Rót rượu cũng là kính rượu, một mặt để Gia Thành đế nhìn xem lễ nghi của cô ra làm sao, cũng có thể để giao lưu với các vị Hoàng tử.
Gia Thành đến gật gật đầu: “Rót đi.”
An công công ở bên cạnh lập tức lên tiếng, cung nữ ở bên ngoài bưng ly rượu vào trong, vững vàng đến trước mặt Gia Thành đế hành lễ, đồng thời đặt ly đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.
Theo thân phận của các Hoàng tử, Tiết Tịnh Kỳ rót cho Thái tử trước.
Các vị Hoàng tử trong đại điện cũng rất nghiêm túc, Thái tử ngồi ở vị trí đầu tiên bên cạnh Hoàng đế, mà bên cạnh hắn chính là Ký Vương, nữ quyến ngồi ở đằng sau.
“Hòa Sắt tham kiến Thái tử, xin được rót rượu cho Thái tử.” Tiết Tịnh Kỳ hành lễ, cô rót đầy một ly rượu cho Thái tử một cách lịch sự.
Thái tử nhận ly rượu với gương mặt không chút cảm xúc, uống cạn hết cả.
Ký Vương nở nụ cười nhạt, hắn ta nhìn Tiết Tịnh Kỳ chằm chằm, vừa ngắm nhìn dung mạo xinh xắn của cô vừa uống cạn ly rượu.
Cô tiếp tục rót rượu cho Thích Mặc Thanh, ánh mắt của chàng lạnh lùng và tối tăm đến mức khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, bàn tay rót rượu của Tiết Tịnh Kỳ run rẩy, cô cố gắng kiềm chế chính mình.
Nhưng vào giây phút rót rượu, tay cô lại bị chàng giữ lại thật chặt.
Sức lực của chàng mạnh đến mức như muốn bóp vỡ tay cô, may mà cô hơi nghiêng người đi, chặn ánh mắt của Gia Thành đế lại.
Nhưng mà Ôn Vương ở bên cạnh vẫn theo dõi theo hai người bọn họ.
Tiết Tịnh Kỳ chỉ đành lặng lẽ rút tay về, không nhìn vào ánh mắt của chàng nữa.
Không ngờ chàng lại dám to gan lớn mật như thế trước mặt Gia Thành đế, nếu như bất cẩn để cho Gia Thành Đế nhìn thấy, làm sao có thể giải thích quan hệ giữa bọn họ một cách rõ ràng được?
Thích Mặc Thanh cũng không biết vì sao mình lại cầm lòng không nổi mà lại làm thế với cô.
Lúc bàn tay của cô duỗi đến bên cạnh mình, chàng không khỏi muốn gần gũi với cô.
“Sao thế?” Gia Thành Đế nhíu mày.
Từ góc độ của ông ta, Gia Thành không thể nhìn thấy vẻ mặt và hành động của chàng, chỉ có thể nhìn thấy Hòa Sắt đứng lặng trước mặt Thích Mặc Thanh, không nhúc nhích mà thôi.
“Thưa Hoàng thượng, Mặc Vương nói rượu này rất thơm.” Tiết Tịnh Kỳ đứng thẳng lưng lên, trả lời ông ta một cách bình tĩnh.
Gia Thành đế nhìn Tiết Tịnh Kỳ, đột nhiên ông ta bật cười: “Rốt cuộc là vì rượu thơm hay là vì hắn?”
Nghe thấy hàm ý trong câu nói của Gia Thành đế, Tiết Tịnh Kỳ cười khan, cô hành lễ nhẹ nhàng rồi đi về phía Ôn Vương.
Có lẽ những người khác không nhìn thấy rõ cảnh tượng này, thế nhưng Ôn Vương lại nhìn thấy rõ ràng.
Nếu như Ôn Vương không nhìn thấy, cô còn có thể yên tâm làm xong tất cả mọi thứ, thế nhưng nếu như Ôn Vương nói cho Gia Thành đế những chuyện đã xảy ra ban nãy thì sợ rằng cô và Mặc Vương không có lợi gì cả.
“Lễ nghi của Hòa Sắt công chúa rất chu toàn, không mất đi phong thái của công chúa một nước.
Nhưng hành động của công chúa ban nãy giống như đã quen biết với tứ ca từ lâu rồi.” Ôn Vương nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Thích Mặc Thanh.
Gương mặt Thích Mặc Thanh chẳng có chút cảm xúc nào, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, chỉ cầm ly rượu trong tay mình.
Nghe thấy thế, mọi người đều lần lượt nhìn Ôn vương, đến gương mặt của Gia Thành đế cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Nghĩa là sao?”
Ôn Vương đứng dậy: “Ban nãy nhi thần nhìn thấy tứ ca và Hòa Sắt công chúa nói chuyện khá là thân mật, bởi thế nhi thần mới thốt ra câu này, nếu như nhi thần nói sai chuyện gì thì mong tứ ca và Hòa Sắt công chúa chớ trách.”
Công chúa nước địch vừa mới đến nước Thích Diệp chưa bao lâu đã câu kết với Hoàng tử, đồng thời còn nói chuyện thân thiết, hết sức thân mật, nếu như Gia Thành không tin thì thôi đi, còn nếu như Gia Thành đế tin tưởng, khó tránh khỏi nghĩ rằng bọn họ có ý đồ khác.
“Vậy à? Ban nãy trẫm không hề nghe thấy bọn họ nói chuyện, không biết ngữ khí thế nào.
Ký Vương, Thái tử, các con có nghe thấy hay không?” Gia Thành Đế khẽ nhíu mày, nhìn Ký Vương và Thái tử ngồi trước mặt mình.
Theo như tình hình trước mắt, Ôn Vương và Mặc Vương có xung đột với nhau, bọn họ cũng sẽ không mất lý trí đến nỗi nhúng tay can thiệp.
Cho dù bênh vực cho bên nào đi chăng nữa, nếu như bên đó thua thì vẫn sẽ làm hình tượng của bọn họ trong lòng Gia Thành đế xấu đi.
“Khi nãy nhi thần đang phẩm rượu, chẳng nghe thấy gì cả.”
“Nhi thần ngồi cách bọn họ quá xa, cũng không nghe thấy.”
Hai người lần lượt từ chối, không đưa ra câu trả lời.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy thế, cô thầm biết Gia Thành đế đã nổi lòng nghi ngờ, măc dù ông ta là Hoàng đế tốt, nhưng không có Hoàng đế nào lại không nghi kỵ.
Nếu như bởi vì chuyện này mà khiến cho Thích Mặc Thanh bị nghi kỵ, ảnh hưởng đến địa vị của chàng, chẳng phải là bất lợi lớn nhất hay sao.
“Hoàng thượng, ban nãy lúc rót rượu, ta không hề nghe thấy Mặc Vương nói chuyện thân thiết thế nào, nhưng Hòa Sắt mới đến đây, ta cũng hy vọng các vị Hoàng tử đừng xem ta như người ngoài, có thể nói chuyện với ta như với bạn bè, nếu là thế, mọi người cũng sẽ không cảm thấy xa lạ.” Tiết Tịnh Kỳ nói một cách thành khẩn.
Lời nói của cô đã lật ngược hướng gió, không cố tình thanh minh mối quan hệ của hai người, cũng không sốt ruột phản bác Ôn vương, khiến cho lòng nghi kỵ của Gia Thành Đế giảm bớt đôi chút.
“Hòa Sắt công chúa lần đầu đến Thích Diệp, tất nhiên mọi người trong Hoàng thất đều là bạn của cô, sẽ không xa lạ với cô đâu, hy vọng công chúa có thể xem nơi này như nhà mình.” Thích Mặc Thanh gật đầu, chàng nói một cách thản nhiên.
Đoạn quý phi nhìn Ôn Vương, nhận ra sự ra hiệu của hắn ta, lúc định thì thầm với Gia Thành đế thì nghe thấy tiếng ‘hức’ ngân dài sau lưng.
Lắng nghe kỹ càng, không ngờ lại là âm thanh phát ra từ miệng An công công.
Lúc Gia Thành đế quay đầu lại, An công công vừa gật đầu vừa nghẹn nào.
Lúc mọi người nhìn ông với vẻ ngạc nhiên, hắn chợt tỉnh táo lại, vội vàng quỳ phịch xuống mặt đất.
“Hoàng thượng thứ tội, nô tài đáng chết.”
Gia Thành đế nhíu mày nhìn hắn, người này đã đi theo mình mấy mươi năm, không thể nào sơ sót giữa những nơi như thế này được.
“An Dật Chi, ngươi làm sao thế? Trẫm còn chưa nói gì mà ngươi đã đánh giá trước rồi? Hửm?” Giọng nói của Gia Thành nghe như đang trêu đùa.
An công công quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, ông ta hốt hoảng: “Thưa Hoàng thượng, lão nô có tội, bay nãy nghe thấy lời của Hòa Sắt công chúa, đột nhiên nhớ đến người bạn đã qua đời từ mười mấy năm trước của mình, không khỏi nảy sinh chút cảm xúc, mất lễ nghi giữa đại điện, xin Hoàng thượng giáng tội.”
Sau khi nói dứt lời, ông ta còn lau nước mắt.
Mặc dù lời nói của ông ta rất bình thường nhưng lại khiến cho người khác thấy cảm động, nhất là Gia Thành đế đã ở bên ông ta mấy mươi năm nay.
“Trong đời người hiếm có bạn bè thật sự, đứng lên đi, trẫm không trách cứ người.” Gia Thành đế gật gật đầu, kêu ông ta đứng dậy.
Thấy Hòa Sắt công chúa vẫn còn đứng đó, ông ta cũng không có ý định làm khó cô, bèn khoát tay kêu cô về chỗ ngồi.
Bầu không khí trong đại điện hơi lạnh lẽo ngột ngạt, ánh mắt của Ôn Vương vẫn luôn đượm ý cười lạnh lùng, vẫn luôn dừng trên mặt Hòa Sắt công chúa.
Bị Ôn Vương nhìn như thế suốt cả buổi tối, cho dù cô không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn ta.
Cuối cùng buổi tiệc rượu cũng kết thúc, Tiết Tịnh Kỳ quay trở về Đông Hoa Viên, nhìn quanh quất xung quanh, không có ai đi theo mới yên tâm đi đến một căn điện bên rìa vườn hoa.
Minh Khê và A Lạc Lan không còn ở đây nữa, hai người bọn họ đã xuất cung rồi, không biết bây giờ nhiệm vụ đã tiến hành đến mức nào rồi.
Trong phòng vẫn còn vài ngọn nến tỏa ra ánh lửa mờ mờ.
“Ôn Vương phi, bây giờ cô định làm thế nào?” Dưới ánh lửa ngọn nến, không nhìn thấy vẻ mặt của Hòa Sắt.
Doãn Tiêu La ngồi ở phía đối diện, đột nhiên gương mặt của nàng ta trở nên lạnh lẽo: “Hôm nay ta đến đây là để hỏi ngươi, ngươi còn vặc ngược lại ta à? Trên tay ta dính líu đến hai mạng người.
Tiết Tịnh Kỳ hồi trước thì thôi đi, Thích Mặc Thanh điều tra lâu như thế mà cũng không điều tra ra bất kỳ sơ suất à? Nhưng Hòa Sắt công chúa thì phiền phức hơn nhiều.”
Sự khác biệt về thân phận giữa hai người tương đối lớn, một là nội đấu, một là xảy ra chiến tranh tầm cỡ quốc gia, phá hoại hòa bình giữa hai nước.
Cẩm Sắt tức giận: “Ôn Vương phi biết là phiền phức mà còn làm như thế? Ta cũng không phải thần tiên, xảy ra vấn đề cũng không nhất định tìm ra được kế vạn năng, Ôn Vương phi hỏi nhầm người rồi.”
Lúc thường này, bất cứ việc gì dù là lớn hay nhỏ đều thì Cẩm Sắt đều góp ý cho Doãn Tiêu La, cũng khiến cho nàng ta ỷ lại vào Cẩm Sắt, thường cảm thấy có Cẩm Sắt lên kế hoạch cho mình thì mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng lần này, không ngờ Cẩm Sắt lại nói rằng không còn cách nào khác?
Nàng ta xuất phủ một chuyến, đến đây cũng chỉ để nghe ý kiến của Cẩm Sắt, ai mà biết lại chẳng có cách gì?
“Cẩm Sắt, ngươi bắt buộc phải tìm cách cho ta, một khi âm mưu bị lộ thì hậu quả khó lòng tưởng tượng được, không những ảnh hưởng đến Ôn Vương phủ mà còn có ngươi nữa.” Doãn Tiêu La đổi ý, nàng ta quyết định uy hiếp Cẩm Sắt.
“Ta à?” Cẩm Sắt nở nụ cười xán lạn: “Ôn Vương phi xông vào Đông Hoa Viên, cầm dao, tự mình giết người liều mạng, liên quan gì đến ta?”
Một khi xảy ra chuyện, không ngờ lại chối đẩy trách nhiệm, tất nhiên Doãn Tiêu La sẽ không buông tha cho nàng ta một cách dễ dàng.
“Cẩm Sắt, ngươi đã tính kế cho ta trong nhiều năm nay, nếu như điều tra là ta làm thì ngươi cũng không chối tội nổi đâu.
Ta dính líu đến hai án mạng, nếu như ngươi xử lý ổn thỏa cho ta, đến khi ấy đừng nói là triều đình, đến cả Mặc Vương cũng có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết!” Doãn Tiêu La siết chặt góc bàn, nàng nói với giọng lạnh lùng.
Sau khi nghe hết, không ngờ Cẩm Sắt lại có cảm giác sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi này không phải vì sợ Mặc Vương làm gì nàng ta, mà đột nhiên nàng ta nhớ đến Thái tử.
Nàng ta không am hiểu lắm cục thế trong triều đình, thế nhưng từ rất lâu trước đây nàng ta cùng Thái tử thông đồng làm bậy, tình bạn của họ không đơn giản như thế.
“Ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, thế nhưng, Ôn Vương phi ngươi có từng nghĩ tới một việc hay chưa, những người mà ngươi trừ khử đều là những người có tính uy hiếp với ngươi, thế nhưng liên quan gì đến ta? Ta lo lắng giúp đỡ cho ngươi là vì cái gì? Đến khi ấy, không ngờ ngươi lại còn lo kết cục của ta sẽ ra sao, ta giúp ngươi nhiều lần như thế là gì cái gì?” Cẩm Sắt cười lạnh.
Đã nhiều năm nay, chắc chắn nàng ta cũng ôm mục đích riêng của mình, cũng không hẳn chỉ vì Doãn Tiêu La, thế nhưng trước mặt nàng ta, Cẩm Sắt chỉ có thể khóc lóc để được thương hại.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Doãn Tiêu La cũng thấy cảm động, nhiều năm nay, đúng là nàng ta đã vất vả làm việc cho mình, từ trước đến nay chưa từng sai sót điều gì.
Dù xét từ góc độ nào thì cũng để tốt cho mình mà thôi.
“Do ta nghĩ quá đơn giản, ta sẽ tự mình tìm cách.” Doãn Tiêu La đứng dậy, ánh nến mờ mờ hắt lên người nàng ta, kéo ra chiếc bóng dài.
Vào giây phút quay người bỏ đi, Cẩm Sắt mới nói một cách hờ hững: “Ôn Vương phi, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi, ngươi trở về bình tĩnh lại trước đi, cũng đừng lo lắng quá.”
Doãn Tiêu La sững sờ, nàng ta kéo thấp nón xuống, đi thẳng một nước ra không gian tối tăm bên ngoài.
Xảy ra chuyện như vậy thì sao nàng ta không lo lắng cho được kia chứ, làm sao nàng ta có thể bình tĩnh nổi đây.
Màn đêm ở kinh thành hơi đáng sợ, trên đường chẳng có chút ánh nến nào cả, chỉ có vài ngọn nến thoắt ẩn thoắt hiện trong kinh thành và ánh trăng thi thoảng phủ lên người nàng ta.
Bước ra khỏi Ủng Hương lâu, một thị vệ luôn chờ đợi ở bên ngoài lập tức nối gói theo sau.
Lúc bước vào trong vùng tối, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trên nền tuyết bên cạnh bức tường, không ngừng bám theo hai người bọn họ.
Đột nhiên Doãn Tiêu La nhìn xuống mặt đất, chỉ vài giây thôi, thế nhưng nàng t đột ngột quay phắt đầu lại.
“Vương phi, sao thế?”