Kể từ sau khi trong cung xảy ra chuyện của Doãn hoàng hậu, Gia Thành Đế đã lâu rồi không nở nụ cười.
Bởi vì chuyện thành thân của Hòa Sắt công chúa mà trong cung vui mừng, vẻ mặt mọi người ai cũng rạng rỡ, Gia Thành Đế đi dạo bên ngoài, trông thấy vải đỏ giăng đầy trời thì tâm tình rất tốt.
Chỉ có lãnh cung nằm ở một góc là vẫn lạnh lẽo, vắng lặng, u ám như cũ, tựa như những chuyện đang diễn ra đều không thể truyền đến nơi này, Doãn hoàng hậu vẫn đang nằm trên sạp với sắc mặt khó coi.
"Nương nương, thuốc đã chuẩn bị xong, người ngồi dậy uống hay nô tỳ hầu người uống?" Cung nữ bên cạnh Doãn hoàng hậu bước vào đặt bát thuốc sang một bên.
Đặt chân vào lãnh cung không bao lâu thì Doãn hoàng hậu sinh bệnh, tuy rằng bị biếm vào lãnh cung nhưng bà vẫn tại vị và không thiếu cơm ăn áo mặc, đương nhiên bà còn mời một vị ngự y đến bắt mạch cho mình.
Dù có thái y đến nhưng cũng chỉ đến cho xong chuyện mà thôi, thử hỏi ai lại muốn nấn ná lại một nơi xúi quẩy như lãnh cung chứ? Huống chi hiện tại đã cuối năm nên lại càng kiêng kị.
Ông ta chỉ nói do tâm trạng chán nản cộng với tâm bệnh nên kê cho vài vị thuốc, từ từ uống là khỏi.
"Đỡ ta dậy." Doãn hoàng hậu đưa tay, cung nữ lập tức tiến đến đỡ bà ta.
"Mấy ngày nay miệng lưỡi đắng quá, thêm chút đường cho ta.” Doãn hoàng hậu vừa uống một ngụm liền đẩy ra.
Cung nữ nhẹ giọng thuyết phục: "Nương nương, thuốc đắng dã tật mà! Muốn mau khỏi bệnh, người nên uống đi ạ.”
"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, không nghe lời bản cung nói sao?” Doãn hoàng hậu hoàng hậu nhìn cung nữ bên cạnh, lông mày dựng ngược, quát lớn.
Cung nữ đó hầu hạ Doãn hoàng hậu chưa lâu, khi Nhược Châu rời khỏi hoàng cung, nàng ta mới tiếp quản chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Doãn hoàng hậu nên đương nhiên là những chuyện mà nàng ta biết không được nhiều cho lắm, mà giờ phút này nàng ta cũng đã chạy ra ngoài rồi.
Doãn hoàng hậu nhướng mày nhìn chén thuốc đen thùi lùi liền gạt mạnh nó sang một bên, chiếc bát sứ trắng lập tức vỡ vụn, một âm thanh giòn giã vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Bà ta là hoàng hậu một nước, vì cớ gì phải uống thuốc chứ? Bà ta không bị bệnh, bà ta chỉ muốn ra khỏi đây mà thôi.
Vốn tưởng rằng thân thể của bà ta có bệnh, hoàng thượng sẽ tới gặp và đưa bà ta rời khỏi đây.
Ấy vậy mà bà ta khổ sở chờ đợi đã lâu nhưng chẳng đợi được gì, ngay cả một lời ân cần thăm hỏi của hoàng thượng cũng không có.
Rốt cuộc là bà ta quá khờ dại, không biết rằng người của hoàng thất giỏi nhất chính là phụ lòng, cho dù không còn hoàng hậu là bà thì tương lai vẫn có thể lập hoàng hậu khác, trong cung dư thừa nhất là nữ nhân, mà bà ta đã luống tuổi từ lâu, hương sắc tàn phai thì ai lại có thể nhớ đến bà ta nữa chứ?
Lúc này, cung nữ mang theo một hũ mật ong từ bên ngoài đi vào, đây đã là hũ mật ong cuối cùng trong lãnh cung này.
Mỗi lần đến phủ nội vụ lĩnh đồ, mấy kẻ nịnh bợ kia luôn ém nhẹm đồ của Doãn hoàng hậu đến cuối cùng và thường dây dưa rất lâu, ngay cả những phi tần bình thường ít được sủng hạnh cũng dám chen ngang, đè đầu cưỡi cổ.
"Nương nương, mật đến rồi." Cung nữ cầm mật ong bước qua ngưỡng cửa liền thấy trên sàn nhà có nước thuốc màu đen cùng mảnh sứ vỡ vung vãi.
Cung nữ cau mày hô: "Nương nương, người không thể không uống thuốc, người phải yêu quý sức khỏe của chính mình, nếu một ngày nào đó trong tương, người được ra khỏi đây mà sức khỏe bị tổn hại thì biết làm sao?”
Nhưng Doãn hoàng hậu lại rất bình tĩnh, bà ta cười khẩy: "Ta còn có cơ hội rời khỏi đây sao? Nơi này chính là mộ phần của ta, ta sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở đây, ngươi nói có đúng không hả?”
Cô cung nữ bên dưới có vẻ sửng sốt, gần đây Doãn hoàng hậu gần đây chưa bao giờ nói ra những lời bực bội như vậy, tâm trạng rất ổn định, không hiểu sao hôm nay lại nói như vậy.
"Nương nương, người hãy bình tĩnh chút, người vẫn còn là hoàng hậu của nước Thích Diệp, ở lại đây chỉ là tạm thời thôi, sao người lại nói ra lời này?" Cung nữ không khỏi phân trần, khuyên nhủ.
Doãn hoàng hậu rốt cuộc cũng nguội lạnh trong lòng, lãnh cung này đã quét sạch niềm kiêu hãnh và làm tan biến hy vọng của bà ta, khiến cho bà ta không thể nhìn thấy ánh sáng của con đường phía trước, thứ nguội lạnh còn có cả trái tim của bà ta.
"Ta không còn sức để tranh đoạt nữa, cũng không còn sức để trả thù, bây giờ ta chẳng muốn làm gì hết, cứ để mặt ta tự sinh tự diệt đi!" Doãn hoàng hậu suy sụp tựa vào chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt vô hồn.
Cung nữ lo lắng nhìn Doãn hoàng hậu, sợ à ta nghĩ quẩn trong lòng lại làm ra chuyện gì đó, đôi mắt đen láy của nàng ta chậm rãi đảo tròn hai vòng rồi như đột nhiên như nhớ ra gì đó.
"Nương nương, ngươi ngàn vạn lần không thể nản lòng, người còn có thái tử, thái tử là hoàng thượng tương lai, chỉ cần người còn sống thì thái tử sẽ nghĩ cách đưa người rời khỏi đây.”
Đúng vậy, thái tử, bà ta vẫn còn một hy vọng cuối cùng, đó là thái tử.
Chỉ cần thái tử vị chưa phế, thì hắn chính là hoàng thượng tương lai, còn bà ta vẫn là thái hậu tương lai.
Doãn hoàng hậu đột nhiên mở mắt, có chút kích động nhìn cung nữ rồi tiến lên nắm chặt tay nàng ta: "Thái tử, ngươi nói đúng, ta còn có thái tử, ta vẫn còn hi vọng...!Ngươi nhanh đi mời thái tử đến tìm ta, ta muốn gặp thái tử."
Cung nữ kia có chút khó xử: "Nhưng mà nương nương, thái tử đang ở ngoài cung, không có ý chỉ của hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được vào lãnh cung, cho nên..."
Niềm vui và hy vọng bất ngờ lại đột ngột biến mất khiến Doãn hoàng hậu có chút suy sụp ngồi lại xuống ghế với vẻ mặt ai oán.
Lúc này, bầu trời đột nhiên xẹt lên một ánh lửa, ngay sau đó đó là một tiếng nổ mạnh, ánh sáng lóe lên có chút chói mắt.
Doãn hoàng hậu tựa hồ bị hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Cung nữ lại nghe được mấy tin đồn, vội vàng trả lời: "Còn mấy ngày nữa là đến ngày Hòa Sắt công chúa sẽ thành thân, hoàng thượng tựa hồ đặc biệt quan tâm đến hôn sự của nàng ta, còn chưa tới giờ mà trong cung đã bắn pháo hoa rồi."
Hòa Sắt công chúa thành thân? Doãn hoàng hậu cười ảm đạm, đến Thích Diệp lâu như vậy thì cũng nên thành thân rồi.
"Nàng ta chọn hoàng tử nào?" Doãn hoàng hậu hỏi.
"Là Ôn Vương." Cung nữ kia thấp giọng trả lời.
Ôn Vương, lạ thật, Doãn hoàng hậu chưa từng thấy Hòa Sắt công chúa có ý tứ với Ôn Vương, sao cuối cùng lại chọn Ôn Vương chứ?
Doãn hoàng hậu đột nhiên bật cười, cung nữ hiếm khi nghe thấy bà ta cười cũng có chút kinh ngạc, vội hỏi:"Nương nương, người sao vậy?"
Đột nhiên, Doãn hoàng hậu ngưng cười, bà ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cung nữ trước mặt, vươn tay bắt lấy vạt áo của nàng ta, cười nhạo: "Mọi người đang nói cười, ca hát nhảy múa, dựa vào đâu mà chỉ có một mình ta phải ở đây chịu tội?"
Cung nữ chưa hiểu ý của Doãn hoàng hậu kinh ngạc nhìn nàng ta: "Nương nương?"
"Vài ngày nữa là ngày thành thân của Hòa Sắt công chúa, ta muốn gặp mặt thái tử một lần, từ giờ trở đi, ngươi hãy đi theo ta một tấc cũng không rời, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, hiểu chưa?" Doãn hoàng hậu bỗng nhiên nhìn chằm chằm cung nữ.
Ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, cung nữ vội vàng gật đầu, trong lòng không biết bà ta muốn làm gì.
Mấy ngày nay, Tiết Tịnh Kỳ hiếm khi yên lặng như vậy, tất cả mọi việc đều giao cho một mình Hàn Nguyệt lo liệu, kiếm được một trợ thủ lanh lợi, làm việc lại ổn thỏa như vậy quả thực không đơn giản.
Nhưng vẫn không tránh được những chuyện phải tự tay mình làm, lễ nghi trong cung rất phức tạp và thâm thúy, càng miễn bàn đến các nghi lễ trong ngày thành thân, hết thảy đều phải dựa theo quy củ của nước Thích Diệp cho nên phải học thuộc tất cả các quy tắc.
Vài ngày trước khi thành thân, Minh Khê đột nhiên vào cung, vội vàng đến đông hoa viên, nhưng không nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ nên bất đắc dĩ phải đợi cô ở góc tường cả một buổi chiều.
"Minh Khê, sao ngươi lại vào cung? Vào rồi hẳn nói." Lúc Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi cung lễ nghi thì đã là hoàng hôn rồi, vừa vào đông hoa viên liền thấy Minh Khê đang chờ dưới chân tường.
Minh Khê nhìn nhìn chung quanh, cho đến khi chắc chắn rằng không có ai đi theo mới an tâm đi theo Tiết Tịnh Kỳ vào chính đường.
"Tiểu Hoa, mấy ngày nữa sẽ thành thân, Minh Vương sai ta tới đưa cho ngươi mấy thứ." Minh Khê nói xong, liền lấy từ bên hông ra mấy chiếc hộp.
Cái hộp nhỏ và tinh xảo trông có vẻ như không chứa được nhiều thứ, không biết là gì.
"Sau khi vào cung ngươi vẫn không muốn xuất cung sao?" Tiết Tịnh Kỳ không để ý đến những thứ bên trong chiếc hộp, mà thay vào đó là quan tâm đến Minh Khê.
Ban đầu việc ở lại Minh Vương phủ đợi chính là vì giúp A Lạc Lan cởi bỏ chiếc mặt nạ da người trên mặt, bây giờ đã xong chuyện tại sao hắn phải tiếp tục ở lại?
"Không được, lần này vào cung là để bảo vệ ngươi, hơn nữa A Lạc Lan ở Minh Vương phủ rất an toàn, hoàng cung mới chính là nơi nguy hiểm nhất." Minh Khê lắc lắc đầu, nói.
Sau khi chào tạm biệt tại cổng thành lần trước, thật ra Tiết Tịnh Kỳ có chút lo lắng cho tâm trạng của A Lạc Lan: "A Lạc Lan vẫn khỏe chứ?"
Minh Khê không chút do dự gật đầu: "Vẫn khỏe, cảm xúc đã ổn định phần nào rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩn ngơ một mình."
Không biết Triết Tông trước khi đi đã nói gì với A Lạc Lan mà khiến bộ dàng nàng ta thành ra như vậy, ngày thường có thể cười có thể quậy phá, một người vô lo vô nghĩ như cô ấy mà cũng có thể ngẩn ngơ sao.
"Dù sao thì tướng quân Triết Tông cũng đã luôn theo sát A Lạc Lan, giờ người thân cận đã rời đi nên hiển nhiên là phải đau lòng một hồi rồi, có lẽ sau một thời gian sẽ tốt hơn." Tiết Tịnh Kỳ lơ đễnh nói.
"Cũng mong là vậy, gần đây trong cùng có biến cố gì không?" Những ngày này Minh Khê không ở trong cung, chỉ dựa vào một mình Hàn Nguyệt bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ nên cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào.
"Ngươi đừng lo lắng, tình hình trong cung vẫn có thể kiểm soát được, Doãn hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung, chỉ còn lại một mình Địch quý khua chiêng gióng trống mà thôi.
Có điều Dung Tần vẫn thường xuyên hầu hạ bên cạnh Gia Thành Đế, hiện giờ trong cung, chỉ có hai người này là được thánh sủng hậu đãi." Tiết Tịnh Kỳ khẽ cau mày, sau đó gật đầu.
"Dung tần? Chính là phi tần đã tố giác Doãn hoàng hậu?" Minh Khê suy nghĩ một hồi, ấn tượng về bà ta chỉ có chuyện này mà thôi.
Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu: "Đúng vậy."
Minh Khê nhướng mày rồi bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, Tiết Tịnh Kỳ hỏi hắn làm sao vậy, nhưng hắn lại cười nói: "Không có gì, đối với chuyện trong cung ta chẳng hiểu lắm, hỏi cũng không hỏi.”
Lĩnh vực mà Minh Khê am hiểu cũng không phải cái này, Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi: "Bên thái tử có động tĩnh gì không?"
Doãn hoàng hậu xảy ra chuyện lớn như vậy tình, thái tử không thể ngồi yên được, nhất định sẽ lật tung tất cả để tìm cho ra ngọn nguồn sự việc.
"Phía thái tử vậy mà lại chẳng có động tĩnh gì.
Từ khi Doãn hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, thái tử liền tự mình cấm túc trong phủ, không ra ngoài, cũng chưa từng thấy đại nhân nào đến phủ của hắn ta cả." Minh Khê trả lời.
Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày, chậm rãi nói: "Vậy thì kỳ lạ quá, là con trai của Doãn hoàng hậu mà lẽ nào hắn lại không quan tâm chuyện này? Hay là hắn đã có tính toán khác rồi?"
Trong phòng nóng lên, ánh mắt hai người bỗng nhiên nhìn nhau, trong mắt Minh Khê hiện lên một tia nghi hoặc.
Tiết Tịnh Kỳ lập tức nói: "Nói không chừng thái tử đang lên kế hoạch gì đó mà chúng ta không biết, vẫn phải chú ý đến hành tung của thái tử nhiều hơn mới được."
"Kế hoạch của thái tử chẳng có gì khác ngoài chuyện liên quan đến Doãn hoàng hậu, lúc này Doãn hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung, có khi nào hắn lại có thể cứu bà ta ra khỏi đó không?" Minh Khê hỏi.
Thái tử muốn cứu Doãn hoàng hậu ra chỉ sợ không đơn giản đâu, dù sao bà ta cũng là bị Gia Thành Đế biếm vào lãnh cung, muốn ra khỏi đó cũng có Gia Thành Đế nói mới được.
"Chuyện này thì chưa chắc, trước tiên cứ quan sát hướng hành động của thái tử rồi hẳn bàn.” Tiết Tịnh Kỳ nói.