Ngu Lệnh Phi vừa nói xong, cả hoa viên yên tĩnh, các cung nhân đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn loạn, chỉ có tiếng chim kêu không ngừng, trong trẻo nhưng ồn ào.
Sắc mặt Trình Mạn Ni cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía Liễu Ngữ Kha ở bên cạnh.
Liễu Ngữ Kha phẫn nộ nói: “Liễu gia ta là danh gia vọng tộc, ngươi có quyền gì mà chế giễu?”
Ngu Lệnh Phi cười nhạo, không xem cái gọi là “danh gia vọng tộc” là đúng, nâng mi liếc một cái nói: “Nữ nhi Liễu gia có thể không biết phép tắc hay sao?”
Lời nói như đâm vào lòng, không nói đến chuyện Liễu Ngữ Kha còn chưa kiêu căng tự đại như vậy, dù là có cũng sẽ không dám biểu hiện ra ngoài.
Mặt Liễu Ngữ Kha xanh mét, lạnh như băng, cũng may là chưa lạnh đến xương cốt. Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Ngu Lệnh Phi. Ánh mắt Trình Mạn Ni đảo qua đảo lại nhìn hai người họ, không dám ngồi tiếp, đứng dậy đi theo sau Liễu Ngữ Kha.
Liễu Ngữ Kha dẫn theo Trình Mạn Ni, thong thả nhún người, cúi đầu hành lễ trước mặt Ngu Lệnh Phi. Dừng một chút mới nói lời thỉnh an: “Ngu quý nhân vạn phúc kim an.”
“Ngu quý nhân vạn phúc kim an.” Cung nhân ở phía sau các nàng cũng hô theo.
“Ừm.” Ngu Lệnh Phi hài lòng gật đầu, cảm thấy thú vị khi thấy Liễu Ngữ Kha đang quỳ trên phần sỏi đá, còn Trình Mạn Ni lại lùi sau vài bước quỳ xuống phiến đá.
Chợt nhớ đến chuyện tốt Liễu Tứ của Liễu gia làm, Ngu Lệnh Phi ngước đầu nhìn trời, bây giờ đã qua nửa canh giờ, mặt trời lên cao, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.
“Hai vị muội muội xem thường cung quy, quên hết những quy củ ma ma giáo dưỡng đã dạy. Như vậy không được, hôm nay chỉ là chuyện giữa tỷ muội với nhau, nhưng sau này sẽ làm các muội gặp họa lớn, tỷ tỷ như ta phải quan tâm nhiều hơn.”
Ngu Lệnh Phi tùy ý chỉ vào một cung nhân: “Tinh Vi, ngươi ở lại đây cùng hai vị tiểu chủ học quy củ, một canh giờ sau quay về Ỷ Trúc Trai bẩm báo với ta, rõ chưa?”
Tinh Vi bất ngờ bị gọi tên, chuyện đắc tội người khác như này khiến da đầu nàng ta tê dại, nửa ngày cũng không dám nói ra chữ “Vâng”.
Chợt Liễu Ngữ Kha ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ngu Lệnh Phi.
Trình Mạn Ni đang chuẩn bị đứng lên, chân vừa nâng được một nửa thì động tác cứng đờ, không dám tin nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn phạt bọn ta?”
“Hai vị muội muội vi phạm cung quy, phải ngoan ngoãn nhận phạt.” Ngu Lệnh Phi nâng tay lên để lộ cổ tay trắng nõn, giọng nàng mang theo ý cười: “Huống hồ chỉ là quỳ một canh giờ học cung quy mà thôi, ta còn nhớ rõ hình phạt trong cung đều là phạt trượng, nhiêu đây còn lâu mới đủ.”
Không biết vì sao, mọi người ở đây đều nghe ra chút tiếc nuối trong câu cuối cùng của nàng?
Trình Mạn Ni rụt cổ lại, kiên cường nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một Quý nhân nho nhỏ, vào cung cùng lúc với bọn ta, được phong hào Quý nhân là do mệnh tốt mà thôi, sao ngươi dám–.”
“Ta dám.” Ngu Lệnh Phi thản nhiên nói: “Trình bảo lâm biết sai không sửa, có những lời nói chống đối, phạt thêm nửa canh giờ.”
Ngu Lệnh Phi cười tủm tỉm: “Ngươi nói tiếp đi, ta còn dám.”
Trình Mạn Ni sửng sốt, vừa lo lắng lại tức giận, ấp úng nửa ngày cũng không dám khiêu khích Ngu Lệnh Phi.
Liễu Ngữ Kha không lên tiếng.
Những điều nàng muốn nói Trình Mạn Ni đều đã hỏi, sự thật chính là Ngu Lệnh Phi thật sự dám làm việc này!
Trong lòng Liễu Ngữ Kha tràn đầy tức giận, bị người mà nàng ta khinh thường nhục nhã khiến cho đầu óc choáng váng, nhưng bình tĩnh lại nàng ta lại thấy đây chưa chắc không phải là chuyện tốt, lúc trước Ngu Lệnh Phi đánh đồng Liễu gia với hoàng quyền, nếu người có ác ý nghe được và truyền vào tai Hoàng thượng chuyện nàng ta bị Ngu Lệnh Phi trừng phạt, rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng lại có thể phá vỡ cục diện suy tàn trước đó.
Ngu Lệnh Phi thấy hai người các nàng im lặng thì muốn quay về ngủ bù.
Tinh Vi cắn môi, lo lắng không yên, nàng ta chỉ là một tiểu cung nữ mới được đề bạt lên, chưa có kinh nghiệm gì, nhận được việc này khiến nàng ta thật sự hoảng sợ, nhưng càng sợ hơn là người có gia thế bất phàm như Liễu tài nhân trả thù.
Tinh Đấu đúng bên cạnh quan sát cẩn thận, tiến lại gần Đại Lục nói: “Đại Lục tỷ tỷ, để muội ở lại cùng Tinh Vi.”
Đại Lục quay đầu đánh giá hai người, không nói thêm gì liền đồng ý: “Được.”
Tinh Đấu và Tinh Vi giám sát công việc trong Ngự Hoa Viên, tuy nơi này không phải nơi náo nhiệt, nhưng người trong cung đều dài tai, có không ít cung nhân nghe được tin nên trong tối ngoài sáng đến nơi này tìm hiểu.
Không lâu sau, người trong cung đều biết việc Ngu quý nhân, người mới được ân sủng vừa phạt Liễu tài nhân và Trình bảo lâm trong Ngự Hoa Viên. Nhất là Trình bảo lâm kia, sắc mặt trắng bệch, đã ngất đi khi trở về, phải mời thái y đến xem ngay lập tức.
Thái Y Viện không dám chậm trễ, nhân tiện phái người đi bắt mạch cho Liễu tài nhân, cơ thể quý nhân suy nhược, phải kê hai đơn thuốc bồi bổ khí huyết.
Hiền phi nghe chuyện, hiếm khi cảm thấy vui vẻ, sai cung nhân ngắt không ít nhánh hoa tươi để cắm hoa.
“Thấy nàng ta được sủng ái, ta còn tưởng nàng ta là nhân vật phi phàm gì đó, hôm nay xem ra cũng chỉ là hạng người ngu dốt khiến người ta bật cười.” Hiền phi thong thả cắt đi cành hoa hơi dài.
“Nương nương cao kiến. Ngu quý nhân mới vừa được ân sủng lại càn rỡ như vậy, chỉ thấy cái lợi trước mắt, mới mẻ nhất thời cũng sẽ qua đi, chỉ có người mới là chủ nhân của hậu cung, đây mới là ân sủng chân chính.” Cung nhân dâng lên một nhánh hoa hồng còn dính sương sớm, nịnh nọt nói.
Hiền phi nghe thế lòng đầy dễ chịu, mặt mày cũng trở nên kiều mị hơn: “Ngươi đúng là nhiều chuyện.”
Cung nhân vâng dạ đáp lời, trong lòng cảm thán, đêm qua Hiền phi trằn trọc không ngủ được, hôm nay lại phát giận với cung nhân, cũng không nghĩ tới chẳng bao lâu sau chuyện cười lớn của mình sẽ bị truyền đi.
Mấy vị tiểu chủ thế mà gây chuyện với nhau!
“Vậy Liễu tài nhân cùng cái người Bảo lâm nào đó có vẻ cũng không phải là người an phận gì, chờ mà xem… à đúng rồi, nhìn chằm chằm vào Dưỡng Tâm Điện, có tiến triển gì mới phải bẩm báo cho bổn cung trước tiên. “
“Nương nương yên tâm, việc của Dưỡng Tâm Điện, nô tì không dám lơ là.”