnh Kỳ vang lên bên tai Thích Mặc Thanh, đôi mắt chàng mở to bất ngờ, vô cùng kinh ngạc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, mấp máy môi nhưng lại không nói được gì cả.
Vì quá đau đớn, cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ mất đi sức lực, hai mắt của cô không mở được, chỉ có thể hé ra một đường nhỏ, trên mặt bị khói lửa hun đen sẫm, thậm chí đôi mắt lanh lợi thường ngày của cô cũng biến mất không thấy.
Chỉ có đôi môi từ từ chuyển động, nhìn qua tuy không còn xinh đẹp như thường ngày nhưng Thích Mặc Thanh lại cảm thấy mọi sắc màu trong của sự sống của chàng đều rực rỡ trở lại.
Chàng nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của cô.
Ta đây, ta đây.
Giọng của Thích Mặc Thanh vô cùng kích động.
Khóe miệng của Tiết Tịnh Kỳ khẽ gợi lên một nụ cười, hai tay của cô muốn đưa lên sờ má của Thích Mặc Thanh nhưng lại không có sức, cô cười vô cùng yếu ớt: Nói cho chàng một bí mật...thực ra, ta không phải là người ở đây...ta, là người của mấy nghìn năm sau, sở dĩ ta đến nơi này là vì một chuyện ngoài ý muốn...ta cũng không biết mình sẽ đến đâu, nhưng chỉ cần ta còn nhớ rõ chàng, ta nhất định sẽ quay lại...chàng, đến lúc đó cũng không được quên ta!
Thích Mặc Thanh đưa tai qua, lúc chàng nghe được những lời này của cô, nước mắt bất giác chảy ra, cúi đầu nghẹn ngào: Ta biết, nàng biết y thuật mà người ở đây bọn ta không biết, nàng biết những bài hát mà bọn ta chưa từng nghe và thỉnh thoảng nói những điều mà bọn ta không hiểu.
Ta từng nghi ngờ thân phận của nàng, thậm chí còn lén đi thăm dò, vì không để nàng rời đi.
Nhưng giờ đây...! Chàng khóc không thành tiếng: Vì sao lại bỏ ta lại?
Dáng vẻ cúi đầu khóc của chàng như một đứa trẻ bất lực, Tiết Tịnh Kỳ muốn ôm lấy chàng nhưng bản thân lại không làm được.
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, hơi thở càng ngày càng yếu đi: Đừng, đừng vì cái chết của ta, mà, mà trút giận lên người khác, bất kì ai...chàng, sống cho tốt, sau này, sau này chúng ta còn gặp lại.
Chàng, không được quên ta.
Lời này của cô không ngừng vang lên bên tai Thích Mặc Thanh, một lúc sau, không còn nghe được câu tiếp theo của cô nữa, chàng chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy dáng vẻ say ngủ trầm ổn yên lặng của cô.
Bỗng nhiên chàng chẳng có cảm giác gì cả.
Sẽ không.
Chàng dùng sức cắn môi: Ta sẽ không quên nàng đâu.
Chỉ sợ nàng sẽ quên ta.
Gì cũng không sợ, chỉ sợ xa nhau lâu như vậy, nàng sẽ quên ta.
Ta chờ, chờ một ngày chúng ta gặp lại.
Ta sẽ không trách ai cả, ta sẽ sống tiếp.
Ta không quan tâm nàng là người bao nhiêu năm sau, giờ nàng là vương phi của ta thì chỉ có thể là vương phi của ta.
Vương phi! Nhục Nghê và Giả Sơn đồng thời quỳ rạp trên nền tuyết.
Tuyết lớn tĩnh lặng không chút tiếng động.
Buổi chiều tuyết bay trắng xóa, im lặng đến mức thảm thương.
Bên ngoài tiếng ầm ĩ của dân chúng không ngớt, có người khóc, có người cười, có người mặt không chút biểu cảm, có người cả người vui vẻ...những biểu cảm này đều lướt qua mắt Thích Mặc Thanh, chàng lướt qua trước mặt những người này, vô số người chỉ trỏ chàng chàng cũng không cảm thấy gì.
Trong mắt, tai chàng là một mảnh trống rỗng.
Giả Sơn và Nhục Nghê cũng im lặng theo sát phía sau chàng, hốc mắt hai người đều đỏ hoe.
Đi qua cửa thành, người giữ thành biết Thích Mặc Thanh, không kiểm tra gì cả mà để bọn họ qua, còn hiếu kỳ nhìn người Thích Mặc Thanh ôm trong ngực một cái, chắc là Minh Vương phi, nhưng trên ngực Minh Vương phi lại cắm một con dao, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Xuyên qua con đường dài dưới tường thành, đạp trên lớp tuyết trắng dưới chân, người đi trên đường đều nhìn về phía chàng, có vài người tò mò nhìn hành động kì quái của chàng.
Có điều ngại thân phận của chàng nên người qua đường không ai dám lên tiếng.
Lách qua con hẻm nhỏ bé mà sâu, bức tường hai bên có chút chật hẹp, có điều đó cũng là một trong những con đường đẹp trong kinh thành, bên trong không một bóng người.
Cuối cũng cũng đến cửa lớn của Minh Vương phủ.
Từ xa quản gia đã nhìn thấy bóng dáng của Thích Mặc Thanh, trên tay còn ôm một người, chẳng lẽ là vương phi? Cuối cùng vương gia cũng đã tìm được vương phi, trong lòng hắn cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Còn ngủ? Mau dậy đi, vương gia vương phi về rồi.
Quản gia đập đập một tên thủ vệ trông cửa bên cạnh, nghiêm giọng nói.
Biết rồi.
Tên thủ vệ kia đứng thẳng người, mở hai bên của lớn của Minh Vương phủ.
Thích Mặc Thanh đã đến cửa, quản gia mở cửa xong mới phát hiện ra có chút không thích hợp, vì sao mắt ba người đều đỏ hoe vậy?
Nhưng hắn cũng không dám hỏi, càng không dám nhìn, cúi đầu nhìn Thích Mặc Thanh bước qua trước mặt hắn với bộ quần áo có chút cũ nát, trên ngực Tiết Tịnh Kỳ cắm một con dao, nhìn mà đau lòng.
Cả người hắn run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thích Mặc Thanh đã bước vào trong phủ.
Ngươi thấy không? Quản gia đờ đẫn nói từng chữ.
Vẻ mặt người bên cạnh còn kinh hoảng hơn, một tay đỡ khung cửa bên cạnh, máy móc gật đầu: Thấy rồi, chuyện gì thế này? Minh Vương phi...Minh Vương phi...!
Bên trong ngôi nhà thân thuộc, Thích Mặc Thanh ôm Tiết Tịnh Kỳ cả một đường đến phòng bọn họ cũng không thấy mệt, chàng cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ có lúc Tiết Tịnh Kỳ nằm trong ngực chàng, trái tim chàng mới ấm áp hơn một chút.
Trong phòng đốt than, ấm áp như mùa hè.
Thích Mặc Thanh chậm rãi đặt Tiết Tịnh Kỳ lên giường, đắp chăn cho cô, còn không quên chà xát hai tay lạnh lẽo của cô.
Mang chậu nước ấm đến.
Chàng thấp giọng phân phó.
Giả Sơn và Nhục Nghê đứng bên cạnh tuy trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không dám nói gì, vội vàng đáp một tiếng rồi đi ra.
Không lâu sau hai người bọn họ liền bưng một chậu nước ấm đi vào, sau khi đặt chậu nước ấm xuống vẫn không rời đi, bọn họ muốn nhìn xem Thích Mặc Thanh muốn làm gì, nhưng lại nghe thấy chàng nói: Hai người ra ngoài đi, không cần đứng ở đây.
Cả hai đều biết tình yêu của Thích Mặc Thanh dành cho Tiết Tịnh Kỳ, biết chàng muốn ở một mình bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ một lúc nên lập tức bước ra ngoài.
Vương gia, ngài phải chăm sóc tốt thân thể của mình.
Trước khi Giả Sơn lui ra nói với Thích Mặc Thanh, nhưng Thích Mặc Thanh lại không nghe lọt tai được gì cả.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại chàng và Tiết Tịnh Kỳ, chàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, nhưng lại không nghe thấy âm thanh trong ngực Tiết Tịnh Kỳ mà chỉ có thể nhìn thấy lưỡi dao sắc bén cắm trên ngực cô.
Chàng vươn tay cởi bộ quần áo bẩn thỉu bên ngoài của cô, sau đó lấy khăn ấm lau má và cổ cho cô, khuôn mặt tái nhợt của cô thoạt nhìn vẫn động lòng người như trước, nhưng đôi mắt linh động kia không còn xuất hiện nữa.
Chàng mặc giúp cô một chiếc áo mỏng, sau đó mặc thêm một bộ trung y, chàng biết cô sợ lạnh, ngày nào cũng mặc quần áo rất dày, cho dù cử động không thuận tiện cô vẫn mặc, trong phòng ấm áp cũng không nỡ cởi ra, cảm giác đó rất ấm áp.
Hàng đêm cô đều ôm chặt mình, mà mình cũng vô cùng tham luyến cái ôm đó.
Chàng cứ nhìn cô chăm chú như vậy.
Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, Nhục Nghê trốn trong hoa viên sau phủ, đó là sân phụ của Minh Vương phủ, không ai đến, khắp nơi toàn cỏ dại.
Nhưng hiện tại, chỉ có một góc lạnh lẽo như vậy thích hợp với nàng, nàng không có mặt mũi nào tiếp tục đối mặt với Thích Mặc Thanh.
Một mình trốn ở đây thì có thể trốn tránh vấn đề à? Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng nàng.
Nhục Nghê không quay đầu lại cũng biết là ai, nàng chậm rãi thở ra một hơi.
Ta không còn mặt mũi nào quay lại, dù Vương gia không trách ta thì ta cũng hận chính mình cả đời.
Nhục Nghê thấp giọng nói.
Giả Sơn không nói gì, tay hắn đã bằng bó xong, hắn khéo léo lách qua đình viện tinh xảo, nhìn chẳng giống như đang bị thương.
Nhục Nghê, người chết cũng chết rồi, ngươi cứ tự trách như thế cũng vô dụng, vương phi cũng sẽ không tỉnh lại được.
Giả Sơn không biết an ủi người khác, hắn biết mình nói chuyện không tốt, nhưng hắn vẫn muốn nói: Nếu vương phi ở đây, thấy ngươi như thế cũng sẽ không vui, huống hồ ngươi cũng không phải cố ý.
Nhục Nghê không ngẩng đầu, không ngừng lắc đầu, nàng không biết mình làm sao, cho nên tất cả mọi thứ không liên quan đến nàng.
Không phải, Giả Sơn, không phải như thế, lần này thực sự là lỗi của ta, nếu không phải ta, vương phi sẽ không chết...!Nhục Nghê đem tất cả lỗi lầm đặt trên đầu mình, hai tay nặng nề cào tóc mình.
Giả Sơn chưa từng an ủi người khác không biết an ủi nàng thế nào, nhưng hắn biết tiếp theo mình phải làm gì.
Hắn chậm rãi vươn hai tay, ôm nàng vào lòng, giống như bao lần từng tưởng tượng, hắn ôm nàng thật chặt.
Nhục Nghê, người phải tin là mọi chuyện ông trời đã sắp đặt đều có lí do.
Hắn ngừng một lát, hít sâu một hơi: Ngươi cũng nghe vương phi nói rồi đấy, nàng là người của mấy nghìn năm sau, có thể đến đây được thì tất nhiên là đi được.
Nếu nàng đã nói sẽ gặp lại chúng ta, vậy thì chúng ta phải tin tưởng nàng.
Làm ướt vạt áo trước của hắn, dường như Nhục Nghê đã rơi hết nước mắt nửa đời còn lại của nàng cho ngày hôm nay, nàng bình thường giả vờ mạnh mẽ nay lại có vẻ yếu đuối vô cùng.
Nhưng, nhưng vương phi không nói bao giờ nàng quay lại.
Nhục Nghê nức nở.
Giả Sơn sửng sốt một lát, bèn ôm chặt lấy nàng.
Không phải nàng ấy chưa nói, mà là chính nàng cũng không biết.
Nếu ông trời đã có sắp xếp thì chắc chắn nàng sẽ nhanh chóng xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta thôi.
Giả Sơn kiên quyết.
Có lẽ vì tâm của hắn quá mức kiên cường, hoặc có lẽ hắn đã đau đến chết lặng rồi, cho nên lúc này trong lòng chẳng có cảm giác gì cả.
Gần tối, Lãnh Tước nhận được tin vội chạy đến Minh Vương phủ, đi cùng hắn còn có cả Ngọc Thuần.
Nhục Nghê, Giả Sơn, các người kể lại chuyện đã xảy ra cho ta biết, rốt cuộc vương phi làm sao? Lãnh Tước đến Minh Vương Phủ liền đi tìm Nhục Nghê và Giả Sơn trước, hắn biết hiện tại Thích Mặc Thanh chắc chắn là cái xác không hồn.
Thấy Lãnh Tước, hai người đều cúi đầu thở dài một hơi, Giả Sơn nhíu chặt mày.
Vương Phi, bị người ta giết chết rồi.
Giọng hắn trầm và khàn, sau đó nói với Lãnh tước những gì mà hắn vừa nghe được từ miệng Nhục Nghê.
Rõ ràng đây là một kế hoạch đã được tính toán trước.