Ba ngày sau, các cung nhân Ỷ Trúc Trai vừa mới phục hồi tinh thần từ chuyện chủ nhân bị phạt lại thấy người của Dưỡng Tâm điện đến mời tiểu chủ qua đó.
Nếu có điều gì khiến họ an tâm hơn thì là Ngụy ma ma hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện đến mời chứ không phải Trác công công.
Ngụy ma ma là lão nhân Hoàng Thượng mang từ nơi ở ẩn vào cung, trước giờ cũng có chút mặt mũi trong cung, đi đến đâu cũng đều được kính trọng.
Vậy nên khi Ngụy ma ma tự mình tới mời, Thời ma ma đã pha trà Quân Sơn Ngân Châm tốt nhất bưng đến trước mặt bà trong thời gian đợi Ngu Lệnh Phi trang điểm.
Thời ma ma vẻ mặt nịnh nọt, tỏ ra thân cận nói: “Mời ma ma dùng trà.”
“Ừm.” Ngụy ma ma cho bà ta chút mặt mũi, bưng lên nhấp một ngụm.
“Quý nhân vừa vào cung, từ khi diện thánh trở về, nhiều ngày đều ăn không ngon.” Thời ma ma thở dài, tỏ bộ dạng một lòng vì chủ nhân: “Thỉnh Ngụy ma ma chiếu cố Quý nhân nhiều hơn.”
Đây là muốn hỏi thăm mục đích chuyến đi này của Ngu Lệnh Phi? Nguy ma ma mặt không đổi sắc, nhướn mày nhìn bà: “Chủ tử ngươi bảo ngươi hỏi?”
Thời ma ma nhìn trái nhìn phải, thấy Tuyết Thanh và Đại Lục đang trang điểm cho quý nhân, bên cạnh chỉ còn hai tiểu cung nữ Tinh La và Tinh Đấu, không đáng để lo lắng, nên bà gật đầu, thấp giọng nói: “Quý nhân da mặt mỏng nên đặc biệt giao phó cho lão nô đến thỉnh giáo Ngụy ma ma.”
Ngụy ma ma đặt chén trà xuống, không nặng không nhẹ nói: “Chuyện của Hoàng Thượng một nô tài như ta làm sao có thể biết được, không có gì đáng để chỉ giáo.”
Nói rồi bà nhắm mắt lại, không muốn nói gì thêm.
Thời ma ma như chạm phải cái đinh mềm cứng đều không ăn, trong lòng tức giận mà không dám bùng phát, cười gượng rồi lui xuống.
Ngu Lệnh Phi chưa rõ tình huống hôm nay là gì, làm cách nào để ứng phó, mắt trầm tư suy nghĩ, chợt nghe Đại Lục hạ giọng nói: “Tiểu chủ, người xem thế này đẹp chưa?”
Ngu Lệnh Phi nhìn về hướng gương đồng.
Đại Lục khéo léo búi cho nàng kiểu tóc Lăng hư kế, dùng trâm cài hải đường châu hoa bằng vàng và hai đóa bảo điền đính lên, cùng đôi hoa tai ngọc châu trắng, nhìn duyên dáng động lòng người.
Lăng hư kế
Trang điểm không quá long trọng, lại không mất đi vẻ đẹp tôn quý của phi tần, Ngu Lệnh phi gật đầu hài lòng, cứ vậy đi.
Ngay khi nàng bước ra thiên điện, nhìn cách ăn mặc trang điểm của Ngu Lệnh Phi, Ngụy ma ma tán thưởng trong lòng.
Lần này qua đó, Ngu Lệnh Phi chỉ dẫn theo một mình Tuyết Thanh.
Dọc theo đường đi, Ngụy ma ma thấy Ngu Lệnh Phu cư xử khéo léo, sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, bà vờ như vô tình nhắc đến: “Người bên cạnh quý nhân đều rất lanh lợi.”
Trong lòng Ngu Lệnh Phi nghi hoặc, không ngờ rằng đối phương sẽ nói một câu như thế, cười nói: “Để cho ma ma chê cười rồi, chẳng qua là vài nô tài vụng về, làm sao đáng để ma ma đặc biệt khen tặng.”
Ngụy ma ma xua tay: “Không nói chuyện khác, chuyện mà Quý nhân giao phó, Thời ma ma luôn để trong lòng, vừa rồi bà ấy mới tìm nô tì trò chuyện, chỉ là nô tì không xứng để chỉ dạy Quý nhân, nên vẫn chưa nói nhiều cùng bà ấy, mong Quý nhân đừng trách tội.”
Ngu Lệnh Phi dừng bước chân, ánh mắt lóe qua vẻ sắc lạnh, sau đó tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Nàng không tiện than vãn hay nói thẳng mình đường đường là một quý nhân lại bị cung nhân của mình che giấu, đùa giỡn trong lòng bàn tay cho một người ngoài như Ngụy ma ma, nhưng cũng không thể gánh lấy tội danh này.
Ngu Lệnh Phi nhanh chóng quyết định, khuôn mặt trở nên e thẹn, hai má ửng hồng, đôi mắt ngập nước, giống như vừa tủi thân vừa xấu hổ: “Đã để cho Ngụy ma ma chê cười rồi.”
Ngụy ma ma lập tức hiểu ra, đây thật đúng là dối trên gạt dưới.
Hoàng Thượng cho người đi điều tra chuyện của Ngu gia, tất nhiên sẽ không bỏ sót Ngu Lệnh Phi, bà cũng có nghe phong thanh là khi Ngu Lệnh Phi còn là tiểu thư khuê các, tính cách dịu dàng, ngây thơ hồn nhiên. Tuy rằng nàng đã tiến cung được một thời gian, nhưng bản chất cũng không dễ dàng thay đổi.
So sánh với tiểu cô nương đang cố gắng tìm cách nổi bật thì lão nô trong cung càng gian trá hơn!
Ngụy ma ma giải đáp được khúc mắc trong lòng, nhìn Ngu Lệnh Phu chỗ nào cũng tốt, hiếm khi có nữ tử khiến cho Hoàng Thượng vừa ý, chỉ với điểm này thôi thì cũng đủ để Ngụy ma ma thấy Ngu Lệnh Phi thuận mắt.
Dưỡng Tâm Điện, Yến Lan vừa thấy nàng đến thì vẫy tay ra hiệu: “Lại đây.”
Ngu Lệnh Phi trong lòng thầm nghĩ cái này có khác gì gọi chó gọi mèo đâu, nhưng vẫn nghe lời bước đến.
Yến Lan thấy nàng ngoan ngoãn, tâm tình không tệ nói: “Chuyện này đã điều tra xong, nàng có muốn nghe không?”
Sau khi trở về từ hôm đó, nàng thận trọng xem xét lại mối quan hệ phức tạp này nhiều lần, An Tây Bá phủ bình thường không có gì nổi trội, chưa từng có ai xem An Tây Bá phủ là cái đinh trong mắt, chuyện này ắt hẳn là bị liên lụy vào.
Ai lại phải phí nhiều công sức như vậy chỉ để hãm hại Ngu gia? Lại có thể biết trước Hoàng Thượng sẽ phái người đi tra xét Ngu gia, lại có thể bỏ bùa đoạt mạng vào thư phòng phụ thân mà không gây ra tiếng động nào.
Người có năng lực như vậy ở trong cung khiến nàng nghi ngờ đầu tiên là bè phái của Thái Hậu, nhưng Ngu Lệnh Phi lại cảm thấy không giống, trực giác mách bảo rằng hiện tại nàng còn chưa đáng để Thái Hậu đặt vào mắt.
Thái Hậu khinh thường bóp chết một con sâu cái kiến như nàng.
Những người phía sau đều không thoát khỏi hiềm nghi, trong đó Ngu Lệnh Phi nghi ngờ nhiều nhất là hai người.
Bây giờ Ngu Lệnh Phi rất mong chờ để nghe chân tướng, háo hức nhìn Yến Lan.
Đôi mắt Yến Lan u ám nhìn cặp mắt ướt át như cún con của nàng, yết hầu chuyển động lên xuống, vô thức xoa ngón tay cái, mắt y u ám nhưng trái lại tâm trạng lại vui vẻ. Y không biểu lộ ra ngoài, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Là người của Liễu gia.”
“Là Liễu tài nhân?”
Ngu Lệnh Phi ngẩn người.
Đáp án này nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng biết rõ Liễu Ngữ Kha là người cao ngạo như thế nào, hơn nữa nàng ta rất trọng thể diện, nói đúng hơn người Liễu gia đều có đức hạnh giống vậy, Liễu gia thích ném những chuyện làm bẩn tay mình cho người khác làm.
Giống như Trình Mạn Ni, người bên cạnh Liễu Ngữ Kha.
“Nếu nói đến khởi đầu thì không phải là Liễu thị.” Liễu thị này là chỉ Liễu Ngữ Kha.
Yến Lan thản nhiên nói một câu thì không muốn nói tiếp, lúc này Lư Đức Tân gọi một ngự tiền thị vệ tên Tạ Du đến giải thích cẩn thận đầu đuôi cho Ngu Lệnh Phi nghe.
“Bẩm Quý nhân, thần tra được Ngu lão gia đã lấy được cuộn tranh từ một tiệm sách cũ tên là Minh Đức Trai. Hôm đó người dẫn dụ Ngu lão gia đến Minh Đức Trai là tiểu nhị của Trân Tu Các, có người nghe được hắn nói với Ngu lão gia rằng mình tìm được không ít món đồ tốt từ đó, Ngu lão gia động tâm, sau khi dùng bữa xong thì đi tới Minh Đức Trai.”
“Tiểu nhị thấy Ngu lão gia đã trúng kế thì biến mất luôn. Theo lời của chưởng quầy, trước đây mấy ngày từng có người đến tìm tiểu nhị, thần điều tra theo như miêu tả của hắn thì người này chính là tùy tùng của Liễu Tứ công tử.”
“Chưởng quầy của Minh Đức Trai là bà con xa của nhị tổng quản Liễu gia, ít khi lui tới nên rất ít người biết.”
Nghe xong tin tức, Ngu Lệnh Phi suy nghĩ cẩn thận kế sách nhằm vào phụ thân mình này rất tuyệt diệu, ông ấy yêu thích những món hiếm lạ, nên khi nghe nói có bức họa thư pháp tốt được cất giấu trong ngõ nhỏ ông sẽ tìm tòi đến cùng. Đợi đến khi ông đến, lại bỏ bức họa bất phàm này ở trước mặt Ngu nhị lão gia, không sợ ông không cắn câu.
Chỉ là….
“Nếu tùy tùng của Liễu Tứ công tử có liên quan, vậy tại sao nguyên do gây ra lại không phải Liễu thị?”
Tạ Du chắp tay nói: “Quý nhân có điều không biết, Liễu Tứ công tử và Liễu tài nhân trước giờ luôn có mâu thuẫn. Hắn ta là thứ tử nên ngầm chịu không ít đau khổ từ đích mẫu, trong lòng luôn ghi hận đối với Liễu gia, lần này hắn làm vậy cũng không sợ làm Liễu gia mất mặt chút nào.”
“Sau khi cẩn thận điều tra, thần phát hiện ra người của Đoàn gia có đến tìm Liễu Tứ công tử vào nửa tuần trước, là người của tứ phòng Đoàn gia.”
Tứ phòng là thân gia của Đoàn Hàm Nguyệt.
Nguy Lệnh Phi như có điều suy ngẫm.
“Ở trong cung, Từ quý nhân và Đoàn quý nhân có phẩm vị ngang nhau, Đoàn Tứ phu nhân đã xem Quý nhân là đối thủ của Đoàn quý nhân.” Tạ Du kiên trì giải thích tiếp: “Có lẽ hai người họ vì quá yêu con gái nên nên mới làm ra chuyện này.”
“Đến tìm Liễu Tứ là vì hắn từng cầu thân với Đoàn quý nhân, nên hắn đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì Đoàn quý nhân.”
“Theo cách nói của bọn họ, kế hoạch ban đầu là để Ngu Nhị lão gia mang tranh về, nhỡ đâu Quý nhân đắc sủng thì đây sẽ là bẫy giết người tuyệt vời, lại không nghĩ bị phát hiện sớm như vậy.”
“Nếu thời gian lâu thêm chút nữa có thể sẽ không điều tra ra được.” Tạ Du lấy lòng nói: “May nhờ có long khí của Hoàng Thượng phù hộ khiến chân tướng có thể phơi bày ra ánh sáng.”
Ngu Lệnh Phi yên lặng nhìn trộm sắc mặt Hoàng Thượng, nghe thấy có người một lòng si mê phi tử của mình, không biết Hoàng Thượng có cảm nghĩ như thế nào.
Nàng không dám nhìn lâu, sợ bị bắt gặp, quay đầu lại nghĩ, chẳng trách kế hoạch thô bạo như vậy, ra là thực hiện sau lưng Thái Hậu và Đoàn Hàm Nguyệt.
Nàng không ngờ rằng việc này do hai nhà cùng hợp lực làm.
Nếu kế hoạch này thành công, chính là treo một con dao trên đầu Ngu gia, sống chết của toàn gia đều nằm trong một ý nghĩ của đối phương.
Quả là ác độc.
Ngu Lệnh Phi giấu sự tức giận và sát ý trong lòng, nhẹ nhàng nói với Yến Lan: “Nói vậy một người là vì tấm lòng phụ mẫu, một người là vì người trong lòng, tất cả đều đúng, như vậy thần thiếp phải tự chịu oan ức này?”
Yến Lan kiên nhẫn nói: “Ái phi muốn thế nào?”
“Đã làm sai tất nhiên phải chịu phạt.” Ngu Lệnh Phi mạnh dạn duỗi tay về phía nút cài cổ áo Hoàng Thượng, nàng vừa vươn tay vừa nhìn trộm sắc mặt Hoàng Thượng, thấy người không tỏ vẻ chán ghét gì mới dám chạm vào.
Tạ Du ở bên dưới không dám liếc mắt nhìn lung tung, chỉ nghe giọng nói trong trẻo như chim oanh của Ngu quý nhân cũng đủ để tưởng tượng được tình thế hiện tại, hắn mạnh dạn liếc nhìn lên trên một cái chỉ thấy hai bóng người chồng lên nhau.
Hắn âm thầm líu lưỡi, đều nghe đồn hoàng đế không gần nữ sắc, xem ra Ngu quý nhân này sắp được đắc sủng nhất.
Không ngờ Hoàng Thượng lại thích kiểu người ngoan ngoãn.
Tạ Du vừa nảy ra ý nghĩ này, lại nghe Ngu Lệnh Phi nói: “Việc bọn họ hãm hại An Tây Bá phủ là việc nhỏ, không đáng để Hoàng Thượng tức giận, tránh ảnh thưởng thân thể. Chỉ là thần thiếp chăm chú nghe lại không nghe thấy Tạ Dụ nhắc đến việc Liễu Tứ làm cách nào để lấy được con dấu tiền triều, chắc là thần thiếp bỏ sót rồi.”
Ngu Lệnh Phi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ giống như thật sự khó hiểu.
Tạ Du mặt không chút biểu cảm, tâm trạng phức tạp, hắn vừa rồi còn cảm thấy Ngu quý nhân là thỏ con, hóa ra lại là kẻ ăn thịt người không chớp mắt, những lời này nghe có vẻ hay nhưng còn không phải là muốn dẫn dắt Hoàng Thượng điều tra mối quan hệ của hai nhà Liễu, Đoàn và tiền triều sao!
Với người thường việc hãm hại phi tử là trọng tội, nhưng Đoàn gia là ngoại thích, Liễu gia lại có căn cơ sâu, còn là người đứng đầu văn nhân trong thiên hạ, chuyện này đúng là không làm khó được bọn họ.
Huống chi, bây giờ rút dây động rừng chỉ khiến Hoàng Thượng thêm khó xử.
Nếu có liên quan đến tiền triều thì sẽ là chuyện khác.
Địa vị càng cao, ngã càng đau.
Ngu quý nhân đúng thật không phải con thỏ ăn chay, mà là hồ ly chuyển thế!