Tất cả mọi chuyện đều sẽ có đích đến, có điều là chờ lâu một chút, chờ rồi, tự nhiên có thể nghênh đón cầu vồng.
Chính như vào lúc này Thích Mặc Thanh một tấc cũng không rời Tiết Tịnh Kỳ, hai người tới trong viện của Minh Khê, bên ngoài tuyết đầy trời, Thích Mặc Thanh dùng áo choàng của mình che cho cô.
Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy bàn tay của chàng, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Chàng biết thị nữ dịch dung thành dáng vẻ của ta là ai không?"
Ánh mắt của Thích Mặc Thanh nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt không đổi nắm lại tay của cô: "Hẳn là bạn của nàng đi."
Xem ra chàng chỉ biết chuyện A Lạc Lan dịch dung, cũng không có đi điều tra lai lịch thực sự của A Lạc Lan.
"Ta nói cho chàng biết, thực ra A Lạc Lan chính là..." Tiết Tịnh Kỳ còn chưa nói hết câu, cánh cửa phía trước bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, một trận gió ấm áp truyền tới.
"Tiểu Hoa! Chúng ta đi, đừng đợi ở chỗ này nữa!" A Lạc Lan vừa ra khỏi cửa, liền trông thấy Tiết Tịnh Kỳ, vẻ mặt đầy giận dữ tóm chặt lấy tay cô muốn rời đi.
Nhưng Thích Mặc Thanh bỗng nhiên níu tay Tiết Tịnh Kỳ lại, ôm chặt cô về phía mình.
Lại thêm một tiếng cửa mở nữa vang lên, lần này bóng người của Minh Khê vọt ra, hô hấp có chút gấp gáp nhìn A Lạc Lan, dáng vẻ muốn dáng thích nhưng lại nói không lên lời.
"Hai người đây là làm sao?" Tiết Tịnh Kỳ quay đầu hỏi.
Minh Khê bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn A Lạc Lan, không nói một lời.
"Ta đều nói ta...!vốn không không có chuyện như nàng nghĩ..." Cuối cùng Minh Khê lên tiếng trước.
A Lạc Lan buông tay Tiết Tịnh Kỳ ra, vẻ mặt không vui nhìn biểu cảm của hắn, căn bản cũng không có chút dáng vẻ muốn nhận sai nào.
"Chàng, rõ ràng chính là dáng vẻ như ta nghĩ, chàng còn giảo biện, rõ ràng chàng thích ta, còn không dám thừa nhận!" A Lạc Lan chỉ vào Minh Khê, nổi giận đùng đùng nói, cả gương mặt vì kích động mà đỏ như cà chua.
Ngay trước mặt Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh, Minh Khê căn bản không biết nên giải thích thế nào, huống chi bây giờ A Lạc Lan là Vương phi của Thích Mặc Thanh, hắn thật sự không biết rốt cuộc là phải nói như thế nào.
Cúi thấp mặt, Minh Khê không kìm được kích động trong lòng mình mà đi đi lại lại trong tuyết, sắc mặt khó mà bình tĩnh được.
Chuyện A Lạc Lan thích Minh Khê, chỉ cần là người sáng mắt đều có thể nhìn ra, thế nhưng tình cảm của Minh Khê, cô lại thực sự nhìn không thấu.
"Sao vậy? Hắn là ai?" Thích Mặc Thanh bá đạo ôm Tiết Tịnh Kỳ vào trong lòng mình, trầm giọng hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ ngay thẳng đáp lại: "Hắn là Minh Khê, đồ đệ duy nhất của ông ngoại ta, lần này ông ngoại của ta bảo hắn xuống núi bảo vệ ta."
Minh Khê? Họ Minh? Thích Mặc Thanh gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó lúc nói muốn dẫn A Lạc Lan tiến cung, nàng chỉ nói một chữ Minh rồi không tiếp tục nói hết.
Thì ra chính là hắn ta.
"Giữa hai người họ, hình như có bí mật, chúng ta đến kia ngồi xem kịch đi." Thích Mặc Thanh cười gian xảo một tiếng, thuận tay kéo Tiết Tịnh Kỳ qua một bên.
Tục ngữ nói thanh quan khó phân việc nhà, huống chi còn là tình cảm nam nữ?
"Tính tình A Lạc Lan quá hung, muốn ở thì ở muốn đi thì đi, nếu không có người khuyên nhủ, không biết nàng còn làm ra chuyện gì." Tiết Tịnh Kỳ muốn đứng lên gọi A Lạc Lan về, nhưng còn chưa đứng dậy đã bị chàng kéo xuống.
Trong đầy Thích Mặc Thanh lại là cái tên cái tên đó, nhíu mày hỏi: "A Lạc Lan? Người nàng nói là Hòa Sắt công chúa?"
Ban đầu lúc Gia Thành đế viết thánh chỉ kia, chàng vẫn là người đầu tiên cầm lên nhìn, bên trên rõ ràng viết Hòa Sắt công chúa A Lạc Lan, chàng hẳn không có nghe nhầm, cũng không nhìn nhầm.
Tiết Tịnh Kỳ không chút giấu diếm gật đầu: "Vừa rồi chuyện ta định nói chính là chuyện này, người dịch dung thành dáng vẻ của ta chính là Hòa Sắt công chúa, lúc trước sau khi ta và nàng trao đổi thân phận, nàng vẫn luôn chờ ở bên cạnh ta."
Hai người bên kia còn đang nói chuyện, căn bản không biết Tiết Tịnh Kỳ bên này đang nói gì.
A Lạc Lan ngẩng đầu phẫn nộ trừng mặt nhìn Minh Khê: "Nếu chàng không thích ta, vì sao vừa rồi đáp lại ta? Vì sao không thích còn hôn ta?"
Giọng nói của nàng có hơi lớn, sắc mặt Minh Khê liền có chút phiếm hồng, nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh bên cạnh, mới kéo A Lạc Lan sang một bên, ra hiệu cho nàng nhỏ giọng một chút.
"Nàng nhỏ giọng một chút, loại chuyện này không cần phải nói lớn như vậy chứ? Để cho ngươi ta nghe được thì không tốt." Minh Khê có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
Hắn chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, cho nên có một loại bài xích và không muốn thừa nhận trời sinh với loại chuyện này.
A Lạc Lan đột nhiên tiếp cận, lại cho thấy tâm ý, làm cho hắn không rõ lòng của mình.
Từ lúc xuống núi, Triều Mị Băng bảo hắn bảo vệ tốt cho Tiết Tịnh Kỳ, hắn liền biết rõ trách nhiệm của mình lớn, chỉ có thể vây quanh Tiết Tịnh Kỳ.
Chính vì giấu kín cặp mắt của mình, hắn thừa nhận trong lòng hắn đúng là không chỉ không chán ghét A Lạc Lan, mà còn có một tia thích.
Cho nên, vừa rồi A Lạc Lan nói nàng thích hắn, lại không kìm lòng được hôn lên, trái tim hắn cực kỳ cuồng loạn, cũng không biết vì sao lại đáp lại A Lạc Lan.
Việc này xảy ra dường như làm cho hắn có hơi hiểu ra lòng mình.
"Thì ra chàng sợ người khác biết, vậy ta càng muốn nói, vừa rồi chàng..." A Lạc Lan đột nhiên lớn tiếng kêu la, thế nhưng mà, vừa định nói trọng điểm, miệng lại đột nhiên bị một bàn tay lớn che lại.
Mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi, quanh quẩn trước người nàng.
"Chàng làm gì?" A Lạc Lan la hét không rõ, nhưng bị một bàn tay che lại, cho nên khó mà nói ra miệng.
"Chỉ cần nàng không nói lời nào, ta sẽ buông nàng ra." Minh Khê nhìn đỉnh đầu nàng, hơi thở có chút gấp gáp nhắc nhở.
A Lạc Lan không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
Sau đó, nàng có thể cảm nhận được bàn tay của Minh Khê từ từ rời khỏi môi nàng, nàng lần nữa hít thở được bầu không khí trong lành.
Thế nhưng mà ngay khi tay hắn rời khỏi môi nàng, A Lạc Lan đột nhiên quay người lại, ôm chặt lấy cơ thể của hắn.
"Ta biết ngay chàng có cảm tình với ta mà, đúng không?" Đầu của A Lạc Lan chôn thật sâu ở cổ hắn, giọng nói buồn buồn.
Minh Khê thực sự không biết mình nên nói gì, trong lòng hắn đúng là có cảm tình với nàng, nhưng mà hắn lại không có ý thừa nhận.
"Triết Tông tướng quân hộ tống Hòa Sắt công chúa tới đây, sao ngay cả giọng nói tướng mạo của nàng cũng không biết?" Thích Mặc Thanh nhìn bóng dáng của A Lạc Lan và Minh Khê không chớp mắt, hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu cười, nói: "Nếu là như vậy đương nhiên không lừa gạt được Triết Tông, có điều ta chưa từng cho hai người họ gặp mặt mà thôi, cho dù là sau khi dịch dung cũng không.
Triết Tông và A Lạc Lan đều là người của nước Thành Châu, hai người quen biết nhau hơn mười năm, cho dù không nhìn ra dung mạo, nhưng nghe được âm giọng và cảm giác cũng đều có thể nhận biết thân phận của đối phương.
"Nàng ấy, hơn một năm nay không chỉ thay đổi dung mạo, hơn nữa còn trở nên thông minh, nếu như ta không dựa vào y thuật như mây trôi nước chảy của nàng, ta còn thực sự không tim được nàng chính là Tịnh Kỳ mà ta quen." Thích Mặc Thanh xoa bóp tay nàng, thản nhiên nói.
Mặc dù bây giờ thật sự ở bên nàng, chàng vẫn không thể tin được tất cả lại tới nhanh như vậy.
Rốt cuộc vẫn là mình để ý quá mức, sợ hãi có được sẽ mất đi cho nên mới lộ ra cực kỳ trân quý.
"Ta cũng không dám tin, ta có thể dễ dàng tìm đến chàng như vậy, trong một năm ta không có ở đây, chàng có khỏe không?" Tiết Tịnh Kỳ lười nhác dựa vào trong ngực chàng, ngẩng đầu một cái, chỉ có thể nhìn thấy cái cắm lún phún râu của chàng.
"Không khỏe." Vẻ mặt Thích Mặc Thanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một năm nay, cuộc sống của chàng tuyệt đối không tốt.
Không có nàng, chàng làm cái gì cũng không quen, mỗi khi trời tối yên tĩnh, nửa đêm tỉnh mộng, muốn ôm người bên cạnh, kết quả lại là trống không.
Không biết nhẫn nhịn qua bao nhiên đêm tối tịch mịch dài dằng dặc mới khiến cho chàng quen với ban đêm lạnh lẽo vô tình, cũng làm cho trái tim chàng càng thêm cứng rắn.
"Sau này, nàng không được rời bỏ ta, ta thật sự không dám trải nghiệm thêm một lần không có nàng ở bên cạnh, lúc đó ta nhất định sẽ phát điên." Thích Mặc Thanh cúi đầu nhìn nàng, giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng.
Nếu không phải trong lòng chàng có một chút lòng tin cuối cùng cổ vũ, nói không chừng chàng đã sớm từ bỏ.
Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên gật đầu: "Ta sẽ không rời xa chàng nữa, tuyệt đối không."
Tuyết rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, Minh Khê kéo A Lạc Lan vào trong đình, đình nghỉ chân có màn che quả nhiên bớt lạnh.
Đình nghỉ chân rất lớn, cho dù bốn người cũng không lộ ra vẻ chen chúc.
Bọn họ đối mặt với nhau, A Lạc Lan cũng không dám ngẩng đầu, sợ sẽ nhìn thây ánh mắt lạnh như băng kia của Thích Mặc Thanh.
"A Lạc Lan, vừa rồi các người xảy ra chuyện gì vậy? Sao tức giận thế? Minh Khê bắt nạt ngươi à?" Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười, nhìn về phía Minh Khê.
Vẻ mặt Minh Khê không cảm xúc, nói: "Không phải, ta không có bắt nạt nàng ấy."
A Lạc Lan cười phụ họa: "Đúng vậy, không có, đều là ta bắt nạt hắn."
A Lạc Lan vẫn luôn là một người dũng cảm, mặc kệ là trên con đường hòa thân của mình, hay là chuyện tình cảm, nàng đều không chịu thua, mặc người chém giết một bên.
Minh Khê không muốn nhắc tới chủ đề này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tiểu Hoa, chuyện giữa hai người là sao? Có phải đều đã giải quyết rồi không?"
Dứt lời, ánh mắt Minh Khê nhìn về phía Thích Mặc Thanh, ánh mắt hai người chạm nhau, lóe lên như ánh chớp.
Thật ra nhìn dáng vẻ hai người thân mật, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra là đã giải quyết.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, tâm trạng của cô chưa từng thả lỏng như này.
"Hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải thích rõ ràng, sau này ngươi cũng không cần phải đeo mặt nạ gặp người khác nữa, có thể khôi phục dáng vẻ lúc trước." Tiết Tịnh Kỳ nhìn A Lạc Lan nói.
A Lạc Lan xoa tay lên mặt mình, đeo tấm mặt nạ này đúng là khó chịu, lúc đầu muốn nếm thử cảm giác tươi mới, không ngờ lại nhanh chóng tự siết chết mình.
"Ta đã sớm muốn bỏ xuống rồi, Minh Khê, lát nữa, chàng giúp ta lấy xuống." A Lạc Lan có hơi đụng vào bả vai Minh Khê, lại nói: "Tiểu Hoa, vậy ta cũng không cần đến Minh Vương phủ nữa, có thể đợi ở trong cung chứ?"
Nếu như đợi ở trong cung thì có thể ở bên Minh Khê, tốt hơn nhiều so với việc cả ngày đối diện với một đám nha hoàn mặt không đổi sắc trong Minh Vương phủ.
Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sau đây chính là điều mà ta muốn nói, các người cũng biết ta muốn trả thù người năm đó muốn hại mình, bởi vậy ta lựa chọn gả cho Ôn Vương, cũng chính vì chuyện năm đó."
Mấy người đều chăm chú nghe cô nói chuyện, cô mím mím môi, lại tiếp tục nói: "Cho nên, A Lạc Lan, ta hi vọng ngươi có thể tiếp tục ở lại Minh Vương phủ, như vậy mới có thể tạm thời ổn định Ôn Vương, cũng có thể càng thuận tiện truyền lại tin tức cho chúng ta, chỉ là không biết, ngươi có bằng lòng không?"
Con mắt đen của A Lạc Lan đảo một vòng, khó xử đáp: "Ta nguyện ý, chỉ là có thể cho Minh Khê tiếp tục ở bên ta không?"
Nhắc tới Minh Khê, đôi mắt A Lạc Lan sáng như sao, chớp chớp nhìn về phía Minh Khê.
"A Lạc Lan, bây giờ là lúc nghiêm túc xử lý việc, ngươi có thể đứng đắn một chút không? Nếu ngươi không nguyện ý, ngươi liền tiến cung đi." Minh Khê giả bộ giận dữ nói.
Sao A Lạc Lan cam lòng làm hắn giận, vội vàng nói: "Ta chỉ đùa chút thôi, Tiểu Hoa, cho dù thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi."