Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 53



A Kiều khen thầm cứ như bị bất động vài giây rồi lại hỏi với giọng điệu sợ sệt và ánh mắt xa lạ.

"Sao ta lại ở đây?"

Liễu Giai Kỳ cố trấn an và thuật lại.

"Ta thấy ngươi nằm cạnh con suối, người be bét máu nên mang về đây trị thương."

A Kiều gượng ngồi dậy, nhẹ gật đầu.

"Đa tạ cô nương."

Liễu Giai Kỳ cũng nhận ra sự bất an từ ánh mắt A Kiều nên nhẹ nhàng bắt chuyện.

"Ngươi tên gì?"

A Kiều lắc đầu, ánh mắt như vô hồn mà đáp.

"Ta không nhớ..."

Liễu Giai Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn khắp người A Kiều.

"Hửm?"

A Kiều cố gắng nhớ lại nhưng càng cố thì đầu cô lại càng đau. Mặt cô cũng bắt đầu nhăn nhó, nước mắt bất chợt rơi, giọng run sợ.

"Ta là ai? Tại sao ta bị lại thương? Ta không nhớ gì hết."

Liễu Giai Kỳ thấy A Kiều đau đớn ôm đầu nên nhẹ nhàng đi đến nắm hai bàn tay A Kiều, giọng vô cùng ấm áp.

"Chắc do chấn thương nên mất trí nhớ tạm thời, cô cứ ở đây với ta, để ta điều trị thêm. Cô sẽ sớm lấy lại được kí ức thôi."

A Kiều gạt đi nước mắt, gật đầu cảm tạ, lòng vô lòng cảm kích người con gái trước mặt mình.

"Đa tạ cô."

..........

Những ngày sau đó...

A Kiều lăn tăn trong bếp một hồi rồi mang cả đống dĩa thức ăn dọn ra bàn.

Liễu Giai Kỳ trầm trồ, ánh mắt đầy khâm phục.

"Cô nấu ăn giỏi nhỉ?"

A Kiều với ánh mắt chờ đợi nói.

"Cô thử xem sao, ta cứ nấu như thói quen. Ta cũng không biết là mình lại có thể nấu ăn được nữa."

Liễu Giai Kỳ vui vẻ bắt đầu thử hết các món trên bàn mà ánh mắt rưng rưng như sắp khóc.



A Kiều hoang mang mà nhìn Liễu Giai Kỳ không chớp mắt.

"Không ngon sao?"

Liễu Giai Kỳ vừa lắc đầu, vừa ăn liên tục, miệng không ngừng nhai mà đáp.

"Ngon, ngon lắm ."

A Kiều nở nụ cười nhìn Liễu Giai Kỳ ăn rất ngon mà lòng cũng vui vẻ lạ thường, ánh mắt tò mò hỏi.

"Bình thường cô ăn gì?"

A Kiều hơi cúi mặt ngại ngùng đáp nhỏ nhẹ.

"Ta thấy nấu ăn phiền phức quá nên hằng ngày chỉ lấy mấy củ cải mà ăn sống thôi. Lâu lâu ra khỏi núi thì mới ghé khách điếm ăn."

A Kiều như không tin mà hỏi lại.

"Cô giỏi y như vậy, mà không biết nấu ăn sao?"

Liễu Giai Kỳ cúi đầu thỏ thẻ đáp.

"Ta chỉ là không thèm học mà thôi."

A Kiều vừa cười vừa nói, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của Liễu Giai Kỳ.

"Hay là ta dạy cô nấu?"

Liễu Giai Kỳ hơi bĩu môi mà lắc đầu, ánh mắt vẫn cắm cúi xuống bàn.

"Ta không muốn học đâu."

A Kiều cười trêu chọc khi thấy Liễu Giai Kỳ ngại ngùng như vậy.

"Vậy sau này làm sao cô có người dám rước về?"

Liễu Giai Kỳ hất mặt mà tự phụ.

"Ta xinh đẹp thế này, sợ gì không có ai thèm. Sau này chỉ cần kiếm phu quân biết nấu ăn là được."

A Kiều nghe vậy chỉ biết cười, mà gắp thức ăn cho Liễu Giai Kỳ.

"Hi."

...........

Hai người cứ thế chung sống với nhau rất vui vẻ, cũng trôi qua được hơn một tháng.

Liễu Giai Kỳ thấy A Kiều ở suốt trong nhà nên muốn dẫn A Kiều ra ngoài chơi.



"Cô cũng khỏe rồi, hay ta dẫn cô ra ngoài chơi, biết đâu nhớ được gì."

A Kiều nhẹ gật đầu, ánh mắt rất háo hức.

"Ưm."

Liễu Giai Kỳ dẫn cô đến một vùng đất không xa nhà cho lắm. Ở đó có rất nhiều loại hoa khác nhau, các màu sắc của chúng cũng đan xen lẫn vào nhau mà tạo ra một khung cảnh rực rỡ đầy màu sắc, trông như một bức tranh cầu vồng vậy. Vừa thơ mộng vừa lãng mạn, lại toả ra đủ các loại hương thơm phức khiến cho ai nhìn thấy chúng, đều cũng muốn đến gần ngắm nhìn và ngửi thử mỗi loại hoa mỗi mùi hương, khiến người ngửi thấy khó lòng quên được.

A Kiều bị một vùng đất đầy hoa làm cô say mê, ngắm nhìn không rời mắt một giây nào.

Liễu Giai Kỳ nhìn A Kiều vui vẻ, nhẹ nhàng hỏi.

"Đẹp chứ?"

A Kiều gật đầu, mà xoay người lại nói.

"Cô trồng à?"

Liễu Giai Kỳ nhẹ gật đầu, rồi cả hai tìm một góc trống ngồi xuống nhìn về các bông hoa.

"Ưm."

Khu đất này vốn dĩ trống nhưng do Liễu Giai Kỳ trồng nên nhìn vào đủ loại hoa cũng biết là có người cố tình trồng. Vì không thể nào mà lại gồm nhiều loại chung một chỗ như thế được.

Không khí im lặng đến mức có thể nghe được nhịp tim của hai người ngồi kế nhau, ai cũng như nghe được nhịp tim của người đối diện.

Liễu Giai Kỳ thấy bầu không khí hơi ngại ngùng kì lạ nên bắt chuyện.

"Cô thích hoa?"

A Kiều gật đầu mà vui vẻ đáp.

"Là con gái, ai mà lại không thích hoa."

Liễu Giai Kỳ nhìn với ánh mắt xa xăm mà nói.

"Ta thì không..."

A Kiều ngạc nhiên, xoay đầu nhìn người bên cạnh mà tò mò.

"Vậy sao cô lại trồng chúng?"

Liễu Giai Kỳ vẫn ánh mắt thật xa xăm mà đáp.

"Buồn chán quá nên giết thời gian thôi."

A Kiều cũng thôi không hỏi thêm mà nhẹ gật đầu rồi xoay người, nhìn về phía các bông hoa.

Liễu Giai Kỳ bỗng cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, nhẹ giọng nói. Âm lượng chỉ vừa đủ để A Kiều nghe thấy.

"Nếu cô thích, vậy sau này ta sẽ trồng nhiều hơn."