"Mấy ngày này ở trong phủ ngươi khó chịu lắm." Thanh âm Thích Mặc Thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, không mang theo bất kỳ cảm tình nào.
Vốn A Lạc Lan vẫn luôn ồn ào muốn đi ra ngoài chơi, ở trước mặt Thích Mặc Thanh lại không có cái ý nghĩ này nữa, tất cả các điều này đều là sự quấy phá của sự khủng bố.
Lời đến mép nhưng lại nhanh nhẹn chuyển một cái, biến thành: "Không có không có, ở trong phủ vẫn vui hơn."
Nghe nàng ta nói như vậy, Thích Mặc Thanh lại hơi không tin.
Mấy ngày nay quản gia không ngừng tới báo cáo tin tức, nàng ta không chỉ muốn len lén từ cửa sau chạy ra ngoài, còn thử cải trang thành những người khác từ cửa chính đi ra ngoài, đáng tiếc những thủ đoạn này đều bị vạch trần.
Sau khi ở đây, nàng ta cũng không mất hết ý chí, lại ra lệnh khắp nơi cho nha hoàn, thị vệ trong phủ, để bọn họ đưa nàng ta đi ra ngoài.
Không nghĩ tới, hôm nay ở trước mặt chàng cũng không dám thừa nhận đã từng có ý nghĩ này.
Thích Mặc Thanh thu liễm lại một tia cười châm biếm ở khóe miệng, lãnh đạm nói: "Ta biết ngươi buồn bực, ở trong phủ đợi lâu như vậy, nên đi ra ngoài một chút rồi."
Nghe được chàng nói đi ra ngoài một chút, cặp mắt của A Lạc Lan nhất thời sáng lên, một đôi cặp mắt sáng ngời sớm đã bán đứng sự vui sướng của nàng ta.
"Thật sao? Ta có thể đi ra ngoài? Lúc nào? Đi đâu?" Một loạt câu hỏi từ miệng A Lạc Lan nói ra, hơi mong đợi nhìn Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh buông bút lông trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xa, cặp mắt lạnh như băng hẹp dài kia tựa như có thể giết người không tiếng động.
Hồi lâu, chàng mới mở miệng nói: "Vào cung."
Vào cung? Trong mắt A Lạc Lan nhất thời hưng phấn.
Nếu như là vào cung, vậy nàng ta có thể gặp được Tiểu Hoa rồi?
Lâu như vậy không thấy, hai người chỉ dựa vào thư từ qua lại truyền tin tức, thật sự là hơi phiền toái.
Mấy ngày nay cũng không có tin tức, cũng không biết cuộc sống ở trong cung của nàng ta như thế nào.
"Ngươi nói vào cung? Không gạt ta chứ? Vậy ta có thể gặp được tiểu Hoa, gặp Minh..." Một chữ cuối cùng A Lạc Lan giấu ở trong miệng, nói quá nhanh, thân phận của Minh Khê tuyệt đối không thể để cho chàng biết.
Thích Mặc Thanh cau mày nhìn cô ta, hỏi: "Minh cái gì?"
A Lạc Lan đầu lưỡi xoắn vào nhau: "Minh...!Minh bạch, ngày mai người trong hoàng cung rồi."
Không sai, chính là ngày mai người trong hoàng cung, A Lạc Lan gật đầu, ngẩng đầu kiên định nhìn Thích Mặc Thanh.
Chàng lại không hoài nghi: "Vậy ngươi đi chuẩn bị đi, ngày mai vào cung."
A Lạc Lan gật đầu liên tục, xoay người ra khỏi thư phòng.
Đây là ngày vui nhất từ khi nàng ta tới Minh vương phủ, cũng là ngày nhìn Thích Mặc Thanh thuận mắt nhất.
Đợi sau khi A Lạc Lan đi ra ngoài, Giả Sơn từ sau lưng Thích Mặc Thanh đột nhiên đi ra, cho tới nay, hắn đều ở trong bóng tối bảo vệ Thích Mặc Thanh.
"Vương gia, có cần thuộc hạ đi theo xem một chút?" Giả Sơn hỏi.
Thích Mặc Thanh giơ lên mấy ngón tay, khoát khoát tay: "Không cần, chắc không phải là nàng ta."
Qua mấy ngày ở chung, Thích Mặc Thanh biết cách làm người của A Lạc Lan, nàng ta tuyệt đối không thể nào là người bí ẩn đến đây thám thính chàng.
"Vậy ngày hôm qua thư phòng của ngài bị người khác lục tung lên, mà chúng ta cũng không thấy có người ngoài xông vào, vậy rốt cuộc là người phương nào làm?" Giả Sơn hơi nghi ngờ nói.
Rốt cuộc là ai to gan như vậy, lại dám tự mình xông vào Minh vương phủ.
Hơn nữa còn tỉnh bơ tiến vào thư phòng, lật tung văn kiện, thậm chí ngay cả những người bọn họ cũng không phát hiện dấu vết có người ngoài xông vào.
"Đồ vật trong thư phòng cũng không quan trọng, huống chi người kia cũng không lấy đi cái gì, quan trọng nhất trước mắt là ngày mai vào cung." Trong thanh âm Thích Mặc Thanh có tia cảm khái.
Vì sao mấy ngày chàng không có ở bên cạnh nàng ta, nàng ta lại không đợi được muốn muốn gả cho Ôn vương?
Chẳng lẽ lại không thể chờ một chút sao?
"Vương gia, cuộc so tài tháng là thật sao? Vì sao công chúa Hòa Sắt muốn chọn gả cho Ôn vương? Nếu như công chúa Hòa Sắt thật sự là Vương phi thật, nàng ta sao có thể gả cho Ôn vương?" Giả Sơn cau mày, không dám tin tưởng.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh bỗng nhiên lạnh như băng, môi hơi hơi tái nhợt khẽ mở: "Chuyện này, nàng ta hẳn là đã sớm có kế hoạch vì trả thù ta."
Trả thù Vương gia? Giả Sơn hơi nghi ngờ lắc đầu, cho dù chàng nghĩ khó thế nào, cũng không biết sâu xa trong đó.
"Vương gia, thuộc hạ mặc dù không biết ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng ngày mai nhất định sẽ trợ giúp Vương gia biết rõ chân tướng."
Thích Mặc Thanh không nói gì thêm, trong lòng vẫn nghĩ về mấy ngày nay, khi gặp gỡ Tiết Tịnh Kỳ.
Mặc dù cô không muốn nói ra thân phận thật của mình, nhưng chàng biết, cô vẫn luôn ở sau lưng chú ý nhất cử nhất động của chàng.
Chàng bắt thị nữ dịch dung thành Tiết Tịnh Kỳ, chắc hẳn đã làm nàng đau lòng đến không có một tấc hoàn hảo, khi nàng trong tuyệt vọng, mới chọn gả cho Ôn vương sao?
" Ầm" một tiếng mảnh vụn rơi xuống đất vang lên, Doãn Tiêu La mặt đỏ bừng nhìn Ôn vương, trên mặt vừa tức vừa giận, lại không dám tin tưởng.
truyện teen hay
"Ôn vương, ngươi thật sự muốn kết hôn với công chúa Hòa Sắt đó sao? Hoàng hậu nương nương mới bị đưa vào lãnh cung không bao lâu, Doãn gia bị thương nặng, vào lúc này ngươi lại nói muốn kết hôn với công chúa địch quốc?" Doãn Tiêu La đứng trước mặt của chàng không ngừng chất vấn, biểu tình trên mặt vô cùng khó coi.
Trong chính đường chỉ có bóng người của hai người bọn họ, Doãn Tiêu La đã gần như sụp đổ, cả người run rẩy, cô ta lúc này đã không biết nên nói gì cho phải.
Ôn vương từ đầu đến cuối mặt không thay đổi ngồi yên tại chỗ, hắn cũng biết Doãn Tiêu La sẽ phản ứng như vậy, chỉ là hắn cũng không định đặt lời của cô ta ở trong lòng.
"Doãn Tiêu La, không phải ta trưng cầu ý kiến của ngươi, chẳng qua là ta thông báo cho ngươi một tiếng, bất kể là có đồng ý hay không, cô ấy cũng sẽ là Vương phi Ôn vương phủ." Ôn Vương từng chữ tuyên cáo quyền sở hưu mình đối với Tiết Tịnh Kỳ.
Nghe được lời này của Ôn vương, nước mắt của Doãn Tiêu La cũng không nhịn được nữa, hiện lên ở trong mắt.
Khóe mắt cô ta đỏ lên nhìn hết sức đáng thương, nhưng ánh mắt của Ôn vương cho tới bây giờ cũng không dừng trên mặt cô ta, cúi thấp nhìn phía xa.
"Ngươi, Ôn vương, rốt cuộc ta không đúng với ngươi chỗ nào? Ngươi lại đối xử với ta như vậy? Từ khi gả vào Ôn vương phủ, ta cảm thấy ta là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng giờ nhìn lại ta sai rồi, ta không chỉ không lấy được gì cả, còn mất đi rất nhiều!"
Doãn Tiêu La khàn giọng nói những lời này, dường như sắp tan vỡ.
Vì sao sự bỏ ra của cô ta và những gì cô ta thu lại được căn bản không bằng nhau? Vì sao yêu một người khó như vậy?
Ôn vương ghé mắt nhàn nhạt nhìn cô ta, từ từ đứng dậy đi qua đi lại ở bên cạnh cô ta.
"Ngươi là con gái của Doãn gia, bất kể như thế nào ngươi cũng sẽ là Hoàng hậu của nước Thích Diệp, gả cho Thái tử mới là lựa chọn chính xác nhất của ngươi.
Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể..." Ôn vương nói xong lời cuối cùng, chợt bị tiếng rống giận của Doãn Tiêu La cắt đứt.
"Đủ rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, đừng nói nữa." Doãn Tiêu La tức giận nói.
Hắn muốn đuổi cô đi đúng không? Hắn hưu cô cưới công chúa Hòa Sắt đúng không? Không có đơn giản như vậy, chỉ cần một ngày có cô ta ở đây, hắn không thể cưới được tiện nhân đó!
"Ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi muốn bỏ ta, cùng Hòa Sắt song túc song phi đúng không? Ta sẽ không để các ngươi như ý, ngươi nếu dám cưới Hòa Sắt, ta tố cáo ngay tại trước mặt phụ hoàng, chờ xem cuối cùng rốt cuộc ai thắng!" Doãn Tiêu La cả giận nói.
Sắc mặt cô ta đã vô cùng khó coi, cô ta không giống bình thường, thậm chí so với dáng vẻ tức giận thường ngày càng đáng sợ.
"Nếu như ngươi cảm thấy mọi chuyện thật sự có thể như ngươi mong muốn, vậy ngươi làm ngay đi, dù sao, ta sẽ không để ý tất cả cưới bằng được công chúa Hòa Sắt." Ôn vương nhàn nhạt dứt lời, phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
Nếu như không phải là công chúa Hòa Sắt dặn dò đinh ninh, căn bản hắn không thể nào tới thông báo cho cô ta chuyện này.
Hắn là Ôn vương, đường đường là hoàng tử, không người nào có thể ngăn cản hắn, cũng không có ai có thể chi phối hắn.
Doãn Tiêu La thấy hắn hất tay rời đi, ngực phập phồng, nổi giận đùng đùng nhìn phương hướng hắn rời đi, chợt quét toàn bộ chén trước mặt xuống đất.
Đùng đùng một trận tiếng vang, chung quanh đều là mảnh vụn của đồ gốm, Doãn Tiêu La quỳ ngồi ở chính giữa, trên mặt không ngừng rơi lệ.
"Vương phi, Vương phi, người sao lại ở đây? Chung quanh đều là mảnh vụn, ngài vẫn nên mau đi ra đi." Nha hoàn bên người cô ta hơi lo âu nói.
Thấy Doãn Tiêu La cũng không phát ra thanh âm hay động tác, nha hoàn vội vàng đi cầm đồ tới quét dọn sạch sẽ mảnh vụn bên người cô ta.
"Ngươi đi ra, để cho ta một mình yên lặng một chút." Doãn Tiêu La rũ thấp mi mắt nhìn dưới mặt đất, trong lòng loạn như đánh trống vậy.
Nha hoàn kia thấy dáng vẻ này của cô ta, quả thực trong lòng không đành lòng, mặc dù không nói gì nữa, nhưng cũng không rời đi.
"Còn không đi?" Doãn Tiêu La ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, thanh lãnh nói.
Nha hoàn kia suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa tay đỡ Doãn Tiêu La lên, từ từ đỡ cô ta đến ghế ngồi.
"Vương phi, vừa rồi lời của ngài và Vương gia nói nô tỳ đều nghe, nô tỳ cảm thấy ngài tội gì vì một công chúa địch quốc gây gổ với Vương gia, như vậy sẽ chỉ làm cho Vương gia càng thêm muốn cưới nàng ta." Nha hoàn thấp giọng nói.
Hai tay Doãn Tiêu La đỡ góc bàn từ từ nới lỏng, lời nàng ta mặc dù không sai, nhưng Doãn Tiêu La căn bản không có cách nào làm được.
Nếu như nàng ta không yêu Ôn vương, nàng ta cũng có thể dửng dưng một chút, có thể không nghe thấy không hỏi bất kỳ chuyện gì, nhưng nàng ta thật sự không làm được.
"Ta không cam lòng, nàng ta chẳng qua là một công chúa tới kết thân, lại vọng tưởng gả vào Ôn vương phủ?" Doãn Tiêu La che trán, khó chịu nắn bóp.
Những chuyện mấy ngày nay làm cho lòng nàng ta loạn thành một đoàn.
Đầu tiên là Diệp Hoàng hậu, thêm cả công chúa Hòa Sắt, bây giờ lại là Ôn vương, tại sao tất cả mọi chuyện đều cùng xảy ra?
"Vương phi, Ôn vương làm việc từ trước đến giờ nói một không hai, coi như ngài không đồng ý, Vương gia cũng vẫn muốn cưới công chúa Hòa Sắt, ngài cần gì phải vì chuyện này chọc Vương gia không vui? Nghĩ lại chỉ thêm phiền não cho ngài." Nha hoàn ở bên tai nàng ta thấp giọng nói.
Lời này của nàng ta cũng có lý.
Doãn Tiêu La không tự chủ gật đầu: "Làm như vậy quả thật cái mất nhiều hơn cái được, chẳng lẽ ta phải thuận theo Ôn vương, mặc cho người đàn bà kia gả vào Ôn vương phủ đối nghịch với ta sao?"
Nha hoàn kia lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vương phi, ngài ở trước mặt Vương gia dĩ nhiên phải theo Vương gia, coi như ngài không đồng ý cũng vô ích.
Ngài suy nghĩ một chút, ngài là chính phi Ôn vương phủ, sau khi công chúa Hòa Sắt gả vào, cũng chỉ là một Trắc phi, ngài muốn mượn cớ xử trí nàng ta, há chẳng phải rất dễ dàng sao?"
Rất dễ dàng? Doãn Tiêu La chợt quay đầu lại, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng sáng ngời, cuối cùng cười nhẹ.
"Ngươi tuổi không lớn lắm, chuyện nghĩ ra được lại rất nhiều." Doãn Tiêu La cười nói.
Nha hoàn kia cúi đầu thẹn thùng nhăn nhó: "Chỉ cần có thể giúp Vương phi phân ưu, muốn nô tỳ làm gì, nô tỳ đều nguyện ý, Vương phi ngài vui vẻ là được rồi."