Trong lòng tràn đầy không hiểu, băn khoăn đi về phía hố sâu đã bị che giấu.
Nàng sắp đến bên bờ hố, mọi người nhìn thấy Đoan Mộc Ly không có ý định gọi lại, thì bắt đầu khẩn trương.
"Dừng!" Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy cùng kêu lên gọi dừng.
"Đoan Mộc Ly, đây cũng không phải là nói giỡn, Cục than nhỏ hiện tại không có một chút võ công nào, càng đừng nói hiện tại nàng đang mang thai, cho dù là bình thường, té xuống như vậy cũng sẽ bị thương!"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Ta biết, ta cũng sẽ không để cho Quả Quả bị thương."
"Khụ, khụ, không có gì, các ngươi không cần lo lắng."
Quý Ngữ Hàm vừa nói vừa bước nhanh từ phía trên hố sâu đi tới.
Di?
Nàng còn tưởng rằng Đoan Mộc Ly sẽ dùng nội lực nâng nàng từ xa, không nghĩ tới dưới bàn chân đạp sẽ là đất bằng.
Phía dưới không phải là hố sao?
Lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, Đoan Mộc Ly cười đứng dậy, đi tới sau người của Quý Ngữ Hàm ôm nàng.
"Hiện tại các ngươi tin rồi chứ?"
"Làm sao có thể?"
Đoan Mộc Ly cũng chưa đi đến hiện đại, cho dù hắn thông minh, cũng không thể có chuyện ma thuật tinh diệu không thầy mà tự thông được, cái này quá không thuộc về khoa học trái đất rồi?
Phi Phi không tin lao tới, mở ra cỏ tranh phía trên đang đắp ——
Cái hố vẫn còn.
Quý Ngữ Hàm cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng mới vừa rồi rõ ràng có cảm giác chân đạp lên đất thật!
Mắt thấy mọi người đều bị hù dọa, Đoan Mộc Ly ôm nàng trở về nhà gỗ, cho đến khi xác định người khác không nghe được bọn họ nói chuyện, mới mở miệng giải thích.
"Tiểu Quả Quả, ban nãy ta có đặt tấm ván ở trên miệng hố."
Nếu không hắn sao có thể để cho Quả Quả mạo hiểm.
"Nhưng lúc Phi Phi vén cỏ tranh lên......"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh, "lúc ta đến ôm nàng, thuận tay đem tấm ván đánh nát."
"......"
Cho nên mảnh vụn tấm gỗ liền rơi xuống đáy hố, những người khác không phát hiện được ?
Quý Ngữ Hàm đập mạnh khóc lớn, "Chàng thật sự có thể gạt người!"
"Tiểu Quả Quả, " Đoan Mộc Ly thân mật ôm nàng, hôn nàng một cái, "Ta sẽ không gạt nàng."
"......" Hu hu, nàng biết, nếu không ngày ngày thật sự sẽ là bi kịch.
——— ——————
Chuyện hố sâu chẳng những không thể làm cho Đoan Mộc Ly"Hiện nguyên hình", ngược lại để cho Phi Phi thất bại không ít, thật sự là thất bại hoàn toàn.(chia buồn cùng Phi ca, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều)
Nhưng mà......
Một người khi đã xác định mình có thể trường sinh bất lão, căn bản cũng không có khái niệm thời gian.
Cho nên niềm tin báo thù của mấy người bọn Phi Phi hết sức kiên định, đã quyết định chủ ý, cho dù có cố gắng một trăm năm, cũng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật sự của Đoan Mộc Ly, lại giúp mình báo thù rửa hận!
Thỏa thuận đã xong, bọn họ lại có chủ ý mới ——
Giả làm sơn tặc.
Nghe rất đơn giản, chỉ là kế hoạch này vẫn rất có chất lượng kỹ thuật.
Ít nhất không để cho Đoan Mộc Ly nhận ra, đây mới chính là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Cho nên bọn họ tốn thời gian mấy ngày thay đổi thói quen khẩu âm cùng nói chuyện, còn phái người đi ra ngoài mua mấy bộ y phục và bông vải.
Mua bông vải làm cái gì?
Dĩ nhiên là nhét vào trong quần áo, thay đổi hình thể...... Bọn họ vì ứng phó với Đoan Mộc Ly, thật đúng là rất nỗ lực.
Vào lúc giả trang, thì những ý kiến khác nhau xuất hiện.
Không Không tức giận mà đem một đống bông vải ném xuống, "Tại sao ta phải giả dạng làm bụng lớn như vậy! Quá khó coi !"
Chiều rộng của Phi Phi lại thêm một nửa bả vai so với bình thường, vỗ vỗ hắn, "Bụng lớn thì có sao đâu, nếu như không đánh ngã Đoan Mộc Ly, sau này đầu chúng ta sẽ lớn."
Không Không bất mãn, "Đầu lớn không phải là có vẻ thông minh hơn sao?"
"......" -_-|||
Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt khuyên Phi Phi, "Không cần nói với hắn, đầu hắn đã lớn."
"Thật sao?" Không Không còn sờ sờ đầu.
"...... Điên rồi! đừng dài dòng, mau đổi!" Mọi người đồng nhất quát hắn.
Chờ Không Không cuối cùng đem một đống bông vải nhét vào trong quần áo ngụy trang bụng lớn, mọi người kiểm tra lẫn nhau một lần, khiêng mấy đại đao mới mua đem ra cửa.
Quý Ngữ Hàm cùng Đoan Mộc Ly đang ngồi chồm hổm nghiên cứu dấu chân kỳ quái trong tuyết đến tột cùng là dã thú gì, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Ngẩng đầu lên, bọn họ thấy một đám người bịt mặt bộ dáng sơn tặc.
"......" Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp địa nhìn thân hình "Khôi ngô" của bọn họ.
Kéo tay áo Đoan Mộc Ly, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Trị an không tốt...... Chàng xem những sơn tặc này cũng mập như vậy, nhất định là đánh cướp quá nhiều, ăn được quá no."
Đoan Mộc Ly giương mắt nhìn bọn họ, sau đó cười cười, "Cũng có thể bọn họ là dựa vào săn thú mà sống, ăn nhiều heo rừng."
Quý Ngữ Hàm hết sức mờ mịt, "Tại sao nhất định là ăn heo rừng?"
Trên núi, con mồi rõ ràng có rất nhiều mà.
Đoan Mộc Ly quay đầu, hướng về phía nàng cười ôn hòa, "Tiểu Quả Quả, không phải là nàng nói cho ta biết ‘ ăn gì bổ nấy’ sao."
"Bổ não heo." Đoan Mộc Ly hết sức bình tĩnh tuyên bố đáp án.
"......" Từ khi ra sân đến giờ, mấy người bọn Phi Phi còn chưa có cơ hội mở miệng suýt nữa té xuống.
Quý Ngữ Hàm trên mặt mang hai hàng lệ nóng, "Tại sao nói như vậy?"
Đoan Mộc Ly nâng cằm nhìn về phía một đám người bịt mặt, hình như đang suy tư, "Bọn họ nhìn rất đần."
"...... Bọn họ còn chưa lên tiếng mà......" Quý Ngữ Hàm khóc lớn.
Đoan Mộc Ly rất "Khoan dung" lắc đầu, trong ánh mắt khi nhìn người bịt mặt tràn đầy thương hại, "Người quá ngu ngốc, không cần lên tiếng cũng nhìn ra được."
"Phốc ——"
Một trong những người bịt mặt hộc máu ngã xuống đất.
Cố chịu đựng!
Những người khác đem hắn đở dậy, mắt ngậm lệ nóng, chúng ta không thể cứ bị hắn đánh bại như vậy!
Nâng lại ý chí chiến đấu, người bịt mặt A quyết định coi thường Đoan Mộc Ly, hướng về phía Quý Ngữ Hàm mở miệng.
"Ôi ~ đây là đâu mà có tiểu mỹ nhân!"
"......" Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm từ kinh ngạc đến kích động.
"Hái hoa tặc!" Quý Ngữ Hàm chấn phấn, "Ta rốt cục thấy hái hoa tặc thật !"
"......" Cả người người bịt mặt co giật mạnh một cái.
Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang hăng hái bừng bừng, "Các ngươi là một sơn trại ? Trong sơn trại có nữ tặc không?"
"......" Tiếp tục co giật.
Chỉ là câu hỏi này có trả lời được không, trong sơn trại cũng có nữ tặc?
Một đám người cũng không biết vấn đề này, bất quá trong Khiếu Thiên bảo của Phi Phi có nữ sát thủ.
Cho nên mọi người gật đầu, "Có!"
"Thật tốt quá!"
Quý Ngữ Hàm kích động đến kéo tay áo của Đoan Mộc Ly, "Này, vừa đúng có mĩ nam, nữ sơn tặc nhất định sẽ thích, các ngươi đem hai chúng ta cùng nhau bắt lên núi đi!"
"Đúng vậy, " Quý Ngữ Hàm kích động, "Lúc ta vừa mới lên nhà trẻ, lý tưởng cuộc sống của ta chính là làm Sơn Đại Vương."
"......" Mọi người co giật tập thể.
Chí hướng này quá cao xa rồi......
Chỉ có Đoan Mộc Ly vẫn còn rất hăng hái hỏi nàng, "Tại sao?"
"Như vậy ta mà có thể gọi thủ hạ lâu la đem giáo viên bắt về, ta cũng không cần đến nhà trẻ nữa."
". . . . . ."
Người bịt mặt cũng muốn vỗ trán, bọn họ còn đang nghi ngờ sao nàng còn chưa bị Đoan Mộc Ly kích thích đến điên, thì ra là khi nàng còn bé đã là một đứa nhỏ bị động kinh, nên đã có kinh nghiệm ~
Dừng một chút!
Bọn họ ngụy trang nửa ngày, không phải là tới nghe Quý Ngữ Hàm kể về chuyện động kinh hồi xưa .
Bọn họ hiện tại gánh vác trọng trách lớn—— Là làm hái hoa tặc!
Người bịt mặt A hung tợn mở miệng, "Trên núi không cần nam nhân, chỉ cần mỹ nhân!"
"A. . . . . ." Quý Ngữ Hàm ra vẻ nuối tiếc, "Vậy ta không đi."
". . . . . ."
Người bịt mặt lại một trận khí huyết cuồn cuộn, "Chúng ta không phải tới mời ngươi, là tới cướp ngươi!"
Vừa nói đại đao sáng ngời, " Không ngoan ngoãn đi theo chúng ta, đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Đoan Mộc Ly nhìn đao của bọn họ, nhíu mày.
"Quả Quả, ta mới vừa phát hiện đao của bọn họ dung, soi còn rõ hơn cả gương đồng."
Quý Ngữ Hàm nhìn một chút, "Đúng nha, nhưng mà ở hiện đại gương soi rõ hơn, chờ chúng ta trở về hiện đại, mua nhiều gương một chút đem về đây."
"Được." Đoan Mộc Ly cười, hôn nàng.
". . . . . ." Người bịt mặt muốn hôn mê.
"Hai người các ngươi rốt cuộc có nghe thấy chúng ta nói gì không! Lập tức đứng lên đi theo chúng ta, nếu không chúng ta sẽ chém người!"
Quý Ngữ Hàm nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, "Mấy người Phi Phi cũng không ở đây. . . . . . Làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi."
Đoan Mộc Ly bình tĩnh ôm nàng, "Coi như võ công của ta mất hết, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn ."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm co giật nhẹ.
Sau đó nàng phối hợp, "Nhưng chàng không biết võ công, nhất định sẽ bị thương đó."
"Chỉ cần còn một hơi thở, Mặc Kỳ Thụy sẽ đem ta cứu sống ."
Vốn là vẫn đang cười, Đoan Mộc Ly đột nhiên nhíu mi, "Chỉ là ta có thể phải hôn mê một đoạn thời gian, có chuyện rất quan trọng,. . . . . ."
Người bịt mặt nhìn không chịu nổi , giơ lên đại đao, làm bộ sắp chém xuống .
Đoan Mộc Ly"Không sợ gian nguy" , ngữ tốc thật nhanh tiếp tục giao phó, "Ăn U Minh quả sẽ ——"
". . . . . ." Tất cả người bịt mặt giật mình, không phải là ăn có thể trường sinh bất lão sao? Chẳng lẽ còn có truyền thuyết khác?
Sửng sốt, đao cũng không chém xuống.
Chỉ có một người bịt mặt bụng bự tay run lên, một đao đâm vào thân thể Đoan Mộc Ly, Trường Đao đâm thủng xuyên qua người hắn.
"Trời ơi! Không Không ngươi điên rồi!" Phi Phi mắng to một câu.
Mặc Kỳ Thụy nhanh chóng chạy qua, muốn"Cấp cứu" cho Đoan Mộc Ly.
"Ta không phải muốn chém xuống!"
Không Không cũng muốn điên rồi, "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu a ——"
"Biết là tốt rồi."
Đoan Mộc Ly như sắp ngất đi bình tĩnh cười một tiếng, đem đao từ dưới nách xuyên qua rút ra, ném đi sau đó cười đứng lên.
" Lòng hăng hái của mấy người các ngươi không tệ."
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
Phát hiện hắn một chút cũng không bị thương, mọi người mới phát hiện lại bị lừa.
"Làm sao có thể!"
Không Không tức giận mà đem bụng giả lấy ra, ném vào trong tuyết, "Chúng ta lần này đã ngụy trang rất nhiều!"
". . . . . ." Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp nhìn đống bông vải, tất cả mọi người thật có sáng kiến.
Đoan Mộc Ly cười một tiếng, "Trên người các ngươi dính sợi bông , hơn nữa lần sau nếu có ngụy trang, đừng cùng nhau hành động, nếu không nhân số nhiều rất dễ nhìn ra sơ hở."
Nói đúng quá đi. . . . . .
Dừng! Cái gì nói đúng, hắn là đang dạy dỗ bọn họ sao!
Phi Phi nổi giận, " Như vậy, ngươi mới vừa nói ‘ bổ não heo’ chính là đang nói chúng ta đần!"
Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Ngươi nói thử xem?"
". . . . . ." Bọn họ nói muốn đem hắn treo ngược lên đánh!
Một đám người bi phẫn đập cây.
Cho nên lại thất bại, còn bị mắng một trận!
Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn bọn họ, "Hay buông tay đi, đừng nghĩ đến báo thù."
"Không được!" Không Không nắm quyền, "Cơm có thể không ăn, thù không thể không báo!"
"Khụ, khụ, trưa nay ta làm sườn xào chua ngọt."
"Lúc nào thì ăn cơm?" Không Không lập tức thay đổi biểu tình, vội hỏi.
". . . . . . Ngươi không có tiền đồ!" Mọi người đem hắn đạp bay.
"Nàng làm sườn xào chua ngọt ăn rất ngon mà. . . . . . A!"
Bị đạp đến nơi xa Không Không đột nhiên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi.
Chuyện gì?
Mọi người đều cả kinh, vội vàng chạy tới.
Chờ bọn họ đến bên người Không Không——
"Điên àh! Một con hồ ly cũng đáng giá để ngươi sợ hãi kêu lên! Có phải là nam nhân hay không!" Mọi người nhịn không được mắng hắn.