Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 58



Dương Tử gật đầu lia lịa, miệng tươi cười khen ngợi.

"Không ngờ đại ca nghĩ chu toàn như vậy. Nghĩ sẵn cả đường lui cho chúng đệ."

Tống Phi lo lắng, nhìn cả hai người mà nói.

"Tam đệ là người có võ nên dễ thực hiện rồi, còn đệ có biết gì đâu?"

Lăng Tiêu vừa vuốt cằm vừa nói, dù chả có cộng râu nào nhưng cũng ra vẻ vuốt nhìn như một lão gia sư thực thụ rồi dùng ánh mắt tinh quái nhìn Tống Phi.

"Đệ chỉ cần tập hợp một số người biết chút võ rồi dạy y thuật căn bản cho họ. Hãy nhắm vào điểm mạnh của đệ mà phát triển, một đội quân chuyên y nhưng cũng có chút võ công căn bản, gọi là Y Quân."

Rồi Lăng Tiêu ngước nhìn Dương Tử, vẫn vuốt cằm, như là lão sư nhìn học trò mà nói tiếp.

"Về tam đệ thì ngược lại, hãy lập một đội chuyên về quân sự, chia ra ba loại , Bộ - Kỵ - Xạ."

Cả hai nhìn Lăng Tiêu vẻ mặt hơi lo lắng vì sự chuyên nghiệp của Lăng Tiêu, không biết bản thân có đáp ứng nổi không.

Lăng Tiêu đoán ra nét mặt lo lắng của hai người đệ đệ, nên từ tốn nói trấn an cả hai.

"Có khó khăn gì cứ tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ hỗ trợ hai đệ."

Cả hai lại nhìn về nhau rồi quay sang nhìn về Lăng Tiêu mà cùng gật đầu đồng ý.

Vì cả hai đều xem trọng vị đại ca của mình, và cũng suy nghĩ thấy những gì đại ca mình nói có vẻ rất đúng.

Đại ca cũng tính luôn các bước thực hiện cũng như đã đưa ra biện pháp đề phòng đầy đủ, một chiến thuật bài bản như vậy cũng có thể cho thấy vị đại ca trong lòng họ quả thực không tầm thường một chút nào.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một chút thì cả ba chia tay nhau đi thực hiện như cách của Lăng Tiêu bày ra.

......

Tại một tiệm vải gần đó.

Dương Yến đang đứng lựa vải thì Văn Bích cùng A Hoa cũng vừa hay đi tới.

Văn Bích trống thấy Dương Yến mà vui vẻ, đi lại bắt chuyện.

"Dương tỷ tỷ"

Dương Yến thấy Văn Bích vội buông tấm vải trong tay ra mà hành lễ.

"Ưm. Thái tử phi"

Văn Bích cười, nhẹ giọng nói.



"Nếu không có ai tỷ không cần hành lễ đâu, như trước đây là được rồi."

Dương Yến nhẹ gật đầu như ngầm đồng ý.

Cả hai cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, được một lúc thì có một tên cướp chạy thục mạng về phía hai nàng, tên cướp vô tình đẩy ngã Văn Bích.

A Hoa cùng Dương Yến vội đỡ Văn Bích dậy.

Phía sau có thêm một người cũng vừa chạy tới đang đuổi theo tên cướp.

A Hoa nhận ra sự quen thuộc mà chỉ vào người đó nói.

"Hình như đó là công chúa điện hạ thì phải."

Dương Yến cùng Văn Bích hơi ngạc nhiên mà hướng mắt nhìn theo hướng ngón tay của A Hoa.

Văn Bích định bước đi thì khựng lại mà nhăn mặt đau đớn.

Dương Yến thấy vậy bèn hỏi han.

"Muội hình như bị thương rồi?"

A Hoa cũng lo lắng nhìn theo rồi cả hai cùng dìu Văn Bích về phủ.

Vừa tới cửa phủ thì Liêu Nguyệt cũng vừa về, trông thấy mấy nàng nên cũng liền đi tới.

Ba người thấy Liêu Nguyệt tới thì cùng hành lễ.

"Thái tử điện hạ."

Liêu Nguyệt gật đầu, đưa mắt nhìn lướt qua người Dương Yến rồi dừng lại trên người của Văn Bích mà cất giọng hỏi han.

"Nàng bị thương sao?"

Văn Bích nhẹ gật đầu.

"Ưm."

Liêu Nguyệt không nói gì thêm, mà tiến lại gần bế cả người Văn Bích lên, rồi nhanh đi vào phủ.

A Hoa thấy vậy cũng vội chào Dương Yến mà chạy theo.

Dương Yến nhìn thấy Văn Bích được Liêu Nguyệt bế đi, lòng chợt thấy khó chịu, cảm giác khó mà diễn tả được bằng lời.

Nàng tự an ủi chính mình là không sao nhưng thật tâm, nàng không hề biết rằng mình đang ghen. Nàng sẽ không ghen vô cớ như vậy, nhất là với một người không là gì của nàng.

Nàng thật không hiểu chính mình là đang nghĩ cái gì nữa, rõ là biết mình vẫn luôn nhớ về người kia, nụ cười kia, ấy vậy mà lúc này đây nàng lại có cảm giác với người mà mình ghét.



Nàng cứ vậy mà đứng chìm trong suy nghĩa và tự trách bản thân.

Nàng làm sao có thể chứ! Làm sao có chuyện nàng thích một lúc hai người được chứ!

Chắc chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Nàng cứ đứng đó đắm chìm với suy nghĩ của mình mà không hề biết nàng đã đứng đó rất lâu.

Dương Tử cũng chợt đi qua thấy tỷ tỷ mình đứng im trước cửa phủ Cửu hoàng tử mà tò mò đi lại hỏi.

"Tỷ tỷ?"

Dương Yến bị kêu hồi lâu mới giật mình nhìn lại.

Dương Tử thấy lạ nên hỏi tiếp:

"Sao tỷ lại ở đây?"

Dương Yến khẽ lắc đầu rồi hỏi ngược lại.

"Đệ vừa đi đâu à?"

Dương Tử vui vẻ đáp:

"Đệ vừa đi gặp đại ca."

Dương Yến cũng vui vẻ hỏi thêm.

"Có chuyện gì khiến đệ vui à?"

Dương Tử ngẫm nghĩ rồi nói:

"Chuyện là... đại ca bảo đệ..."

Dương Yến thấy Dương Tử nói rồi lại ngừng nên cũng sinh tò mò mà hỏi.

"Hửm?"

Dương Tử kéo tay Dương Yến vừa đi vừa nói.

"Ở đây nói không tiện, về phủ đệ kể tỷ nghe."

Dương Yến gật đầu, cả hai cùng nhau đi về phủ.

......