Mặc dù lúc này đang là mùa đông nhưng để làm ấm cơ thể, nhiều cacbon hơn nữa cũng chỉ có thể làm nền, thậm chí còn khiến con người buồn phiền vì nóng bức.
Doãn Tiêu La giơ tay áo lên giả vờ quạt quạt trước mặt, nhìn bếp lò phía trước rồi chậm rãi nói: “Phụ hoàng, hay là chúng ta đến tẩm điện của Luân Vương xem thế nào đi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, nếu chữa khỏi thì công chúa Hoà Sắt đã tới nói với Phụ hoàng rồi, nếu không chữa được thì càng nên đến thỉnh tội với Phụ hoàng chứ sao lại không có động tĩnh gì thế này?”
Doãn Tiêu La nói xong, mấy phi tần chờ đã lâu không thể ngồi yên, đều nói với Gia Thành Đế: “Hoàng thượng, chúng ta đi xem đi, nói không chừng công chúa Hoà Sắt đã chữa khỏi cho Luân Vương, chỉ là chưa đến báo cáo với chúng ta thôi.”
Sắc mặt Doãn Tiêu La hơi khó xử: “Lệ phi nương nương, người nói đúng đó, vừa nãy thị vệ của ta ra ngoài lấy đồ giúp ta nói rằng khi đi ngang qua tẩm điện của Luân Vương không hề nghe thấy bên trong có tiếng chữa bệnh, hơn nữa tất cả thái y đều đã bị đuổi đến đình bên ngoài, chỉ còn lại công chúa Hoà Sắt và Minh Vương ở trong đó ”
Mọi người ồn ào náo nhiệt, ai cũng có ý kiến riêng.
Trong tẩm điện của Luân Vương chỉ có công chúa Hoà Sắt và Thích Mặc Thanh, họ đuổi thái y đến đình bên ngoài, không phải là cố ý đuổi thái y đi để làm điều gì bất chính với Luân Vương đó chứ?
Như mọi người đã biết, Luân Vương là con trai út được Gia Thành Đế thương yêu nhất, vì ngã ngựa mà bị thương, nếu lúc này Minh Vương lại lấy cớ chữa bệnh mà làm chuyện gì có lỗi với Luân Vương, làm tổn hại đến tính mạng Luân Vương, không phải là không ai biết sao?
“Sao họ lại đuổi hết thái y ra ngoài? Vậy họ đang làm gì trong đó?” Lệ phi hơi ngạc nhiên hỏi.
Ngay khi những lời này vừa nói ra, mọi người đều suy nghĩ nhưng lo lắng nhất vẫn là an nguy của Luân Vương.
“Ai biết được? Đã lâu vậy rồi, nếu họ không phái người đi truyền tin, cũng không chữa trị vết thương cho Luân Vương vậy họ làm gì trong đó cũng không thể biết được.” Doãn Tiêu La nhíu mày, giọng nói hơi sa sút.
Không khí ấm áp trong chính điện hơi lạnh, không biết luồng khí lạnh từ đâu tới khiến mọi người hơi run rẩy.
Khuôn mặt có phần già nua của Gia Thành Đế mơ hồ lộ vẻ khó coi, đôi mắt ông ta thâm thuý mà lạnh lùng, long châu hà ngọc trên đầu toả ra ánh sáng mờ ảo khiến ông càng thêm uy nghiêm.
Doãn Hoàng hậu không nói lời nào nhưng vẻ mặt vừa khó coi, vừa lo lắng, lại do dự muốn nói lại thôi, dáng vẻ ấy khiến người khác cảm thấy không thể suy xét.
“Là vậy sao? Ôn Vương phi, thị vệ ngươi thật sự đã thấy công chúa Hoà Sắt và Minh Vương đuổi tất cả thái y ra ngoài, bên trong không có động tĩnh gì à?” Gia Thành Đế hơi nheo mắt hỏi lại lần nữa.
Đối với Thích Mặc Thanh, trong lòng ông cũng không phải hoàn toàn không tin tưởng, dù sao món nợ bao năm qua với chàng khiến ông cũng chẳng còn thời gian để nghi ngờ.
Nhưng hôm nay niềm tin của ông bắt đầu có phân lung lay.
“Thưa Phụ hoàng, con dâu cũng không rõ lắm, hay là Phụ hoàng đích thân đến xem, như vậy mới biết được chân tướng sự việc.” Doãn Tiêu La vội thể hiện rằng mình không biết.
Gia Thành Đế đã hơi dao động chỉnh lại quần áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, hỏi Doãn Hoàng hậu bên cạnh rồi mới đứng dậy.
“Hoàng hậu nói xem?”
Doãn Hoàng hậu dường như đã sớm dự đoán được, bà cười khẽ: “Theo lý mà nói thì sức khoẻ của Hoàng tử quan trọng hơn, Hoàng thượng vừa là vua một nước lại là phụ thân, vì vậy người cũng có thể đến xem một chút.”
Gia Thành Đế chưa từng nghe lời Doãn Hoàng hậu, hôm nay lại bất ngờ gật đầu, đứng thẳng người đi ra cửa.
Người trong chính điện lập tức đứng lên, đi theo Gia Thành Đế ra ngoài, ánh lửa hơi mờ ảo, Doãn Hoàng hậu nhìn Doãn Tiêu La bên cạnh, kín đáo gật đầu với nàng ta.
Một đoàn người đi về phía tẩm điện của Luân Vương, còn chưa đến gân đã thấy bốn vị thái y đang đứng trong đình ngoài tẩm điện Luân Vương.
Quả đúng như Doãn Tiêu La nói, họ không ở trong tẩm điện của Luân Vương.
“Các ngươi ở đây làm gì?” Gia Thành Đế đến gần mới hỏi.
Mấy thái y hết sức lo sợ mà quỳ xuống, giọng nói người dẫn đầu hơi run rẩy: “Thưa Hoàng thượng, là Minh Vương bảo chúng tôi chờ ở ngoài, nói không tiện ở lại trong phòng, hơn nữa, hơn nữa chúng tôi cũng không giúp được gì.”
Sắc mặt Gia Thành Đế hơi thay đổi, có phần không hài lòng với câu trả lời này, ông càng thêm bất mãn với Thích Mặc Thanh.
Ông ta vung tay áo lên không trả lời, hùng hổ đi về phía tẩm điện của Luân Vương, cung nữ bên ngoài nhìn rất quen, là cung nữ bên cạnh Luân Vương.
“Công chúa Hoà Sắt đã chữa khỏi bệnh cho Luân Vương chưa?” Gia Thành Đế cau mày hỏi.
Có lẽ là lần đầu cung nữ trông thấy Hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, lá han lại hơi nhỏ, nghe ông ta hỏi vậy thì vội vã quỳ xuống: “Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ đã được sắp xếp canh cửa từ lâu, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì”
Hay cho một người không biết gì, sắp xếp hết mọi người ở bên ngoài, không biết người bên trong lòng gì khiến Gia Thành Đế rất có hứng thú.
“Phụ hoàng, người xem họ còn đuổi cả cung nữ bên cạnh Luân Vương và thái y ra ngoài, thật không biết họ ở bên trong làm gì.” Doãn Tiêu La tiếp tục quạt lửa bên tai Gia Thành Đế, ngọn lửa càng thổi càng lớn.
Nếu là lúc bình thường, nhất định Gia Thành Đế sẽ nghi ngờ lời nói của Doãn Tiêu La.
Nhưng lúc này mọi bằng chứng đều chỉ về Thích Mặc Thanh và công chúa Hoà Sắt, trong lòng ông ta không thể thiên vị bất kỳ ai được nữa.
Ông ta mở cửa, ánh đèn bên trong rất sáng, hai bên đã tắt hết nến, bếp lửa than giữa chính điện sáng rực khiến cả gian phòng trở nên rất sáng sủa.
“Phụ hoàng, sao người lại tới đây?” Thích Mặc Thanh đang cúi đầu ngủ, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người mở cửa, vì quá mệt mỏi nên chàng cũng không đứng dậy xem.
Cho đến khi có tiếng bước chân dừng lại trước mặt chàng.
“Sao con lại ngủ ở đây? Công chúa Hoà Sắt và Luân Vương đâu? Họ đều ở bên trong à?” Sắc mặt Gia Thành Đế không tốt lại hùng hổ, Thích Mặc Thanh nhanh chóng đứng dậy, cung kính đáp.
“Bẩm Phụ hoàng, vì hai chân nhi thân mới lành không lâu, không đứng lâu được nên mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhờ có công chúa Hoà Sắt nên bệnh của thập thất đệ mới có cơ hội chuyển tốt hơn.
Bây giờ chắc thập thất đệ cũng đã tỉnh lại, Phụ hoàng có thể vào thăm rồi.” Thích Mặc Thanh hiểu chuyện lại lý trí, chàng giả bộ thể xác và tinh thân đều mệt mỏi, trên người lại có vết thương khiến sắc mặt Gia Thành Đế lập tức dịu đi rất nhiều.
Đồng tử Doãn Tiêu La đột nhiên co lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc, khó tin.
Sao có thể? Sao họ có thể chữa lành chân cho Luân Vương chỉ trong thời gian ngắn như vậy? Cho dù là Đại La Thần Tiên cũng không kịp.
Nếu không phải trùng hợp cứu được Luân Vương vào lúc này, sao họ lại biết Gia Thành Đế sẽ đến?
Chẳng lẽ thị vệ nàng ta bán đứng chủ?
Nhưng điều này là hoàn toàn không thể.
“Con nói thật chứ? Luân Vương tỉnh lại rồi ư?” Gia Thành Đế nhìn chàng với vẻ không dám tin.
“Đúng vậy, y thuật của công chúa Hoà Sắt cực kỳ cao siêu, trong thời gian dài như vậy không nghỉ ngơi một chút chữa bệnh cho Luân Vương, đúng là đã làm khó nàng ấy, ngay cả con cũng phải nghỉ ngơi một lát.” Trên mặt Thích Mặc Thanh mang theo nụ cười nhàn nhạt, theo bước chân chàng vào phòng trong, nụ cười trên mặt chàng cũng biến mất.
“Thật ư? Vết thương ở chân mà thái y trong triều không thể chữa đã được công chúa Hoà Sắt chữa khỏi? Trẫm muốn đi xem xem” Gia Thành Đế nói xong đã đẩy cửa vào phòng trước tiên.
Tiết Tịnh Kỳ đang băng bó cho Luân Vương một cách khó khăn, đôi tay khéo léo luôn qua miếng băng gạc màu trắng trên chân hẳn, treo một chân của Luân Vương lên cây cột gỗ trên giường, cả người đều có xu hướng treo lên cao.
“Hoàng thượng, sao người lại tới đây? Đúng lúc ta vừa mới băng bó chân cho Luân Vương xong, xin phép cáo lui trước, phụ tử hai người nói chuyện đi.” Tiết Tịnh Kỳ động tác lưu loát thu dọn hòm thuốc bên cạnh tôi bước nhanh ra ngoài.
Đi vòng qua trước bức bình phong là chính điện, một nhóm người đã từ chính điện của Hoàng cung đến tẩm điện của Luân Vương.
Trong mắt Tiết Tịnh Kỳ có chút sững sờ và ngạc nhiên, cô nghi hoặc khó hiểu thỉnh an bọn họ, biểu cảm trên mặt có chút bất đắc dĩ.
“Mọi người cũng đến thăm Luân Vương sao? Chỉ là vết thương của Luân Vương vừa mới được kiểm soát, cần để ngài ấy nghỉ ngơi một lát đã.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn quanh mọi người một lượt rồi khẽ cười.
Trên mặt Doãn Hoàng hậu có chút ngượng ngùng, rất rõ ràng bà ta không tới để thăm Luân Vương, lúc này cũng không biết nên trả lời Tiết Tịnh Kỳ thế nào nên cũng chỉ cười nhẹ.
“Ngươi, ngươi, ngươi chữa bệnh cho Luân Vương bằng cách nào?” Doãn Tiêu La trợn tròn mắt lớn như quả chuông đồng, có chút tức giận chỉ vào Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ khó hiểu, giả vờ vô tội trả lời: “Đương nhiên đây là bí mật của ta rồi? Lẽ nào Ôn Vương phi lại muốn học y thuật?”
“Ngươi, công chúa Hoà Sắt, rõ ràng ngươi biết ta không hỏi ngươi điều này.” Doãn Tiêu La nheo mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
“Vậy Ôn Vương phi đang nói gì vậy? Ta không hiểu lắm, mong Ôn Vương phi nói rõ, ta làm được nhất định sẽ làm” Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ nói.
Doãn Tiêu La chỉ biết mình lại thua ván này rồi, thua một cách triệt để, hoàn toàn.
Là nàng ta quá nóng vội, chỉ tin vào lời nói của thị vệ đã hấp tấp chạy tới đây, không ngờ họ lại có biện pháp ứng phó.
Nàng ta đã sắp không còn phân lượng trước mặt Hoàng tử nữa, nay lại vì chuyện này mà khiến Gia Thành Đế không vui, nàng ta đúng là được một mất mười.
Gia Thành Đế bước ra, trên mặt đây niềm vui rạng rỡ.
“Công chúa Hoà Sắt, chân Luân Vương thế nào rồi?” Gia Thành Đế ngồi xuống rồi nghiêm túc hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ từ ghế ngồi bên cạnh bước tới chính giữa, trong mắt có chút mệt mỏi, dưới ánh nến dáng người cô lại có chút gầy yếu.
Nhưng đôi mắt quyến rũ của cô lại cực kỳ linh động, dáng người yểu điệu, động lòng người.
“Thưa Hoàng thượng, Luân Vương ngã ngựa nên bị thương ở xương mắt cá và cơ bắp chân, gây ra trật khớp xương cổ chân và gãy bắp chân.
Ta đã cố định hay bên bắp chân của Luân Vương bằng tấm thép, khoảng hai tháng nữa Luân Vương có thể xuống giường đi lại, ba tháng sau có thể trở lại tư thế bình thường, cưỡi ngựa hay chạy đều không vấn đề.” Tiết Tịnh Kỳ tự tin nói.
Vừa rồi ở trong kia cô cũng đã nói với Luân Vương như vậy, có lẽ Luân Vương đã nói lại cho Gia Thành Đế.
“Ừ, tốt lắm, Y thuật của công chúa Hoà Sắt đúng là cao minh, còn lợi hại hơn cả thái y trong cung, không biết trẫm phải thưởng gì cho ngươi mới được đây? Hay là ngươi muốn gì cứ nói với trâm.” Gia Thành Đế mỉm cười, không còn là bậc quân vương uy nghiêm như khi vừa bước vào cửa.
Trong nháy mắt ông ta đã quên sạch chuyện vừa xảy ra khi nãy, sau khi nghi ngờ xông vào tẩm điện của Luân Vương, rồi thấy Luân Vương bình an vô sự lại ban thưởng cho Tiết Tịnh Kỳ.
Điều này có khác gì với việc vừa tát người ta một cái lại thưởng cho một viên kẹo?
Huống hồ rõ ràng người khởi xướng là Doãn Tiêu La, vì sao ông không trừng phạt nàng ta?
Có lẽ đây là sự khác biệt giữa người thân và người ngoài, dù sao Doãn Tiêu La cũng là con dâu ông ta, còn cô chỉ là công chúa nước thù địch không đáng để vào mắt tới hoà thân mà thôi.
Xét về thân phận vẫn kém hơn rất nhiều.
Nhưng cô sẽ không để Gia Thành Đế cứ vậy bỏ qua cho Doãn Tiêu La đâu