HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 285: Đột Ngột





Doãn Tiêu La biến sắc, nàng ta đột ngột lao ra ngoài, muốn xem xem rốt cuộc người ta đã lan truyền tin đồn như thế nào, thế nhưng lại bị Ôn Vương quát ngăn cản.

“Nàng quay lại đây cho ta, chuyện này ta sẽ điều tra xử lý, nếu như không giống như những gì nàng nói mà còn có ẩn tình khác, nhất định ta sẽ không tha cho nàng đâu.”
Nếu như nói chỉ có một mình Doãn Tiêu La biết về chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, nếu như Ôn Vương đi điều tra, nói không chừng sẽ điều tra ra chuyện quá liên quan.

Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên người Doãn Tiêu La, thế nhưng nàng ta lại không làm được gì.

Người dân lại đồn đại nhiều như thế, cho dù muốn giấu cũng không tài nào giấu được, nếu như lan truyền đến tai Gia Thành Đế, chắc hẳn ông ta sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Hơn nữa nhất định ông ta sẽ truy hỏi xem đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng ta không sợ Ôn Vương điều tra, nhưng nếu như Gia Thành đế điều tra thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị bại lộ.

Nói không chừng cái chết của Tiết Tịnh Kỳ hồi xưa còn lại đào lại.

Đến khi ấy, người gặp nạn chính là Ôn Vương phủ của nàng ta.

“Vương gia, chuyện này đúng như những gì ta đã nói, không sai sót một chữ nào cả, thế nhưng người ngoài không biết chuyện lại thêm mắm dặm muốn, cố tình bôi nhọ ta, nếu như để cho Hoàng thượng nghe thấy mấy lời này thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.” Doãn Tiêu La đáp, sự lo lắng của nàng ta hiện lên hết trong mặt chữ.

Chỉ có một mình nàng ta biết về chuyện xảy ra trong tối ngày hôm ấy, nhưng muôn dân bách tính thích hóng chuyện không ngại lớn chuyện lại suy nghĩ lung tung, nếu như để những chuyện không có thực này lan truyền đến tai Gia Thành đế thì khó tránh khiến cho ông ta nghi ngờ.

Ôn Vương sầm mặt xuống, cơ thể cao ráo của hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, giữ chặt cằm của nàng ta bằng một tay.

“Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của hắn ta rất lạnh lùng vô tình.

Doãn Tiêu La căng thẳng, nàng ta biến sắc, rốt cuộc cũng chỉ cắn răng, không nói một chữ nào.


Chuyện này nhanh chóng bị lan truyền vào trong cung, nổi ầm ầm trong khắp Hoàng cung.

Nếu là người khác thì thôi đi, không ngờ người đó đường đường là Vương phi, Hoàng thất biết giấu mặt vào đâu đây?
“Tiểu Hoa, nghe nói Gia Thành đế rất tức giận khi nghe thấy những lời đồn đại ở bên ngoài, nếu không có Dung tần an ủi ngài ấy thì sợ rằng đến Đoạn quý phi cũng sẽ bị liên lụy.” A Lạc Lan đắc ý ngời ngời.

Nàng ta duỗi tay lấy một miếng bánh đậu nhét vào trong miệng mình, thử một miếng rồi lại không ngừng được.

“Dung tần? Đang yên đang lành mà sao Gia Thành đế lại triệu kiến bà ta?” Tiết Tịnh Kỳ đặt cây bút lông trong tay mình xuống, nét chữ cứng cáp và có lực, đây là thành quả luyện tập của cô trong mấy năm nay.

A Lạc Lan ăn bánh đậu trong chén, nói không rõ lời: “Hình như sau khi Hoàng hậu và Đoạn quý phi biết chuyện bèn đi vào trong Ngự thư phòng tìm Hoàng thượng, kết quả bị đuổi ra ngoài, cuối cùng lúc Dung tần đến thì lại được Gia Thành đế giữ lại.”
Làn sóng tranh đấu giữa Doãn Hoàng hậu và Dung tần vẫn còn chưa trôi qua, vốn dĩ Gia Thành đế thiên vị Doãn Hoàng hậu, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, trái tim của Hoàng thượng đã thay đổi rồi.

“Xem ra lần này Dung tần sẽ rất thuận nước thuận thuyền.” Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh.

Cô cầm chén đậu vàng trong tay, A Lạc Lan nuốt nước miếng mãn nguyện: “Bánh này ngon ghê, bên nước bọn ta không có, tên là gì thế, làm sao vậy?”
Đến bây giờ Tiết Tịnh Kỳ mới dồn sự chú ý lên trên bàn, chén sứ thanh hoa trống rỗng, không ngờ chẳng còn dư lại gì nữa.

Cô lắc đầu bất đắc dĩ: “Cái này tên là bánh đậu, nếu như cô thích thì ngày mai ta sẽ kêu đầu bếp dạy cô.”
A Lạc Lan mút ngón tay gật gật đầu.

“Các Hoàng tử có động tĩnh gì không?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.

A Lạc Lan kể hết những việc mình nghe ngóng được cho Tiết Tịnh Kỳ nghe: “Sau khi biết chuyện này, Gia Thành đế cũng không tuyên triều thần vào cung mà chỉ gọi Thái tử, Mặc Vương và một vài Hoàng tử thôi, chắc chắn muốn thương lượng xem phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Nhưng chỉ không chịu gặp Ôn Vương, cũng kỳ quái thật.”
Chuyện này có gì đáng để kỳ quái đâu, dù gì Tiết Tịnh Kỳ cũng hiểu tính Gia Thành đế, lời đồn đại lan truyền khắp toàn thể kinh thành, khiến cho Gia thành đế mất mặt.

Sợ rằng ông ta gặp mặt Ôn Vương một lần cũng cảm thấy khó chịu.

“Chẳng qua Hoàng thượng chỉ muốn dập chuyện này đi thôi, tốt nhất là làm nó biến mất một cách lặng lẽ, có thể không kinh động đến bách tính thì không kinh động đến bách tính.” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng suy đoán.

“Nhưng mà nếu như Doãn Tiêu La nói ra chuyện tối hôm qua thì phải làm sao đây? Chỉ cần cử người đi điều tra, có thể điều tra đến chúng ta một cách dễ dàng.” A Lạc Lan chống cằm, cảm thấy hơi lo lắng.

Nàng ta bị bắt cũng không sao, thế nhưng thân phận của nàng ta không cho phép, một khi triều đình điều tra cặn kẽ thì sẽ biết nàng ta mới là công chúa Hòa Sắt thật sự, đây là tội khi quân đấy!
Rõ ràng Tiết Tịnh Kỳ không hề quan tâm đến chuyện này, cô chỉ cười lạnh: “Doãn Tiêu La sẽ không nói ra chuyện này đâu, nàng ta không dám.”
A Lạc Lan nhướn mày: “Tại sao nàng ta lại không dám?” Lẽ nào nàng ta có bí mật gì không thể nói hay sao?
Làn gió mát lạnh thoang thoảng, bên ngoài yên lặng như tờ, chỉ có tiếng gió vi vu và tuyết bay hòa vào nhau.

Tiết Tịnh Kỳ thở dài rồi cười ngay: “Dù gì cũng sẽ không, sau này cô sẽ biết thôi.”
Lại sau này nữa hả?
A Lạc Lan bất mãn nhíu mày nhìn cô: “Sau này là bao giờ thế? Tiểu Hoa, cô nói cho ta biết thì ta mới tiện giúp đỡ cô chứ!”
Cô biết A Lạc Lan muốn tốt cho mình, thế nhưng cô thật sự không thể nói những chuyện này cho A Lạc Lan biết.

Dù gì ban đầu chuyện này quá mức phức tạp, dính líu đến quá nhiều người, lẽ nào chủ mưu chỉ có một mình Doãn Tiêu La thôi sao?
Tiết Tịnh Kỳ chuyển đề tài: “Hôm nay sao Minh Khê không đi cùng với cô thế?”
Nhắc đến Minh Khê, trái tim đang đập loạn nhịp vì lo lắng của nàng ta lập tức bình tĩnh lại ngay.

Thậm chí nàng ta còn nhớ đến cảm giác Minh Khê ôm nàng ta ôm nàng ta trên không trung, vượt qua cái căn nhà dân, đạp trên mái nhà, hứng lấy làn gió lạnh và những bông tuyết trắng bay lả tả.

Cảm giác ấm áp ấy, e rằng cả đời sẽ không còn nữa rồi.


“Minh Khê kêu ta đến đây trước, hắn nói phải xử lý sạch thứ đồ dùng để giả quỷ ngày hôm qua, miễn cho người khác phát hiện ra, đưa cán dao vào tay người khác.”
Không ngờ bình thường trông Minh Khê có vẻ lạnh lùng, thế mà hắn cũng tỉ mỉ như thế.

Tiết Tịnh Kỳ thở dài, xem ra cô mất niềm tin vào người khác quá rồi.

“Đúng thế, cần phải xử lý mấy thứ ấy cẩn thận, bây giờ chúng ta đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không thể để người khác bắt được điểm yếu.” Tiết Tịnh Kỳ vịn góc bàn, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.

Mỗi một bước đi trong Hoàng cung đều rất hung hiểm, nếu như bất cản thì rất có thể sẽ rơi đầu.

Trước kia Tiết Tịnh Kỳ không am hiểu chuyện này lắm, sau khi chết một lần, cô càng cảm thấy quý trọng sinh mạng hơn.

Trước khi hoàn thành tâm nguyện của mình, cô không thể mất đi tính mạng vì chuyện này được.

“Đúng là không cần phải lo lắng về chuyện này, Tiểu Hoa, có điều cũng đáng lắm, dù gì biết được chân tướng của nhiều năm qua, dù có thế nào cũng tốt lắm, đúng không?” Trên gò má A Lạc Lan có hai lúm đồng tiền, lúc nở nụ cười trông vô cùng đẹp đẽ.

“Đúng thế, ít nhất thì chúng ta đã có được thứ mà mình muốn.” Đột nhiên Tiết Tịnh Kỳ đảo mắt nhìn ra khung cửa sổ.

Hai người im lặng một lúc, ánh sáng ở bên ngoài càng lúc càng chói chang.

Dường như hai người đang chờ đợi điều gì, nhưng đến cuối cùng vẫn không chờ được, dường như cánh cửa ấy đã chặn tất cả mọi tin tức lại rồi.

A Lạc Lan dựa vào chiếc ghế dài bên cạnh, nàng ta nhập nhèm buồn ngủ, nhưng lại luôn luôn duỗi tay sờ lớp da dán trên gương mặt mình.

Dường như cảm thấy hơi ngứa ngáy, nóng lòng muốn lột quách nó xuống cho xong.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy hành động của nàng ta bèn vội vàng ngăn cản: “Đeo lớp da này khó chịu thật, thế nhưng bây giờ không thể tháo xuống được đâu, phải dùng nước thuốc đặc chế mới lột nó xuống được.

Đợi lát nữa về kêu Minh Khê tháo nó ra cho cô.”
A Lạc Lan dừng ta, nàng ta bĩu môi, không biết nên nói gì, thế nhưng hai tay nàng ta vẫn ngoan ngoãn dừng lại.

Nàng ta bĩu môi, toan nói gì đó, đột nhiên Tiết Tịnh Kỳ giơ ngón tay ‘xuỵt’, rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Sao thế?” A Lạc Lan hơi căng thẳng.

Tiết Tịnh Kỳ dỏng tai lắng nghe: “Có ai đến đây.”
Quả nhiên vào lúc cô vừa mới nói dứt lời, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Vào lúc này, bên ngoài cửa không có cung nữ, đến Hàn Nguyệt cũng đã đi ra ngoài thám thính tin tức rồi.

“Ai đấy?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.

“Ta.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Là Thích Mặc Thanh.

Tiết Tịnh Kỳ biến sắc, nhìn A Lạc Lan vẫn còn hóa trang thành Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh mình, nếu như để chàng nhìn thấy cảnh tượng này, không biết chàng sẽ cảm thấy như thế nào.

Trái tim của cô đập thình thịch, cô đẩy A Lạc Lan ra sau bức bình phong rồi nói một cách căng thẳng: “Cô ở đây đi, đừng lên tiếng.”
Từ trước đến giờ A Lạc Lan chưa từng nhìn thấy cô hoảng loạn như thế, nàng ta vội vàng kéo áo cô rồi nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Người ở bên ngoài là ai?”

Vào lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, hơi gấp gáp và không đủ lòng kiên nhẫn.

“Không kịp nói cho cô biết, nói chung là cô đừng lên tiếng.” Tiết Tịnh Kỳ dặn đi dặn lại.

Sau khi sắp xếp cho A Lạc Lan ổn thỏa, cô lập tức ép bản thân mình bình tĩnh lại, rồi đi ra mở cửa cho chàng.

Thích Mặc Thanh đứng bên ngoài, rõ ràng trông chàng rất có phong thái cao quý của bậc vương giảm, nhưng nhìn thế nào cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, gương mặt xanh mét.

“Sao ngươi lại đến đây?” Tiết Tịnh Kỳ quay lưng, khó khăn lắm mới thở phào được một hơi.

Thích Mặc Thanh cười lạnh, chàng đẩy cửa sải bước vào trong: “Sao hả? Ta không thể đến đây à?”
Bài trí trong căn phòng vẫn giống hệt như trước kia, không có bất cứ sự thay đổi nào cả, chỉ có thêm chiếc bàn nằm trước cửa sổ, đặt giá sách sau bàn, bên trên còn có vài cuộn bảng chữ mẫu, trông có vẻ như định luyện chữ.

“Dù gì đây cũng là Đông Hoa Viên, dễ khiến cho người khác nghi ngờ, nếu như Mặc Vương muốn tốt cho ta thì sau này mong ngươi thông báo trước khi đến.” Giọng điệu của Tiết Tịnh Kỳ hơi gượng gạo.

Thích Mặc Thanh đi đến bên cạnh chiếc bàn, định cầm chữ trên bàn lên xem, nhưng khi nghe cô nói thế, bàn tay của chàng khựng lại, quay sang nhìn cô với gương mặt lạnh lùng.

Chậm rãi đi đến trước mặt cô, ép cô bên tường với đôi tay như gọng kìm, hơi thở nóng bức phả lên mặt cô.

Mặc dù trông chàng có vẻ vừa mạnh bạo lại vừa mờ ám, thế nhưng lời nói của chàng lại khiến cho cô không rét mà run.

“Ta có đến hay không không đến phiên cô quyết định.”
“Ừ, không đến phiên ta quyết định.” Tiết Tịnh Kỳ quay đầu đi.

Thích Mặc Thanh ngừng lại vài giây rồi mới chậm rãi buông cô ra, đi về phía chiếc bàn.

Trên bàn vẫn còn những chữ viết nhái theo mẫu của cô, không khác biệt gì lớn so với trước kia.

Bởi vì chữ của cô không được đẹp, bởi thế thường xuyên bị chàng trêu, không biết bây giờ chàng có còn nhận ra hay không.

“Đây là chữ cô viết à?” Thích Mặc Thanh cầm tờ giấy tuyên thành trên bàn lên, bên trên có viết một chữ thật lớn.

“Ừm, rảnh rỗi không có gì làm nên tập viết.” Tiết Tịnh Kỳ đáp.

Mặc dù ngoài bề mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô đã cuộn trào sóng gió từ lâu, giống như cơn sóng trên mặt biển, không ngăn nổi ngọn gió cuốn mà chạy theo nó vậy.

Nhưng không ngờ rằng, chàng lại cầm tờ giấy luyện chữ ấy lên, một hồi lâu sau cũng không chịu buông xuống.

“Hôm nay Vương gia đến đây là vì chuyện gì? Nếu như không có việc gì khác, phiền Vương gia về sớm một chút.” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ hết sức hoang mang, sợ rằng chàng sẽ nhìn thấy A Lạc Lan.