HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 247: Nối Xương





Chỉ một lát sau, cung nữ đã mời được Thích Mặc Thanh tới, may là thời gian chờ không lâu, vết thương của Luân Vương không thể chờ được quá lâu, huống chi hắn cũng sắp tỉnh lại, đến lúc đó đau đớn sẽ nuốt hết lý trí của hắn.

Bây giờ Tiết Tịnh Kỳ không mang theo Ma phí tán, không thể nào giảm đau, chỉ có thể ra tay nhân lúc Luân Vương hôn mê.

Trước khi vào bình phong, Thích Mặc Thanh thoáng nhìn mấy vị thái y đang thỉnh an chàng, bước chân muốn vào trong lại dừng lại.

“Tất cả các người ra ngoài trước đi, đừng ngồi ở đây nữa.” Vướng chân vướng tay không nói, còn quấy rầy chàng và Tiết Tình Kỳ.

“Minh Vương, chuyện này không được đâu, chúng tôi ở đây nếu xảy ra chuyện thì phối hợp cũng tốt...” Một người trong số những thái ý còn chưa đồng ý ra ngoài.

Bề trên đã ra lệnh, không thể rời khỏi tẩm điện của Luân Vương điện hạ một bước, sao bọn họ có thể rời đi trước được?
Thích Mặc Thanh cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không muốn nhiêu lời với họ.

“Các người chán sống sao? Có phải muốn bổn vương cho người lôi các người ra ngoài đúng không?” Thích Mặc Thanh dùng giọng lạnh lùng trong trẻo nói, hoàn toàn không quan tâm mấy thái y này là người của ai.

Dứt lời, Thích Mặc Thanh ra lệnh: “Người đâu…”
Nếu đợi đến khi để người của Thích Mặc Thanh lôi bọn họ ra ngoài, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Há chẳng phải sẽ quá thiệt sao?
Thái y lập tức suy tính thiệt hơn, khuôn mặt vội vàng treo lên nụ cười: “Đừng đừng đừng, Minh Vương, vậy chúng tôi ra ngoài trước, chúng tôi đứng hầu ở bên ngoài, nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi chúng tôi.”
“Đi đi” Thích Mặc Thanh lạnh giọng ra lệnh, nhấc chân đi vào bên trong.


Bóng dáng quen thuộc kia ngay lập tức hiện ra trước mắt, trước đây, cô cũng từng chữa trị cho người khác như vậy, dùng cách của riêng cô, cố gắng hết sức để mọi bệnh nhân đều bình an trong tay mình.

Nếu không phải hôm nay cô nói có cách cứu chữa cho Luân Vương, chàng còn không dám tin người trước mắt chính là Tiết Tịnh Kỳ, hôm nay khiến chàng không tin, cũng khó.

“Công chúa Hòa Sắt muốn ta làm gì?” Thích Mặc Thanh đi tới trước mặt cô, nhìn đôi chân trần lộ ra bên ngoài của Luân Vương đã vẹo thành hình dáng rất kỳ lạ.

Hai người đơn độc đối mặt, Tiết Tịnh Kỳ đã sớm biết thân phận của Thích Mặc Thanh nên ánh mắt hơi lảng tránh, cô chỉ hai chân của Luân Vương: “Vương gia, Luân Vương ngã ngựa gãy hai chân, không những xương bị lệch mà còn gãy rất nhiều xương, chỉ là chuyện lệch xương này đòi hỏi hai xương phải nối lại vị trí ban đầu nên ta đã mời chàng tới, bây giờ chỉ có chàng mới có thể cứu được Luân Vương.”
Đoạn cuối cùng nghe rõ ràng bên tai Minh Vương, nhưng chàng lại cố ý hỏi: “Chỉ có ta mới có thể cứu được Luân Vương? Công chúa Hòa Sắt, nàng cũng là đại phu, vậy tại sao muốn ta cứu? Vậy chẳng phải rất vô nghĩa sao?”
Chưa từng nghĩ Thích Mặc Thanh đã sớm không phải là chàng của đó, nếu như cô còn là Tiết Tịnh Kỳ, chàng có lập tức giúp cô mà không cần hỏi không?
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi: “Luân Vương và Vương gia là anh em như thể chân tay, hôm nay Luân Vương ngã ngựa bị thương, người há có thể thấy chết không cứu?”
Nói cho cùng, lý do có thể nói ra miệng chỉ có mấy lời này.

Thích Mặc Thanh cười lạnh nhìn cô: “Không cần phải nói mấy thứ tình cảm anh em với ta, công chúa không cảm thấy quá châm biếm sao? Ta sẽ cứu Luân Vương nhưng không phải vì tình anh em, nàng phải biết ta vì ai rồi đấy.”
Chàng làm tất cả đều là vì ai, người ấy đứng ngay trước mặt mình, nhưng lại không muốn nhận nhau.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy không khí nóng rực như lửa, tim đập liên hồi, như sắp nhảy ra khỏi lông ngực.

Cô không thể nói không biết Thích Mặc Thanh nói tới ai, nhưng muốn cô xác nhận đó là mình, thật sự không thể được, dáng vẻ bây giờ của cô, ai có thể nhận ra chứ?
“Cho dù Minh Vương vì ai, chỉ cần cứu Luân Vương, ta tin sau này Luân Vương biết được sẽ vô cùng cảm kích” Tiết Tịnh Kỳ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Luân Vương.

Thích Mặc Thanh chàng sẽ để ý tới sự cảm kích của Luân Vương sao? Chàng vì điều gì, chẳng lẽ Tiết Tịnh Kỳ thật sự không biết?
Vết thương trên người Luân Vương trông không nặng lắm, đổi lại là bọn họ, nếu trên chiến trường bị những vết thương này, chắc chắn vẫn sẽ ra chiến trường chém giết.

Tay Thích Mặc Thanh chậm rãi sờ mắt cá chân của Luân Vương, phía trên gồ lên một đoạn xương hết sức rõ ràng, hai xương lệch vị trí ở mắt cá chân.

Chàng khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Lệch vị trí thật sự rất nghiêm trọng, tay không không thể nắm về vị trí cũ được.”
Đúng như dự đoán, ánh mắt của Tiết Tình Kỳ tối đi, từ trong ánh mắt cô có thể nhìn ra cô đã sớm đoán được chuyện này.

“Đúng là như vậy, ngay cả chàng cũng bó tay.” Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu.

Thích Mặc Thanh trầm tư một lát, lắc đâu: “Cũng không phải là đã hết cách, chỉ là tay không nắn xương sẽ không chuẩn, cần phải tĩnh dưỡng rất lâu.”
Hơn nữa, chàng còn không biết công lực của mình có xuống dốc hay không, nếu như kết quả không được khả quan lắm, không chỉ khiến cho cuộc sống sau này của Luân Vương có vấn đề, mà còn khiến địa vị của Tiết Tịnh Kỳ trước mặt Gia Thành đế bị ảnh hưởng.

“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không còn đường lui khác nữa rồi.

Minh Vương gia, nếu đã có cách, vậy xin vương gia hãy nắn lại chỗ bị lệch cho Luân Vương gia đi, những chuyện khác cứ giao cho ta làm.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với chàng, ánh mắt nhìn chàng vô cùng kiên định.

Chuyện lần này ngoài cần Thích Mặc Thanh phối hợp, cô còn cần phải làm phẫu thuật, làm phẫu thuật cần có người ở bên cạnh giúp đỡ.

Điều quan trọng nhất là người bị gãy xương cần phải được bó thạch cao hoặc cố định bằng thanh nẹp thép.

Ở đây không tìm được thạch cao, thanh nẹp thép cần phải đặt làm, theo tình hình hiện nay thì việc làm thanh nẹp thép cũng không quá khó.

Dẫu sao Gia Thành đế còn đang chờ ở chính đường, không ai dám bỏ mặc Luân Vương, kéo dài thời gian cứu chữa cho hắn.


Tiết Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Tịch Mặc Thanh đã không chút nghi ngờ đi trước mặt Luân Vương, từ từ vận khí từ đan điền, giơ tay lên, chậm rãi sờ lên mắt cá chân của hắn.

Chàng cầm chân bị trật khớp của Luân Vương trong tay, hai tay dần dần tăng thêm lực, đột nhiên, hai thay ấn xuống, lại che lại, khí lực nháy mắt xông vào trong xương của Luân Vương, chỉ trong chốc lát, Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy một tiếng “cạch cạch”, tiếng xương bị nắn vang lên.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng, hai chiếc xương vốn ở hai hướng khác nhau trong nháy mắt lại nối liên.

Nhưng thủ phát thuần thục và nội lực của Thích Mặc Thanh không thể nối xương hai chân của Luân Vương thật sự chính xác.

Dẫu sao, dưới tình huống chưa thể tính toán kỹ càng, đó là điều không thể.

Tương tự ở bên kia, phần xương đã thẳng ra.

Nhưng cho dù đã nối liền nhau, nếu như không kịp thời xử lý, khó tránh khỏi sẽ để lại di chứng và hậu quả vì bị lệch xương.

Thích Mặc Thanh vừa băng bó, vừa nói: “Mặc dù xương đã được nối lại, nhưng vị trí của xương không được chính xác, trước khi xương trở lại bình thường phải nắn xương lại thêm một lần nữa.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ vết thương trên bắp chân của Luân Vương, nói: Vết thương trên mắt cá chân của Luân Vương đã được Minh Vương chữa trị, nhưng vị trí từ bắp chân trở lên vẫn rất nghiêm trọng, ta cần phải chữa trị thêm một lần nữa.

Nhưng ta cần một vài thứ, không biết Minh Vương có thể giúp đỡ ta hay không?”
Cô dường như đang cố ý tới gần mình, trong triều có rất nhiều người võ công cao cường, cô cũng không gọi tướng quân của nước Thành Châu vào, cũng không để người do hoàng đế chỉ định làm mà lại tự gọi mình.

Nếu không phải thân phận của cô đúng như mình đoán, sao cô có thể mọi chuyện đều nghĩ đến mình như vậy?
Có lẽ cô luôn luôn mang theo sự tín nhiệm từ trước kia bên mình.

Thích Mặc Thanh nhíu mày, giọng nói rất nghi ngờ: “Giúp đỡ nàng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ta không biết là, phụ hoàng lệnh cho nàng tới chữa bệnh cho thập thất đệ, thứ nàng muốn phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng, thậm chí còn làm tốt hơn ta.

Vì sao nàng lại cần ta giúp đỡ chứ?”
Tiết Tịnh Kỳ biết Thích Mặc Thanh sẽ hỏi như vậy, cô thâm phát hiện ra rằng, chàng đang âm thầm suy đoán thân phận thật sự của mình, hơn nữa càng ngày càng không thể che giấu được nữa.

“Khi ở Thành Châu, ta đã nghe danh Tứ hoàng tử của nước Thích Diệp thông minh uyên bác, yêu thích một số kỹ thuật cơ quan, kết giao rất nhiều bạn bè trên giang hồ, mạng lưới quan hệ rất rộng lớn.

Thứ ta muốn cho dù nhờ Hoàng thượng làm, ta tin Hoàng thượng cũng không thể làm nhanh được, nhưng vương gia lại có thể.” Tiết Tịnh Kỳ không chút keo kiệt khen ngợi Thích Mặc Thanh.

Nhưng Thích Mặc Thanh lại cười nói: “Vậy lạ thật, chẳng lẽ lời đồn bên ngoài không phải là xưa nay Tứ hoàng tử độc ác trời sinh, thủ đoạn tàn nhẫn, sao công chúa lại nói khác như vậy?”
Lời đồn bên ngoài thật sự không giống lời Tiết Tịnh Kỳ, mà giống như lời Thích Mặc Thanh nói.

Chính chàng cũng đã sớm biết chuyện này, lại có thể thản nhiên cười nói ra lời này, có thể thấy chàng không để ý mấy lời đó.

“Cho dù là kiểu người nào cũng có mặt tốt mặt xấu, mỗi người có điểm khác biệt riêng, ngôn ngữ cũng khác nhau, vương gia cần gì phải để ý người khác nói gì.

Cho dù như thế nào, lời đồn đại ta nghe được cũng là mặt tốt của vương gia.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.

Những lời cô nói như ăn sâu vào tâm trí của Thích Mặc Thanh, đã nhiều năm như vậy, chàng lại được Hoàng thượng tin tưởng, cũng trở lại từ Vương phủ, từ từ bắt đầu tham dự triều chính.


Những chuyện phức tạp trên triều đình khiến tim chàng như hóa thành sắt đá, kể từ khi Tiết Tịnh Kỳ bị người vô cớ hại chết, trái tim chàng lại càng lạnh giá cứng cỏi, cuối cùng đã đánh tan chút thiện chí duy nhất mà chàng dành cho thế giới này.

Chàng bắt đầu không ngừng dùng sự đau khổ của người khác để xoa dịu đi đau đớn trong lòng mình.

Chỉ khi thấy người khác cũng khó chịu như mình, chàng mới tìm được một thoáng cân bằng trong lòng.

Nếu không, từng đêm dài vô tận, cô đơn đau khổ, sao chàng có thể chịu đựng nổi?
“Hiếm khi thấy công chúa nói nhiều như vậy, ta hiểu ý nàng, để cứu thập thất đệ cần những gì, nói cho ta nghe đi, ta cho người đi làm.”
Thích Mặc Thanh vốn đã tin tưởng Tiết Tịnh Kỳ, hỏi như vậy chẳng là muốn khiến cô bối rối mà thôi.

Càng nói chuyện với cô, chàng càng có thể tìm thấy bóng dáng của Tiết Tịnh Kỳ trên người cô.

Luân Vương tựa như có dấu hiệu sắp tỉnh lại, Tiết Tịnh Kỳ ước lượng chiều dài và chiều rộng bắp chân của hắn, sau đó báo số liệu cho Minh Vương.

“Làm một bộ nẹp thép theo kích thước này, các thanh phải không cứng không mềm, độ thoáng khí tốt, hai bên có chốt mở các mặt theo ý muốn.

Đừng quên, hãy chú ý đến kích thước của các thanh nẹp thép, làm càng sớm càng tốt.” Tiết Tịnh Kỳ dặn dò tỉ mỉ từng chữ.

Thích Mặc Thanh chưa bao giờ nghe nói tới thanh nẹp thép có thể cứu người, đặc biệt là còn chế tạo thép thành dụng cụ chữa bệnh cho người, chuyện này thật sự hơi khó khăn.

Nhưng lời Tiết Tịnh Kỳ nói, chàng luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, bây giờ cũng vậy.

Cho dù hai người chưa nhận nhau.

“Ta sẽ lập tức cho người đi làm.” Thích Mặc Thanh gọi Giả Sơn vào, nói rõ yêu cầu sau đó bảo hắn lập tức đi làm.

“Vương gia không hỏi ta những thứ này dùng để làm gì mà đã cho người đi làm, như vậy không khỏi quá tin tưởng ta rồi, chàng không nghi ngờ ta sao?” Trong lời nói của Tiết Tịnh Kỳ loáng thoáng ý thăm dò.

Thích Mặc Thanh nhìn cô chăm chăm, đôi mắt chưa từng rời sang chỗ khác.

“Ta có gì phải nghi ngờ? Nếu không tin nàng, ta cũng sẽ không nghe lời giúp nàng nắn xương cho Luân Vương.

Cho dù công chúa có ác ý, cũng sẽ không xin được chữa trị cho Luân Vương ngay trước mặt mọi người như vậy?”