HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 234: Chuyện Xưa Tái Hiện





Cô biểu diễn một ca khúc.

Lời bài hát đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu cô, bài hát này từng là bài cô thích nghe nhất, sau khi xuyên đến thì hát cho người mình thương nhất nghe, hai người cùng nhau hợp tấu.

Không biết, người kia có còn nhớ ca khúc quen thuộc này không.

Sau khi cô rời đi có quên mất ca khúc này, cô không có ở đây một năm có quên mất dáng vẻ của cô.

Tiết Tịnh Kỳ bước từng bước lên sân khấu.

Mặc dù dùng cách này để tìm lại quãng thời gian mình không ở bên cạnh Thích Mặc Thanh là rất ngu xuẩn, nhưng mà, chỉ cần chàng nhớ mình, chỉ cần có thể nhắc nhở chàng nhớ đến mình lần nữa.

Ánh nến trên sân khấu rất sáng, khiến hai mắt Tiết Tịnh Kỳ hơi nhói, cô chớp chớp mắt, hốc mắt hơi chua xót.

Chuẩn xác tìm được vị trí của Thích Mặc Thanh ở dưới sân khấu, cũng không dám nhìn chàng, hắng giọng, chậm rãi cất lời.

Đau khổ ngọt ngào hay vui mừng sầu lo trên đường đời.

Nguyện chia sẻ tất cả với chàng.

Khó tránh khỏi vấp ngã hay đợi chờ.

Phải dũng cảm ngẩng đầu.

Ai nguyện ẩn mình trong bến cảng nhỏ bé.

Thà lấy tự do nơi biển cả sóng lớn.

Nguyện là hải đăng thắp sáng trong lòng chàng.


Để chàng nhìn rõ trong sương mờ.

Ánh nắng chờ ở cuối cùng giông bão.

Trên mây đen chính là trời quang.

Quý trọng tất cả tình cảm.

Mỗi một hy vọng đều nằm trong tay chàng.

Ánh nắng chờ ở cuối cùng giông bão.

Hãy tin tưởng rằng sẽ có cầu vồng.

Đều có thể hứng chịu mọi giông bão.

Thiếp vẫn luôn ở bên cạnh chàng.

Những tiếng hát trong trẻo vạch phá trời đêm, rơi vào trong tai Thích Mặc Thanh, giống như vô số quả bom hạng nặng nổ tung trong tai chàng.

Hai tay chàng nắm chặt thành quyền, móng tay sắc bén đâm sâu vào trong da thịt của chàng, chàng cũng không hề hay biết.

“Tịnh Kỳ...” Cổ họng của chàng không thể kiềm chế phát ra cái tên mang theo tiếc hận này.

Tiếng hát thuộc về hai người bọn họ quanh quẩn bên tai chàng, âm luật quen thuộc cỡ nào.

Ca khúc này là Tiết Tịnh Kỳ dạy chàng.

Nàng còn từng nói, ca khúc này là đặc biệt viết ra, thời đại này căn bản không có ai biết hát.

Quả thật, lâu như vậy rồi, Thích Mặc Thanh chưa từng nghe thấy ca khúc kỳ lạ như vậy.

Mặc dù kỳ lạ, nhưng lại rất êm tai.

Bây giờ, có người hát ca khúc này chuẩn xác không sai một từ, không phải là cùng một người, vậy còn có nguyên nhân gì chứ?
Cảm giác kích động, hưng phấn, vui mừng, mất mà lấy lại được, xa cách lâu ngày gặp lại...!tuôn trào trong lòng Thích Mặc Thanh.

Vốn dĩ chàng vẫn không dám tin là Tiết Tịnh Kỳ trở về rồi, nhưng bây giờ thì càng thêm khẳng định.

Chàng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm người.

“Vương gia, có chuyện gì vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Giả Sơn bên cạnh bị biểu cảm vừa mừng vừa sợ trên mặt Thích Mặc Thanh dọa cho giật nảy mình.

Hắn không còn nhớ mình đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy biểu cảm này của Thích Mặc Thanh, từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ rời đi, chàng căn bản không có biểu cảm gì.

“Là nàng, là nàng trở về...!là nàng trở về rồi...” Thích Mặc Thanh không ngừng nói lại câu này, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ đang hát trên sân khấu.

Chỉ có nàng mới có thể biểu diễn ca khúc Ánh nắng chờ ở cuối cùng giông bão này hay như vậy, rung động lòng người như vậy.

Giả Sơn nghi ngờ gãi đầu: “Vương gia, người nói là ai trở về rồi?”
Thời gian dần trôi, người trên sân khấu dốc hết sức mình cất tiếng hát hoàn toàn trùng khớp với lúc trước.

Tiết Tịnh Kỳ không biết Thích Mặc Thanh có nghe thấy tiếng hát của cô hay không, cô chỉ biết đây là một cơ hội của cô.

Cô không phải là vì giúp vui mà biểu diễn, cũng không phải là vì tranh nổi trội mà biểu diễn, lại càng không phải vì giành lấy ban thưởng của Gia Thành Đế mà biểu diễn.

Cô là vì Thích Mặc Thanh, là vì niềm tin trong lòng mình mà biểu diễn.

“Hòa Sắt bêu xấu rồi.” Tiết Tịnh Kỳ kéo váy, ngại ngùng mỉm cười.

Rất lâu sau, Gia Thành Đế mới hoàn hồn, mình đã chìm đắm vào trong giọng hát của Tiết Tịnh Kỳ rất lâu không thể tự thoát ra được, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể hát ra một ca khúc ý nghĩa như vậy.


“Công chúa Hòa Sắt hát rất hay, chỉ là không biết là ca khúc gì, vì sao trước đây trẫm chưa từng nghe thấy? Còn nữa, nội dung ngươi hát là gì? Hình như không phải từ ngữ của nơi này.” Hai mày Gia Thành Đế nhíu chặt, loại cảm giác không thể nhận thấy kia dâng lên.

Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười: “Thính lực của Hoàng thượng rất tốt, bài ta hát cũng không phải là ca khúc ở nơi này, mà là một ca khúc do ta tự sáng tác, tác phẩm tùy ý của ta, khó trách Hoàng thượng nghe không hiểu.”
Biểu cảm nghi ngờ trên mặt Gia Thành Đế càng nhiều thêm, mà bên trong nghi ngờ, còn mang theo khen ngợi, gật đầu nói: “Ngươi còn biết sáng tác ca khúc? Không tệ không tệ, xem ra nước Thành Châu quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”
Khen ngợi như vậy, Tiết Tịnh Kỳ quả thật không dám tiếp nhận, bản nhạc không phải cô biên, lời ca cũng không phải cô soạn, người hát đầu tiên càng không phải là cô.

Cô chỉ là người đầu tiên hát ở nước Thích Diệp mà thôi.

Khiêm tốn đáp lại lời khen ngợi của Gia Thành Đế: “Không dám, nước Thích Diệp mới là nơi xuất hiện nhân tài lớp lớp, mỗi Vương phi đều có sở trường riêng của mình, ta thật sự bái phục chịu thua.”
Câu nói này cũng không phải là giả, sau khi Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy nhiều tiết mục biểu diễn của các Vương phi như vậy, mới cảm thấy thứ mình học trước đây đều cực kỳ vô dụng.

“Trẫm nên thưởng ngươi thứ gì tốt đây?” Gia Thành Đế ngẫm nghĩ, thật sự không biết nên thưởng thứ gì.

Ông ta không muốn ban thưởng vàng ngọc tầm thường.

Ông ta là thật sự muốn nghiêm túc ban thưởng một thứ cho Tiết Tịnh Kỳ, chỉ dựa vào ca khúc mà cô hát.

Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ, nói: “Hoàng thượng, không bằng ta viết lời bài hát vừa rồi ra, ngài tự tay viết lại một bản ban thưởng cho ta, được chứ?”
Bàn tính của cô vang lên tanh tách.

Vừa rồi, Tiết Tịnh Kỳ đã nhìn ra yêu thích của Gia Thành Đế đối với ca khúc này, có lẽ là không biết hàm nghĩa của lời bài hát nên mới hỏi như vậy.

Bây giờ, cô cho ông ta một bậc thang, lại tự tay viết lời bài hát cho ông ta, chẳng phải là một hòn đá ném hai con chim sao?
Vừa cởi bỏ nghi hoặc của Gia Thành Đế, lại có thể lấy được ấn tượng tốt từ ông ta.

Ở trong hoàng cung ăn người không chớp mắt này, nếu ngươi không có bất kỳ chỗ dựa gì, vậy rất khó đặt chân.

Coi như ngươi khôn khéo, hiền thục dịu dàng, ngươi cũng không thể lần nào cũng may mắn tránh thoát ám toán của người khác.

Cho nên, vì bảo vệ tính mạng, Tiết Tịnh Kỳ quyết định trước tiên dựa vào Gia Thành Đế, có ông ta che chở, còn lo lắng cái gì?
Quả nhiên, Gia Thành Đế bật cười ha hả, trên mặt là vui vẻ không thể kiềm chế được, ông ta nhìn Tiết Tịnh Kỳ bằng ánh mắt khen ngợi: "Được, vậy trẫm nghe lời ngươi."
Mặc dù Tiết Tịnh Kỳ không lấy được ban thưởng, nhưng cô biết, bỏ lớn được lớn.

Biểu diễn sau đó đều buồn tẻ không thú vị, mỗi người đều không hào hứng lắm.

"Công chúa Hòa Sắt, nào, trẫm uống cùng ngươi một chén." Tâm trạng Gia Thành Đế không tệ, chủ động giơ chén rượu lên, cách một đám người cụng chén với Tiết Tịnh Kỳ ở phía xa.

Tiết Tịnh Kỳ uống một hơi cạn sạch, cổ họng nóng rát đau nhức.

Uống một chén rượu trắng vào trong bụng, dạ dày cũng đau rát.

Nhưng ở trước mặt Gia Thành Đế, Tiết Tịnh Kỳ không hề tỏ ra đau đớn, mỉm cười duyên dáng nâng chén rượu đã trống không lên.

Tất cả mọi người đều vui vẻ đắm chìm trong ca múa thái bình tại nơi này, duy chỉ có một người, ánh mắt căm hận của nàng ta nhìn Tiết Tịnh Kỳ chằm chặp, ánh mắt kia như sói đói, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống Tiết Tịnh Kỳ.

Doãn Tiêu La nắm chặt chén rượu của mình, ánh mắt giống như một cây ngân châm đâm về phía Tiết Tịnh Kỳ.

Một Tiết Tịnh Kỳ chết đi, lại có một công chúa Hòa Sắt đến cướp nổi trội của nàng ta, trên thế giới này, hễ là người xuất sắc hơn nàng ta đều đáng chết!
Sau đó chính là khâu kính rượu, vì là gia yến, nên mỗi Hoàng tử và Vương phi đều nên làm quen với nhau, kính rượu lẫn nhau, bày tỏ gia tộc hòa thuận mỹ mãn, không có bất kỳ điều gì không vui.

Doãn Tiêu La giơ chén rượu, bước từng bước đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, chén rượu chạm trổ long phượng thiếp vàng trong tay nàng ta dường như mới được hâm nóng, bốc khói nghi ngút.

Sau khi nói chuyện với người bên cạnh, Tiết Tịnh Kỳ quay về chỗ ngồi của mình, cô gái xinh đẹp mặc y phục màu xanh lam tựa như bầu trời xanh thẳm ở đối diện đi đến.

Chỉ là, trái tim nàng ta chưa từng thuần khiết như y phục trên người mình.

Dáng vẻ hung hăng, thoạt nhìn không phải đến kính rượu, mà chính là đến khiêu khích.

Tiết Tịnh Kỳ đấu với nàng ta lâu như vậy, sao có thể không biết trong lòng nàng ta đang suy nghĩ cái gì, thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ ra một loạt biện pháp đối phó.

"Công chúa Hòa Sắt, ta đến kính ngươi một chén, ca khúc vừa rồi của ngươi thật sự rất hay, có thể dạy ta không?" Doãn Tiêu La nhướng đôi lông mày được tô vẽ vô cùng tinh xảo, nói ra.


Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: "Nếu Ôn vương phi không ngại, ta sẵn lòng dạy ngươi."
Doãn Tiêu La giả vờ vô cùng khiếp sợ, há to miệng nói: "Thật sao? Vậy ta ở chỗ này kính công chúa Hòa Sắt một chén.”
Nàng ta nâng chén trong tay, cụng chén với Tiết Tịnh Kỳ.

Trong giây phút cụng vào kia, bỗng nhiên cả chén rượu vẩy về phía Tiết Tịnh Kỳ.

Chén rượu kia rất đầy, mặc dù từng được làm nóng, nhưng rót ra từ lâu, rất nhanh đã trở nên lạnh lẽo.

Nếu chén rượu tràn đầy này hất lên trên người Tiết Tịnh Kỳ, y phục ướt không nói, toàn thân trên dưới lạnh buốt, rất dễ bị nhiễm phong hàn, huống hồ trong tình trạng không phù hợp, nếu để người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng cô không biết lễ nghĩa.

Ngay tại khoảnh khắc Doãn Tiêu La buông tay hất ra này, bất thình lình sau lưng có một cánh tay mạnh mẽ đanh thép kéo Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi nơi đó.

Chén rượu trong tay Doãn Tiêu La hất vào khoảng không, toàn bộ rơi xuống mặt đất.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ nhìn thấy biểu cảm của Doãn Tiêu La dần dần trở nên khiếp sợ, sau khiếp sợ thì trở nên tức giận, sau tức giận lại trở nên vặn vẹo.

Cả người giống như một con tắc kè hoa, đổi màu tới đổi màu lui.

Rốt cuộc nàng ta nhìn thấy thứ gì mà khiếp sợ đến nhường này.

Ngoại trừ Ôn vương, còn ai có thể khiến nàng ta khiếp sợ như vậy.

"Đa tạ Ôn vương, vẫn là mời Ôn vương buông tay." Tiết Tịnh Kỳ khách khí lễ phép cảm ơn Ôn vương, tránh mình ra khỏi lồng ngực của hắn.

Thì ra, người vừa cứu cô là Ôn vương.

Tiết Tịnh Kỳ duy trì bình tĩnh và lý trí trong lòng, lùi sang một bên, dùng ánh mắt của một người ngoài cuộc nhìn Doãn Tiêu La.

Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, là Doãn Tiêu La muốn hất rượu lên người cô, lúc này Doãn Tiêu La có chắp thêm cánh cũng khó thoát.

"Doãn Tiêu La, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Ôn vương liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ vừa tránh khỏi người hắn, quay ra chất vấn Doãn Tiêu La.

Doãn Tiêu La hoảng sợ giơ hai tay lên, bắt đầu thút thít giả bộ đáng thương: "Ta không có, vừa rồi ta thật sự là không cẩn thận.

Công chúa Hòa Sắt, ngươi không sao chứ? Không hất đến trên người ngươi chứ?"
Càng ngày càng biết diễn kịch, càng ngày càng biết giả ngu.

Tiết Tịnh Kỳ khịt mũi coi thường, giả vờ ngu ngốc là tuyệt chiêu sở trường của cô, nếu bàn về chiêu này, chắc chắn Doãn Tiêu La không vượt qua cô được.

Nhưng mà, khi cô chuẩn bị mở miệng khóc như Mạnh Khương Nữ khóc đổ Vạn Lý Trường Thành, có một bóng hình không biết đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào.

Bóng hình đen kịt che phủ phía trên Tiết Tịnh Kỳ, chặn đi một phần ánh sáng trên đỉnh đầu cô.

"Lục đệ muội, ngươi uống say rồi nhỉ? Nếu uống say rồi thì mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng giở trò say rượu giả điên ở chỗ này, mặc dù đây là gia yến, nhưng quả thật sẽ có ảnh hưởng không tốt đến hình tượng." Thân hình cao lớn của Thích Mặc Thanh ngăn cản trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, không kiêng dè nói chuyện thay cô.

Chàng vẫn là chàng lúc trước.

Chỉ là không biết chàng nói chuyện thay công chúa Hòa Sắt, hay là nhận ra cô chính là Tiết Tịnh Kỳ nên mới nói chuyện thay cô.