Hồi lâu Hoàng Đế vẫn không nói gì. Ngay cả Hoàng tổ mẫu cũng tưởng tật xấu này của hắn bắt đầu từ sáu năm trước, là sau khi hắn đăng cơ mới bắt đầu bị. Nhưng thực tế hắn đã bị từ sớm hơn rất nhiều, chính là cái đêm..... Mẫu phi của hắn gieo mình xuống giếng.
Nhưng khi đó hắn chỉ là một vị hoàng tử vô danh lại an phận nên không người nào để ý tới, cũng không có người đến quan tâm mà thôi.
Sau khi làm Hoàng Đế, thật ra cũng có rất nhiều người hy vọng được giúp đỡ hắn, nhưng hắn biết, bọn họ làm vậy cũng không phải là vì hắn, mà vì quyền thế và phú quý phía sau lưng hắn thôi.
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không nói lời nào thì trong lòng có chút bất an, không biết có phải nàng đã quá phận rồi hay không.
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng, thấy lông mi nàng hơi rũ, khóe miệng khẽ mím, bộ dáng thật im lặng. Hắn nghĩ, Hoàng Hậu của hắn không giống với người khác. Cho dù là như thế, có một số việc cũng chưa phải thời điểm thích hợp để chia sẻ.
Hoàng Đế giơ tay chặn ở môi nàng: "Nàng là Hoàng Hậu của ta, ở trước mặt ta, Hoàng Hậu không có lúc nào là quá phận."
Tiết Tĩnh Xu ngước mắt lên nhìn hắn, nàng hiểu rõ ý hắn là gì.
Ai cũng có bí mật, dù là Hoàng Đế cũng không có ngoại lệ. Hắn có thể lựa chọn không nói, nhưng sẽ không trách nàng lắm lời.
Như vậy là đủ rồi, Tiết Tĩnh Xu nghĩ.
Nàng lại hỏi: "Tối hôm qua không có châm hương, có phải Bệ hạ suốt đêm không ngủ hay không?"
Hoàng Đế lắc đầu: "Trên người của nàng có mùi hương, ngửi vào rất thoải mái. Tối nay là vấn đề của chính ta, bởi vì uống rượu nên công hiệu của hương kia cũng giảm đi."
Tiết Tĩnh Xu có chút lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngày mai Bệ hạ còn phải vào triều."
"Không có việc gì, một hai đêm không ngủ cũng không có gì đáng lo, nàng ngủ đi."
Tiết Tĩnh Xu hơi nhíu mày, trong lòng đã quyết định, chờ đến ngày mai nàng thử cải biến phương thuốc huân hương này một chút, xem có cách nào để những yếu tố bên ngoài không ảnh hưởng đến công hiệu hay không.
Suy nghĩ xong nàng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, mới phát hiện vừa rồi ngón tay của Hoàng Đế để ở bên môi nàng vẫn chưa có rời đi, đầu ngón tay ấm áp, hơi có chút thô ráp, thật sự khiến nàng khó có thể xem nhẹ, nàng đành phải nhắc nhở: "Hoàng Thượng, tay của người?"
Hoàng Đế nhìn chằm môi nàng, đôi môi hồng nhuận căng mọng, vì trước đó nàng đã uống chút nước nên đôi môi có chút ước át, lại giống với thân thể của nàng, hơi lạnh nhưng mềm mại vô cùng.
Hắn bỗng nhiên ấn ấn một chút, quả nhiên, so với thịt trên mặt lại non mềm hơn một ít.
Tiết Tĩnh Xu mở to hai mắt nhìn hắn, giống như không thể tin hắn sẽ hành động như vậy.
Hoàng Đế thừa nhận, về hành động này của hắn có chút...không được hay cho lắm.
Quả nhiên không nên uống rượu, đều là tại rượu mà sai.
Mặt Hắn không lộ cảm xúc, nói: "Trước đó nàng nói mình rất mềm, ta chỉ thử thôi, quả nhiên rất mềm."
Hoàng Đế nói: "Nàng còn nói ta cấn làm nàng đau, thì ra trong lòng Hoàng Hậu ghét bỏ ta như vậy, nếu không phải vì nàng say rượu nên mới nói thật lòng, e rằng ta vẫn chưa hay biết gì cả."
Tiết Tĩnh Xu hốt hoảng trợn mắt, hàng mi rung rung, vành tai từ từ đỏ lên.
Quả thật nàng có chút ghét bỏ thân thể Hoàng Đế quá cứng, hắn còn muốn ôm nàng ngủ, lại chưa từng nghĩ sẽ bị Hoàng Đế nghe thấy những lời này.
Lúc nàng say rượu...... Rốt cuộc còn nói cái gì nữa vậy?
Có lẽ Hoàng Đế biết nàng đang suy nghĩ cái gì, lại nói: "Nàng còn nói nàng đem điểm tâm mình không ăn đến cho ta, chính là đang quan tâm ta."
Tiết Tĩnh Xu nhắm mắt lại, chỉ muốn vùi đầu vào trong chăn.
Nếu là ngày thường, khi Hoàng Đế nói những lời này thì chắc chắn trong lòng nàng sẽ sợ hãi, cho rằng hắn muốn trách tội nàng.
Nhưng mà trước mắt, ngữ khí của Hoàng Đế vẫn như bình thường, nàng biết không phải hắn muốn truy cứu, mà chỉ là đang trần thuật lại sự thật thôi.
Nhưng vì là như thế, càng làm cho nàng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Hoàng Đế vẫn chưa chịu bỏ qua: "Khi nàng không muốn ăn món nào đó, quả nhiên nàng sẽ khóc."
"Không có!" Cái này Tiết Tĩnh Xu không thừa nhận, lập tức ngẩng đầu phản bác.
Lại thấy Hoàng Đế nhìn nàng, khóe miệng hình như còn mang theo chút ý cười, nhưng lại dường như chỉ là ảo giác của nàng.
Hoàng Đế nghiêm nghị nói: "Bị nàng nhìn ra rồi."
Tiết Tĩnh Xu có chút dở khóc dở cười, cho nên thật sự hắn chỉ là đang đùa nàng thôi sao?
Từ khi nào thì Hoàng Thượng rảnh rỗi nói đùa như vậy? Là bởi vì ngủ không được, nên mới lấy nàng tìm niềm vui?
Nàng đành phải hỏi: "Hiện tại Bệ hạ có buồn ngủ không?"
Hoàng Đế lắc đầu: "Còn chưa buồn ngủ lắm, thỉnh Hoàng Hậu tiếp tục san sẻ với ta."
"...... Thần thiếp nên làm gì?"
Bỗng nhiên Hoàng Đế duỗi tay đặt nàng nằm yên ở một bên.
Tiết Tĩnh Xu còn chưa cảm thấy lạnh, Hoàng Đế đã xoay người nằm phủ lên.
Thân thể nàng lập tức căng thẳng, đôi tay vô lực chống ở ngực hắn, "Hoàng Thượng......"
Hoàng Đế nói: "Hoàng Hậu nằm yên."
Tiết Tĩnh Xu cứng người trong chốc lát, mới chậm rãi buông ra, hai tay xuôi ở bên người, theo bản năng nắm chặt tấm trải giường.
Hoàng Đế trấn an nàng: "Đừng sợ, ta đã hỏi qua nữ quan, chỉ lần đầu tiên mới đau, sau này sẽ không đau nữa."
Vốn Tiết Tĩnh Xu chỉ là khẩn trương cứng đờ, nhưng khi nàng nghe xong những lời này, gương mặt lập tức đỏ bừng. Loại chuyện như vậy, lúc trước nàng đã nghe Tô cô cô nói, chỉ nhìn những bức họa đó cũng đã chịu không nổi, sao hắn lại không biết xấu hổ mà trực tiếp mà đi hỏi người ta?
Ban đầu chỉ là không nhúc nhích, rồi sau đó vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp.
Tiết Tĩnh Xu có chút mất tự nhiên, đang chuẩn bị mở miệng nói hắn đừng liếm, lại bị Hoàng Đế bắt lấy cơ hội này đưa đầu lưỡi đi vào.
Động tác Hoàng Đế thong thả, sau khi đầu lưỡi đi vào, đầu tiên là lướt lướt qua lưỡi Tiết Tĩnh Xu, thấy nàng né tránh, cũng không dây dưa nữa, tựa hồ chỉ là chào hỏi một cái, sau đó đưa đến giữa miệng nàng thăm dò, lướt qua từng cái răng, rồi đảo một lượt ở hàm trên, chuyển sang khối thịt mềm mại bên trong má của nàng, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ, giống như là đang chào từ biệt rồi mới chịu rút về.
Tiết Tĩnh Xu lập tức che miệng nhìn hắn, hai mắt mở lớn, trong mắt đong đầy hơi nước.
Hoàng Đế nói: "Lần trước thật vội vàng nên đã bỏ qua bước này, hôm nay bù lại cho Hoàng Hậu."
Tiết Tĩnh Xu vội lắc đầu: "Không cần bù......"
Nhưng mà Hoàng Đế lại cúi đầu: "Còn đây là của hôm nay."
Hắn lại vừa hôn vừa liếm qua một lần.
Chờ hắn lại ngẩng đầu lên, trên mặt Tiết Tĩnh Xu đã nghẹn đến mức ửng đỏ.
Hoàng Đế liền hỏi: "Hoàng Hậu lại không hít thở hay sao? Lần sau cần phải nhớ rõ, huyết khí nàng không đủ, nếu nín thở trong thời gian dài sẽ rất dễ bị ngất."
Tiết Tĩnh Xu hít một hơi thật sâu, khi nghe thấy lời này, nàng thật sự nhịn không được liền nói: "Nếu Hoàng Thượng đừng mãi hôn ta, ta sẽ không ngất."
"Nên có từng bước một, làm sao có thể xem nhẹ?" Hoàng Đế nghiêm túc nói, nói xong lại muốn cởi áo Hoàng Hậu.
"Để tự ta......"
Hoàng Đế giữ nàng lại: "Hoàng Hậu nằm yên."
Vốn nàng cũng chỉ mặc áo trong và một bộ áo lót, từ dây áo được cởi bỏ, quần áo liền bị ném qua một bên.
Tiết Tĩnh Xu cực kỳ quẫn bách, đôi tay che ở trước ngực.
Hoàng Đế cởi quần áo, lại qua đây, hai người trần truồng đối mặt.
Hoàng Đế duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên người nàng: "Tuy rằng Hoàng Hậu không có nhiều thịt, nhưng trên người quả thật rất mềm, nếu nhiều thịt hơn chút nữa, chắc chắn sẽ càng mềm hơn."
"Trên người Bệ hạ thịt nhiều, cũng không thấy mềm chút nào." Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn.
Hoàng Đế gật đầu: "Đây là lời nói thật, thế nhưng ta là nam tử, tất nhiên sẽ không giống nàng."
Hắn càng sờ lại càng lo lắng mình có thể đè Hoàng Hậu bị thương hay không. Hắn xoay người nằm xuống, ôm Hoàng Hậu tới để nàng nằm trên người mình.
Trước đó Tiết Tĩnh Xu mới vừa tỉnh lại, hai người còn ăn mặc quần áo nhưng động tác này đã khiến cho nàng mất tự nhiên, chứ đừng nói đến hiện tại hai người không mảnh vải che thân. Nàng cảm thấy mình giống như một khối thịt đã nằm trên thớt, mặc người xâu xé, mà phía dưới thớt này tựa hồ đang châm lửa, không ngừng nướng chín nàng.
Nàng chống tay trên người Hoàng Đế, nhưng tay vươn ra đều là cảm giác ấm áp trên làn da của hắn, nàng sợ tới mức rụt tay lại, cả người cơ hồ cuộn thành một khối trên người của Hoàng Đế.
Hoàng Đế lại không buông tha nàng, từ từ ôm chặt nàng hơn, hai người hòa lại thành một khối.
"Hoàng Thượng......" Tiết Tĩnh Xu vô ý thức gọi hắn, trong giọng nói mang theo vẻ nức nở và bất lực.
"Đừng sợ." Hoàng Đế nói.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng du ngoạn trên thân thể nàng, từ từ khơi lên ngọn lửa trên người nàng, một bàn tay bất chợt đi xuống....
Tiết Tĩnh Xu hơi co rúm lại một chút.
"Có thể không?" Hoàng Đế hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu rụt đầu vào bên cổ hắn không nói chuyện, chỉ dụi dụi mà gật đầu.
Hoàng đế chậm rãi đưa chính mình thẳng tiến vào.
Thân thể Tiết Tĩnh Xu hơi cương, quả thật hiện tại không cảm thấy đau, nhưng cảm giác trướng ở phía dưới vẫn khiến nàng cảm thấy không quen. Huống hồ Hoàng Đế không có chừng mực, vẫn luôn tiếp tục thâm nhập vào trong, nàng nhẫn nại trong chốc lát, ảo giác bị đâm thủng càng thêm rõ ràng, vội ngẩng đầu nhìn hắn, hoảng loạn nói: "Đừng, đừng vào nữa......"
Hoàng Đế liền dừng lại, hai bên thái dương hắn đã có gân xanh nổi lên, nhưng ngữ khí vẫn như bình thường, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán của nàng: "Có phải rất khó chịu hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lẳng lặng áp vào trên người hắn, cố gắng thả lỏng chính mình, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."
Hoàng Đế không có tiếp tục, đợi đến phát hiện thân thể của nàng đã thật sự thả lỏng, mới ôm eo nàng, chậm rãi tiến vào.
*****
Đêm khuya, Đức công công ngủ ở cái giường nhỏ bên ngoài điện. Vốn là tối nay không cần hắn tới gác đêm, nhưng Bệ hạ và nương nương uống rượu, hắn sợ có việc gì ngoài ý muốn, thật sự không yên tâm để một mình Cẩu Tử canh gác. Tuy là Tê Phượng cung có nữ quan, nhưng Bệ hạ thường có thói quen để nội giám hầu hạ, tên Cẩu Tử kia chân tay vụng về, sợ là sẽ làm trễ nải việc gì quan trọng.
Hắn đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên giống như bên tai nghe được tiếng Hoàng Thượng gọi người, lập tức thanh tỉnh ngồi dậy, đôi mắt cũng chưa kịp mở, theo bản năng nói: "Hoàng Thượng có gì phân phó?"
Hoàng Đế nghe thấy hắn đáp lại, có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Cho người đem nước ấm tiến vào."
Đức công công hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vâng dạ, quay đầu lại thấy tên Cẩu Tử kia ngủ thật ngon lành, còn ngáy khò khò. Hắn tiến lên dùng một chân đá tên tiểu đồ đệ kia, Cẩu Tử mơ mơ hồ hồ đã bị lôi đi.
May mắn hôm nay có hắn ở đây, nếu không tiểu tử này nằm đó chờ ăn cẩu đao(bị ban chết) đi.
Nhưng mà...... Đức công công ra đại điện, bị gió đêm đông lạnh đến run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, hiện tại đã hơn nửa đêm, Bệ hạ còn cho người nâng nước ấm đi vào, chuyện này thật là......
Huống hồ trước đó rõ ràng nương nương đã say, tuy đã uống canh giải rượu, còn không biết có tác dụng hay không, vậy Bệ hạ xuống tay khi nào? Nương nương đã tỉnh rồi sao?
Nếu không tỉnh, bộ dáng ngây ngốc như vậy, tám phần giống tiểu hài tử, Bệ hạ người..... Cũng xuống tay được sao?
Chuyện này thật là.....
--------------------------
* Editor: Nếu anh Hoàng mà biết được Đức công công nghĩ mình như vậy bảo đảm anh chỉ nói một từ: "Chém!"
Đức công công à, sao người có thể nghĩ a Hoàng như tên biến thái hay ấu d*m vậy chứ??????? →_→
*Beta: E hèm! Ta đã nói là "Phi lễ a~~!!!" *liếc mắt xung quanh*, may quá không có nghe thấy