“Không phải Công chúa Hoà Sắt ở trong cung à? Sao đêm hôm khuya khoắt lại cố ý xông vào phủ của ta? Chẳng lẽ cố ý xông vào nơi này?”,giọng nói của Thích Mặc Thanh vô cùng lạnh lẽo, im lặng suy nghĩ, đối với chàng, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tiết Tịnh Kỳ thì không thể bỏ quả được.
“Thuộc hạ lập tức đi thăm dò”, Giả Sơn hiểu được ý của chàng, không nói gì nhiều lập tức chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng còn chưa bước ra khỏi thư phòng đã bị Thích Mặc Thanh gọi lại: “Đợi đã, ngươi đi điều tra thân phận bối cảnh của Công chúa Hoà Sắt và những người mà nàng ta từng tiếp xúc ở nước Thành Châu và nước Thích Diệp trước, càng chi tiết càng tốt”.
Mặc dù không hiểu vì sao Thích Mặc Thanh muốn điều tra Công chúa Hoà Sắt, nhưng Giả Sơn cũng không hỏi gì cả, vội vàng bước ra khỏi thư phòng.
Thích Mặc Thanh cảm thấy trái tim đã như tro tàn lại bắt đầu cháy lên lần nữa, đây là chút hy vọng cuối cùng chàng có thể chạm tới suốt một năm nay.
Liên tục hai ngày trong cung đều không ngừng tổ chức tiệc, lúc buổi tối tuyết không hề rơi, đất trời chỉ bị che giấu trong mảnh sương trắng mông lung.
Chỉ còn lại cảnh đẹp bên trên các cung điện bị một làn sương trắng lượn lờ và mai đỏ trồng bên dưới tường viện.
“Công chúa, tối nay là gia yên, Hoàng thượng, Hoàng tử và các Tần phi đều có mặt, mong người đến tham gia”, một cung nữ Thái tử phái tới bước vào chính đường, cung kính nói.
Tiết Tịnh Kỳ đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lúc đang nghĩ hôm nay Gia Thành Đế còn sẽ làm tiệc tối vì cô, cô nên đối phó thế nào thì tin tức đã rơi vào tai mình.
“Ta biết rồi, ta sẽ đến”, Tiết Tịnh Kỳ cũng không quay đầu lại nói.
Cung nữ kia không hề có ý muốn lui xuống, tươi cười đứng sau lưng Tiết Tịnh Kỳ, giống như tiếp theo còn có chuyện cần nàng ta vậy.
“Công chúa, để nô tỳ chọn xiêm y giúp người nhé!”, rõ ràng cung nữ kia không phải người từng búi tóc cho cô, lúc này đang không biết sống chết muốn tiếp cận Tiết Tịnh Kỳ.
“Không cần, ngươi đợi ta ở bên ngoài đi”, Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi nói.
“Công chúa, tuy đêm nay là gia yến, nhưng dù sao cũng là hoàng cung, người cũng… không thể búi tóc theo kiểu nước Thành Châu được, cái gọi là nhập gia tuỳ tục, người thế này sẽ khiến người ta chê trách đó”, cung nữ kia lắp bắp nói một câu dài, dù nàng ta biết nói như vậy sẽ khiến Tiết Tịnh Kỳ chán ghét nhưng kiên trì với ý định của mình.
Tiết Tịnh Kỳ ngồi thẳng trước gương đồng, bóng lưng xuất sắc tựa như tranh vẽ, cả người duyên dáng yêu kiều trước gương đồng chẳng khác nào thần tiên xinh đẹp cả.
Nhưng khi nói chuyện, giọng nói lại chói tai như băng giá.
“Haiz, trong cung này dám tuỳ tiện chê trách à? Hơn nữa, ta chải kiểu tóc gì cũng đến lượt ngươi quan tâm ư, không có chuyện gì thì lui xuống trước đi”, trên khuôn mặt mộc tinh xảo của Tiết Tịnh Kỳ mang theo chút kiêu ngạo, đôi mắt đẹp rũ xuống.
Cung nữ kia bị nói như suýt bật khóc.
Nàng ta đã sớm biết Công chúa Hoà Sắt này không phải nhân vật dễ trêu vào, xem ra là một người quyến rũ mê hoặc chủ tử, không ngờ tuỳ tiện nói một câu cũng có sức uy hiếp lớn đến thế.
“Nhưng mà…”, cung nữ kia lùi không được, tiến cũng không xong, chỉ cắn môi, nhất định phải làm được chuyện đám người kia sắp xếp cho mình, nếu không, đêm nay nàng ta sẽ không có cơm ăn.
Tiết Tịnh Kỳ vốn đã không vui, lại thấy nàng ta dong dài ở đây, lạnh lùng nói: “Nhưng mà cái gì? Không phải ta kêu ngươi ra ngoài à? Chẳng lẽ ngươi muốn ăn đón”.
Cô gái kia lập tức nổi da gà, người cứng đờ lui ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ lại gọi hai thị nữ Triết Tông sắp xếp tới búi tóc, vẫn kêu bọn họ chải búi tóc Công chúa nước Thành Quốc như lúc đầu, mái tóc như thác nước cực kỳ đơn giản rũ trên lưng.
Cô trang điểm nhạt, khuôn mặt xinh đẹp trông cực kỳ thoải mái, nhưng lại không có chút cảm xúc nhìn vào gương đồng, mãi đến khi thị nữ kia nói: “Công chúa, đã xong rồi, mời người thay xiêm y” mới lấy lại tinh thần.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng của cung nữa: “Công chúa, người xong chưa ạ?”
Tiết Tịnh Kỳ kêu bọn họ mở cửa, một cung nữa đỡ cô ra ngoài, cung nữ bên ngoài đã sớm xếp thành một hàng, cung kính đợi ở bên ngoài.
Khi ra khỏi Đông Hoa Viên, Triết Tông đang đợi trong một cái đình nhỏ bên ngoài, sau khi hắn ta cởi quân trang ra thì thiếu đi chút uy vũ khi hành quân tác chiến, nhiều thêm một chút hơi thở của đàn ông trưởng thành.
Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt hắn ta, sẽ bị đôi mắt sắc bén của hắn ta làm cho không dám nhúc nhích, có lẽ đây là thứ có được khi tác chiến ở sa trường.
“Công chúa, mời”, Triết Tông duỗi tay chỉ vào con đường phía trước.
Hắn ta đứng lẻ loi một mình trên cầu, tất cả gió tuyết thổi qua trước người hắn ta, trông cực kỳ phóng khoáng.
“Triết Tông tướng quân đợi lâu rồi, cùng nhau đi thôi”, Tiết Tịnh Kỳ lập tức đi đến trước mặt hắn ta, chỉ chốc lát Triết Tông đã đuổi kịp bước chân của cô.
Nơi này cách Ngự Hoa Viên không xa, nhưng cách nơi tổ chức tiệc tối trong cung hơi xa, hai người và một đám cung nữ sau lưng chậm rãi đi đến Bất Đoạn Điện dùng bữa.
Nghe nói tối nay chỉ có hoàng thân quốc thích mới có tư cách trở thành khách nơi này, hơn nữa không thiếu một ai, ngay cả Minh Vương cáo bệnh cũng phải đến.
Hai người im lặng đi tới bên ngoài Bất Đoạn Điện, quả nhiên là nơi Hoàng thượng chuyên dùng để chiêu đãi sứ giả từ bên ngoài đến, ngoài cửa là mấy hàng cung nữ chưa tình, còn có rất nhiều thị vệ nữa.
“Đứng lại, lấy hết mọi thứ trên người ra kiểm tra”, một thị vệ lạnh lùng chặn đường bọn họ, rất rõ ràng là muốn kiểm tra xem trên người có mang theo thứ cấm gì không.
Tiết Tịnh Kỳ kêu cung nữ đem đồ của mình tới, còn trên người Triết Tông thì trống không, không có thứ gì cả.
Thật ra Tiết Tịnh Kỳ chỉ mang theo mấy thứ cần dùng trên yến hội và mấy viên thuốc giải rượu thôi, viên thuốc thì để trên người mình, còn có cả mấy cây ngân châm nữa.
Bọn họ cũng không dám tra xét cẩn thận, nhìn sơ qua là được rồi.
Nhưng lúc đến lực Triết Tông thì không đơn giản thế nữa.
“Lấy hết đồ trên người ngươi ra”, một thị vệ trong đó lạnh lẽo nhìn Triết Tông.
Triết Tông duỗi tay ra, lật ống tay áo của mình lên, bên trong không có cái gì cả.
Thị vệ chỉ bên hông Triết Tông, như cố ý làm khó: “Lật đai ngọc bên hông ra luôn”.
Chua từng có thị vệ nào muốn kiểm tra bên hông cả, ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ chợt trở nên u ám, cô tin sau khi kiểm tra bên hông xong sẽ kiếm tra giày, sau khi kiểm tra giày còn muốn kiểm tra mấy thứ khác nữa, mãi đến khi không cho bọn họ đi vào thôi.
Vì trước giờ tham gia tiệc trong cung chưa từng phải xét người như thế.
Chỉ vì ra oai phủ đầu bọn họ, để bọn họ biết nước Thích Diệp không dễ gả vào như thế.
Người lòng dạ không sạch sẽ rất dễ bị người ta phát hiện.
“Không có thứ gì cả”, Triết Tông nhịn xuống tâm trạng muốn nổi nóng, khàn giọng nói.
Thị vệ kia mất kiên nhẫn tức giận nói: “Nhanh lên nhanh lên, lật ra cho chúng tôi kiểm tra không phải sẽ biết rồi sao, lỡ như trên người ngươi mang theo ám khí thì phải làm thế nào”.
Triết Tông nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn thị vệ kia, ra tay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đè thị vệ kia lên vách tường phía sao.
Lúc mấu chốt thế này, Tiết Tịnh Kỳ biết hắn ta muốn làm ra chuyện gì, hắn ta là tướng quân của nước Thành Châu, chưa từng có ai leo lên đầu hắn ta như thế.
Tiết Tịnh Kỳ đang định kêu hắn ta đừng kích động, sau lưng chợt có tiếng vỗ tay vang lên.
Ôn Vương phong lưu phóng khoáng tiến tới, sau lưng hắn vẫn là Doãn Tiêu La như hình với bóng như trước.
“Hay cho một thị vệ làm hết chức trách”, trên mặt Ôn Vương không có chút ý cười, ánh mắt sắc bén nhìn hai thị vệ kia, dừng lại ở nơi cách bọn họ chỉ mấy bước.
Triết Tông buông hai thị vệ kia ra, phe phẩy cổ tay mình, khi này đè quá mạnh, cổ ta hắn ta không sử dụng lực được, lúc này có hơi mỏi.
Ban đêm ngọn đèn bao phủ cả Bất Đoạn Điện, chiếu rọi lên người mọi người, hai thị vệ kia thấy Ôn Vương thì hơi hoảng sợ lùi về sau hai bước, cúi thấp đầu.
“Là ai cho các người lá gan dám kiểm tra Công chúa Hoà Sắt và Triết Tông tướng quân vậy?” Ông Vương lại ép hỏi.
Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, nghĩ đến hai người đều là Hoàng tử đếu lắc đầu, đắc tội người này là đắc tội, đắc tội người khác hậu quả vẫn nghiêm trọng như thế.
“Không nói?” Ôn Vương cao giọng lên, giọng nói lạnh như băng rơi vào tai hai người đáng sợ giống như bị đông lạnh vậy.
“Lục ca đừng hỏi nữa, là ta kêu bọn họ làm đấy, ta là muốn ra oai phủ đầu người của nước Thành Châu, để bọn họ biết điều một chút”, khi nãy Lâm Vương vẫn luôn đi theo sau lưng Ôn Vương không nói một câu, lúc này mới tiến lên nói.
Hai thị vệ kia nhìn thấy Lâm Vương như nhìn thấy cứu tinh vậy, sau khi thấy hắn phất tay ra lệnh mới vội vàng lui xuống.
“Công chúa Hoà Sắt và Triết Tông tướng quân của nước Thành Châu là khách từ xa đến của Thích Diệp chúng ta, chẳng những đệ không chiêu đã đàng hoàng còn kêu người kiểm tra, đệ quên đạo đãi khách của nước Thích Diệp chúng ta đi đâu rồi?”, Ôn Vương rất khí phách trừng Lâm Vương, lạnh lùng nói.
Không ngờ Ôn Vương lại có thể nói chuyện giúp mình, thật sự khiến Tiết Tịnh Kỳ phải ngạc nhiên.
Ôn Vương vẫn luôn coi mình là trung tâm ngoài chuyện có lợi với hắn ra, hắn sẽ không phí sức đi giúp đỡ người khác.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nghĩ đến lời muốn cưới mình của hắn ngày đó, đột nhiên hơi hiểu ra, đừng nói là…
Trái tim cô chợt trở nên cứng đờ.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, ta tin Công chúa Hoà Sắt và Triết Tông tướng quân đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cũng sẽ không so đo với Thất đệ, sắp đến giờ rồi, chúng ta vẫn nên đi vào trước thôi!”, Doãn Tiêu La vội vàng kéo cổ tay Ôn Vương, muốn kéo hắn vao trong Bất Đoạn Điện.
Dáng vẻ dụ dỗ kia của Tiết Tịnh Kỳ thật sự không đảm bảo sẽ không câu hồn của Ôn Vương đi, nghĩ đến lời Ôn Vương nói đài Trì Đình lần trước, nàng ta cực kỳ hoảng sợ.
“Tướng quân, có lẽ Thất hoàng tử chỉ đùa với chúng ta thôi, chúng tra vẫn nên đi vào trước đã”, Tiết Tịnh Kỳ không nhìn một ai cả, chỉ cảm thấy bọn họ đang diễn trò.
Trước kia không thể tin tưởng, bây giờ càng không thể tin tưởng.
Triết Tông nhíu chặt mày sóng vai đi vào cùng Tiết Tịnh Kỳ, chiều cao của hai người chênh lệch không lớn không nhỏ, trông như hai người cực kỳ xứng đôi vậy.
Nhìn bóng lưng đi vào của hai người, Ôn Vương im lặng một lúc không biết đang nghĩ gì, Lâm Vương đi tới bên cạnh hắn dè dặt nói: “Lục ca, ta làm như thế không sai chứ?”
Sai, quá sai là đằng khác.
Ôn Vương lạnh nhạt liếc hắn một cái, phất tay áo đi vào trong Bất Đoạn Điện.
Mà Doãn Tiêu La vốn đi bên cạnh hắn chợt dừng chân lại, ghét bỏ quan sát Lâm Vương từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Ta nói nhé Thất đệ, trên người thiếu đi một thứ đúng là khác biệt, làm chuyện gì cũng thiếu mất một dây thần kinh”.