Trên đường đi, sắc mặt của Thích Mặc Thanh không được tốt lắm, nhưng sau khi Triết Tông đi, sắc mặt chàng quả thực đã dịu đi một chút.
Không dễ dàng gì mới vào được cung, tránh mọi người để đi đến Đông Hoa Viên gặp cô, nói ra suy nghĩ của chàng.
Nhưng, vừa gặp mặt đã khiến chàng vô cùng thất vọng, cô đi sát bên Triết Tông, hai người cười cười nói nói đi trong tuyết, trông giống như vô tình lại gần nhau, nhưng thực sự khiến trái tim chàng rất đau.
“Sao hôm nay ngài lại đến đây?” Tiết Tịnh Kỳ kêu Hàn Nguyệt rót cho chàng một cốc trà, còn mình ngồi xuống phía đối diện anh.
Thích Mặc Thanh vẫy tay ra hiệu chu Hàn Nguyệt lui xuống, không có ý định trả lời câu hỏi của Tiết Tịnh Kỳ, nhìn trái nhìn phải sau đó mới nói: “Ở đây thực sự quá sơ sài, sao lại có ít cung nữ hầu hạ vậy?”
Đông Hoa Viên là nơi ở do Gia Thành Đế đích thân ban thưởng, cũng nữ và thái giám phái qua cũng không ít, cộng thêm sự sủng ái của Gia Thành Đế với cô mấy ngày này, cung nữ sao có thể ít như vậy chứ.
Nhưng cung nữ đều đã được cô phái đi làm những chuyện khác, ở trong cũng chỉ giữ lại người mà Thích Mặc Thanh phái đến.
“Ta thấy mấy cung nữ sau này mới được điều đến cũng khá tốt, vì vậy đã giữ lại bọn họ, mấy cung nữ lúc trước đều căn dặn đi làm những chuyện khác rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ giả vờ hoàn toàn không biết gì nói, Hàn Nguyệt đang đợi ở bên ngoài, lúc nãy đi vào đối mặt trực tiếp với hai người, nhưng hai người lại không giao lưu ánh mắt với nhau.
Nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt của Thích Mặc Thanh cũng tốt hơn một chút, mấy cung nữ điều đến sau đều là chàng đưa cung nữ từ phủ của mình vào, đương nhiên là tốt hơn nhiều so với những cung nữ kia.
“Thêm mấy người chăm sóc cũng tốt, nếu như trong cung của công chúa thiếu người, ngày mai ta sẽ điều động mấy người ở trong phủ của ta qua, để tránh những người khác có cơ hội lợi dụng.” Thích Mặc Thanh có chút khó chịu nói.
Rõ ràng đã phái người qua từ lâu, nếu như lại phái thêm một vài người qua, nếu như Tiết Tịnh Kỳ biết chuyện này, có phải sẽ nghĩ là chàng không tin tưởng cô?
Mà suy nghĩ trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ lại hoàn toàn khác với chàng, vội vàng lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, chỉ có một mình ta không cần phải nhiều người như vậy hầu hạ, không cần làm phiền vương gia.”
“Đã không cần, vậy thì thôi, ta thấy mấy cung nữ trong cung của công chúa cũng rất nhanh nhẹn, nhiều cung nữ hơn nữa cũng không quan trong bằng một người tri kỷ.” Thích Mặc Thanh uống một ngụm trà, cũng không quá để ý.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, lại nói: “Vương gia lần này tới đây, có phải là đã nghĩ xong kế hoạch muốn thương lượng cùng với ta đúng không?”
Mấy ngày nay, tiếng gió không ngừng, có rất nhiều tin đồn liên quan đến việc sắp xếp hôn sự của bọn họ, người ngoài không liên quan đến chuyện này đều cảm thấy vô cùng quan trọng, vậy nên người ở trong cung càng phải để mắt hơn!
Gia Thành Đế ngoài mặt không để lộ ra suy nghĩ gì, rõ ràng đang muốn suy nghĩ thật kỹ, nhưng lá thư của Nước Thành Châu lại làm đứt đoạn suy nghĩ của ông ta, bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng hành động, sớm tự mình chọn người để thành thân.
Vì vậy, việc thành thân đã trở nên vô cùng cấp bách
“Mấy ngày nay phụ hoàng ta vẫn luôn triệu tập mấy hoàng tử chúng ta vào cung, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện thành thân, hẳn là đang muốn xem xem tính nhẫn nại của chúng ta như thế nào.” Thích Mặc Thanh suy đoán suy nghĩ của Gia Thành Đế ngược lại cảm thấy có chút không hiểu.
Bình thường có lẽ sớm đã đưa ra quyết định mới đúng.
Gia Thanh Đế mặc dù tính tình đa nghi, nhưng dù sao ông ta cũng là vua của một nước, đa nghi cũng là chuyện bình thường.
Không thể không nói, ông ta là một minh quân, chỉ là không bao giờ đoán được suy nghĩ của ông ta, bọn họ cũng không bao giờ đoán được suy nghĩ trong lòng ông ta là gì.
“Thử lòng kiên nhẫn của các người? Hoàng tử kết hôn chứ phải nghiên cứu là gia thế, phẩm hạnh, tướng mạo, học vấn, còn là hòa thân, những thứ này đều không quan trọng.
Chỉ cần Gia Thành Đế chọn được một hoàng tử phù hợp là được, tại sao phải có nhiều nghi lễ vướng víu như vậy?” Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ rất nhiều cũng không nghĩ ra được dụng ý của Gia Thành Đế là gì.
“Tâm tư của phụ thân rất khó đoán, cho dù trong lòng ông ấy đang nghĩ cái gì, nếu như đã chọn được người, chúng ta đều phải ra tay trước.” Đôi mắt của Thích Mặc Thanh có chút lạnh lùng, chàng không thể chờ đợi thêm nữa.
Chàng không còn tinh lực để tiếp tục chờ đợi, đợi thêm một ngày chàng giống như đợi một vòng luân hồi.
“Ra tay trước? Vương gia muốn làm như thế nào?” Đôi mắt của Tiết Tịnh Kỳ khẽ đảo, sợ bọn họ có sắp xếp kế hoạch xong, nếu không đoán được ý chỉ cũng vô dụng.
Thích Mặc Thanh chắp sau lưng, đi đi lại lại trong phòng: “Cho dù tâm tư của phụ hoàng có khó đoán đến đâu cũng phải chọn ra một hoàng tử, ta là vị hoàng tử được lựa chọn đầu tiên, điều này cho thấy phụ hoàng vẫn khá xem trọng ta.
Những hoàng tử khác đều đã có chính phi, mặc dù quốc chủ Nước Thành Châu không gợi ý người nhất định phải trở thành chính thê, nhưng phụ hoàng cũng sẽ không để người trở thành trắc phi.
Người là công chúa, chuyện hôn nhân đại sự có quan hệ mật thiết với người, phụ hoàng nhất định sẽ hỏi ý kiến của người, đến lúc đó người chỉ cần nói ra suy nghĩ mấy ngày nay là được.”
Sự việc dưới sự giải thích của Thích Mặc Thanh đã trở nên rất logic, từng chuyện từng chuyện đều trở nên rất rõ ràng.
“Vương gia, người nói không sai, quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Gia Thành Đế, nhưng ta vẫn là nhân tố chủ đạo của toàn bộ chuyện này, chỉ là tại sao ngài lại biết Gia Thành Đế đồng ý cho ta thời gian suy nghĩ.” Tiết Tịnh Kỳ chẳng qua cũng chỉ là công chúa của nước kẻ thù, sao có thể có được sức hấp dẫn lớn như vậy khiến hoàng thượng phải coi trọng cô?
“Chuyện này chỉ là từ nguồn tin, vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng được mọi chuyện, phụ hoàng cũng sẽ không tùy tiện đem người gả đi.
Nhưng, cho dù phụ hoàng không nhắc đến, người cũng phải nói để người suy nghĩ một chút.” Thích Mặc Thanh đè giọng nói.
Khẽ thở dài, bên ngoài gió tuyết vẫn bay, Tiết Tịnh nhìn bờ vai rộng của chàng, trong đầu lại nhớ đến những lời chàng nói lúc trước.
“Suy nghĩ một chút? Nếu như mọi chuyện đã có kết cục từ trước, suy nghĩ bao lâu cũng không có tác dụng, vương gia muốn dùng thời gian mấy ngày để làm gì?” Đôi lông mày thanh tú của Tiết Tịnh Kỳ mang theo sự quyến rũ động lòng người, đôi mắt dịu dàng như nước chảy, đặc biệt mê hoặc và có khí chất.
Cô đã thay đổi ngoại hình, thay đổi thân thể, nhưng trái tim của cô không thay đổi, cô vẫn là cô của trước đây.
Thích Mặc Thanh chưa từng cảm thấy đối phó với một cô gái lại vui vẻ như vậy, có lẽ tìm lại được cảm giác trước kia.
“Chỉ cần có thời gian sẽ có cách, người chỉ cần nghĩ cách giữ chân phụ hoàng, ta sẽ có cơ hội khiến phụ hoàng chỉ định gả người cho ta.” Thích Mặc Thanh không hề giả bộ, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.
Nhưng công sức mấy ngày có thể khiến Gia Thành Đế thay đổi suy nghĩ của mình.
Nói đi nói lại, cuối cùng Thích Mặc Thanh cũng không nói ra kế hoạch của mình là gì, không biết kế hoạch của chàng có thể thật sự thuận lợi không.
“Vương gia, kế hoạch của ngài là gì? Phải có cái gì dựa vào ta mới có thể yên tâm.” Tiết Tịnh Kỳ thử thăm dò hỏi.
Nhưng rõ ràng Thích Mặc Thanh không muốn nói, chuyện đã nằm trong lòng bàn tay mình, cho dù có thay đổi như thế nào, thứ bọn họ quan tâm chỉ là kết quả.
“Cái này đến lúc đó người sẽ biết.” Thích Mặc Thanh không kiềm được muốn bán một từ quan trọng.
Tiết Tịnh Kỳ tin tưởng chàng, cho dù chàng nói gì, mấy ngày nay Gia Thành Đế cũng đã kéo dài không hạ chỉ, sợ là nghĩ quá nhiều, lúc làm lại có chút khó khăn.
Thích Mặc Thanh đột nhiên nhớ đến chuyện Giả Sơn báo cáo lên mấy ngày trước, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
Lần này vào cung, mục đích quan trọng nhất chính là hỏi Tiết Tịnh Kỳ ngọn nguồn mọi chuyện rốt cuộc là tại sao.
“Công chúa, có phải gần đây người thường xuyên gặp mặt Ôn Vương, còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ?” Bàn tay dưới tay áo của Thích Mặc Thanh không khỏi nắm chặt lại, ánh mắt hẹp dài có chút lạnh lùng vô thường.
Bàn tay đang cầm cốc của Tiết Tịnh Kỳ không khỏi sững lại, không biết tại sao đang bình thường chàng lại hỏi chuyện này, quả thực cô có gặp Ôn Vương mấy lần, lẽ nào….
“Vương gia, sao người lại hỏi cái này?” Cô có chút chột dạ, uống một ngụm trà.
Thích Mặc Thanh không nhìn cô, nói từng từ từng chữ một: “Theo những gì ta biết, Ôn Vương cũng đang tính toán chuyện này, xem ra hắn ta cũng muốn cưới người, vì vậy mới đến hỏi xem.”
Quả nhiên không sai, Ôn Vương này không biết lại đang làm cái quỷ gì, rõ ràng mình đã nói rõ ràng với hắn ra, bí mật lên kế hoạch chuyện này là sao?
Lần này bị Thích Mặc Thanh truy hỏi, cô không có bất kỳ lý do nào.
“Ta và hắn chỉ gặp nhau vài lần, ở trường săn bắn có đánh cược với Ôn Vương Phi, thiên sơn tuyết liên cũng là Ôn Vương tự mình đưa tới, ngoài ra chưa từng gặp mặt riêng.” Tiết Tịnh Kỳ nói thật, mặc dù giấu một số chuyện, nhưng về cơ bản là như vậy.
Hai người bọn họ đã quyết định, muốn đi tiếp cùng nhau, thì nên thẳng thắn với nhau, Tiết Tịnh Kỳ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ giấu chàng, hi vọng chàng cũng không giấu mình.
Thích Mặc Thanh mặc trang phục của hoàng tử màu xám khói, trông không có sự sắc sảo và dữ tợn như mọi khi, nhưng lại có một vẻ thủy chung lãnh đạm, khí chất vẫn phong nhã và cao quý.
Chàng khẽ cười: “Ta tin công chúa, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, công chúa đã thẳng thắn như vậy ta cũng không hỏi thêm nữa.
Giữa người và ta, mối quan hệ khá tế nhị, tương lai chúng ta sẽ thành phu thê, chỉ hi vọng bây giờ công chúa có thể có cùng một lập trường với ta.”
Chàng chưa từng có một mong muốn đơn giản như vậy, nhưng đối mặt với Tiết Tịnh Kỳ, chàng không có cách nào bình tĩnh được.
Rất nhiều chuyện phải đợi đến khi cô tự mình thừa nhận chàng mới tin.
“Suy nghĩ của ta và vương gia giống nhau.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ hiện lên sự chắc chắn, gật đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cuộc nói chuyện của hai người phải tạm dừng, Hàn Nguyệt bưng một đĩa bánh đậu xanh đi vào.
“Công chúa, vương gia, đây là bánh đậu xanh dưới nhà bếp vừa mới làm xong, đầu bếp nói, bánh đậu xanh nhất định phải ăn nóng, nô tỳ muốn đưa vào để cho công chúa ăn trước.” Hàn Nguyệt cầm chiếc đĩa đặt xuống bàn của Tiết Tịnh Kỳ.
Trên chiếc đĩa sứ trắng xanh là bánh đậu xanh hình thoi được cắt tinh tế, màu vàng, dường như vẫn còn nóng, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Tiết Tịnh Kỳ đã từng ngửi thấy mùi hương này, không kiềm chế được mà phải ngửi thêm lần nữa.
“Công chúa thích ăn bánh đậu xanh sao?” Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ, giả vờ vô tình hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ thuận theo lời nói của anh trả lời: “Bánh đậu xanh vừa thơm, vừa mềm, là một món ăn xuất sắc, lại là một điểm nổi tiếng của kinh đô, ai mà không thích chứ?’
Đây là một câu trả lời thông minh, và đã khéo léo tránh được câu hỏi của Thích Mặc Thanh.
Nhưng trong lòng hai người đều rõ, đều biết rõ chuyện của đối phương, nhưng không ai muốn nói ra.
Thích Mặc Thanh sẽ không nói ra nếu không có bằng chứng chắc chắn, mà Tiết Tịnh Kỳ khi chưa chắc chắn sẽ được gả cho Thích Mặc Thanh cũng sẽ không nói ra.
Hai người đều giấu đối phương, nhưng đều là vì muốn tốt cho đối phương.
“Công chúa làm ta nhớ đến một người, nàng ấy và người giống nhau, cũng thích ăn bánh đậu xanh, nàng ấy cũng thích ăn sườn heo kho, mỗi lần dùng bữa nhất định phải có hai thứ này, nếu không chắc chắn sẽ làm ầm ĩ không muốn ăn.” Thích Mặc Thanh nói câu này, trên mặt vô thức nở một nụ cười hạnh phúc,
Tay của Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng nắm chặt lấy y phục, có chút căng thẳng nở nụ cười: “Vậy sao? Nghe giọng điệu của Vương gia, chắc hắn là người mà ngài yêu thương nhất?”
Người yêu thương nhất? Thích Mặc Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không chỉ lộ ra sự cưng chiều mà nhiều hơn đó chính là sự lạnh lùng và tức giận.
“Đúng vậy, quả thật là người mà ta thân, người mà ta yêu nhất.” Chàng nghiến răng, tức giận nói