Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu



Chuyện kể rằng từ lúc Phi Phi bị Phó bảo chủ của Khiếu Thiên Bảo "mua" về tay xong... Hắn liền lâm vào tình trạng u mê kéo dài.

Đây thật sự là chuyện thường tình của đời người thôi...

Lúc Phó bảo chủ Khiếu Thiên Bảo mới năm tuổi, chính hắn cũng mới mười tuổi, có thể nói là từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên.

Bởi vì mỗi lần Phó bảo chủ nhìn thấy hắn đều kích động quá độ, thấy thế nào cũng rất không giống người bình thường, cho nên Phi Phi vẫn kêu "Hắn" là Tiểu Trừu Trừu.

Theo tuổi tác dần lớn lên, Tiểu Trừu Trừu càng lớn càng đàn ông, "Đàn ông" nhanh nhẹn dũng mãnh mà hắn đã quen nhìn thấy hiện tại lại đột nhiên gỡ hầu kết xuống, nũng nịu nói với hắn, nàng là nữ ...

Kỳ thật Phi Phi không trực tiếp rút gân, đã thực kiên cường ...

Sắp thanh tỉnh Phi Phi cảm thấy chính mình có nguy hiểm.

Kỳ thật hiện tại hắn đầu óc còn mơ hồ, cũng tạm thời không nhớ tới chuyện phía trước, chỉ là tính cảnh giác của người luyện võ nói cho hắn, hắn đang bị nhìn chằm chằm.

Mục tiêu của kẻ địch là nhắm ngay ngực hắn, hiện tại tựa hồ đang dùng một loại ánh mắt thực hung hãn nhìn chằm chằm mục tiêu này.

Bại lộ rõ ràng như vậy, thế mà lại còn muốn ám toán hắn?

Cười lạnh một tiếng, còn chưa thực thanh tỉnh Phi Phi mạnh mẽ mở mắt ra, muốn thấy rõ kẻ địch.

Sau đó hắn liền thấy Tiểu Trừu Trừu kia trưng ra gương mặt quen thuộc...

Không đúng, khuôn mặt đàn ông này quả thật là Tiểu Trừu Trừu, nhưng ánh mắt kia...

Ánh mắt mãnh liệt chăm chú vào ngực hắn, rõ ràng đang viết "Ta thực vừa ý ngươi", đôi mắt híp lại...

Phi Phi cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn, cổ họng đã cảm thấy một cỗ tanh ngọt.

Kỳ thật hộc máu là chuyện thực dễ dàng mà...

"Bảo chủ, ngươi tỉnh rồi?!"

Giọng kêu nũng nịu phát ra, gương mặt đàn ông lộ ra vẻ co quắp, luống cuống tay chân lau lau nước miếng, thân hình Tiểu Trừu Trừu vạm vỡ, vẻ mặt lại ngượng nghịu đứng ở một bên...

Động tác liên tiếp này làm cho Phi Phi vừa mới thanh tỉnh bị đả kích trầm trọng...

Hai mắt tối sầm, vừa chống đỡ một nửa thân mình lại ngã về trên giường.

Không được, không thể choáng váng!

Phi Phi cắn răng nhắc nhở chính mình.

Nếu hắn lại ngất xỉu, ngực mình sẽ lại bị nhìn!

Khụ, nam nhân thì sao chứ, nam nhân cũng có "Băng thanh ngọc khiết" đó...

Mang tâm lý kiên định "Bảo vệ trong sạch", rốt cục Phi Phi cũng nhịn qua được trận mê muội này.

Chờ hơi thở khôi phục không tệ lắm, chuyện đầu tiên cần phải làm chính là dùng sức lôi kéo vạt áo, bảo hộ "Trong sạch".

Nhưng chờ khi hắn cúi đầu ——

Quần áo mặc trên người vẫn còn hoàn hảo?

Ngay cả cổ áo cũng không lộn xộn, một chút "Cảnh xuân" cũng chưa lộ ra.

Vậy vừa rồi nàng nhìn cái gì đấy?

Chẳng lẽ quần áo hắn có chỗ nào rách một lỗ, chỉ là hắn còn chưa phát hiện?

Càng nghĩ càng lo lắng, Phi Phi đơn giản trực tiếp hỏi nàng, "Ngươi nhìn cái gì đấy?"

"... Cơ ngực." Phó bảo chủ nuốt nước miếng xuống trả lời.

"..."

Phi Phi kinh ngạc, nhanh chóng kéo chăn che trước ngực mình.

Nhưng hắn lập tức liền ý thức được động tác này... Thật sự là quá khoa trương mà, cho nên hắn cứng ngắc nâng mặt, dùng giọng điệu như đang xem xét học hỏi nói, "Cái chăn này chất liệu thật tốt đó."

"Đúng vậy."

Phó bảo chủ máy móc trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Phi Phi.

Phi Phi phát hỏa, "Cách một lớp chăn ngươi vẫn có thể nhìn thấy?"

"..." Trên mặt đàn ông lộ ra vẻ rối rắm.

"... Có chuyện thì nói!"

"Khụ, kỳ thật thuộc hạ đã làm được ..."

Do dự nhìn mắt Phi Phi, Phó bảo chủ vẫn thành thật thừa nhận, "Đã đạt được cảnh giới dù trong mắt không thấy cơ ngực, trong lòng cũng có thể nhìn ra cơ ngực!"

Nói một cách khác, mặc kệ bảo chủ hắn phủ kín bao nhiêu chăn, nàng vẫn có thể muốn nhìn cái gì thì ra cái đó...

"..." Hai mắt Phi Phi tối sầm, hỏng mất mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc này hắn không cần kiên trì chịu đựng, dù sao mặc kệ giãy dụa thế nào, đậu hủ vẫn nhất định đều bị ăn rồi...

Khi Phi Phi tỉnh lại, đã cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng gì nữa rồi, hơi thở mong manh mở miệng, "Hiện tại ngươi đang dịch dung?"

"Phải."

"Bỏ mặt nạ xuống, cho ta nhìn xem ngươi là cái dạng gì."

Phi Phi đầy ngập bi phẫn, "Ta sợ sau khi ta bị tức chết, không biết nên tìm ai báo thù."

"Bảo chủ, ngươi thật tổn thương trái tim ta mà ..."

Phó bảo chủ thực ai oán, nước mắt tí tách lăn dài trên má..."Có thể cho ta ăn chút đậu hủ bồi bổ hay không?"

Phi Phi sắp hỏng mất, "Ngươi đổi khuôn mặt đi rồi hãy nói chuyện với ta!"

Vì suy nghĩ cho cuộc sống lâu dài với Phi Phi, Phó bảo chủ lấy viên thuốc thơm mát ra đặt trên khăn mặt bôi bôi lên mặt, bóc mặt nạ ra.

"Hình như là khuôn mặt này đó?"

Đã rất lâu Phó bảo chủ chưa dỡ lớp ngụy trang xuống, đã sắp quên mình mang bao nhiêu lớp mặt nạ ...

Phi Phi nhìn khuôn mặt trước mắt này, tức giận nói, "Không phải!"

"A."

Lại bôi bôi... Lại bôi bôi?

Sao không bóc mặt nạ ra được?

Lấy gương đồng qua nhìn xem, Phó bảo chủ gật đầu, "Đây chính là mặt của ta nè!"

Phi Phi cảm giác mình bị nghẹn ở cổ, nhìn nàng như nhìn yêu quái, "Ngươi trông như vậy?"

Câu nói tướng sinh ra từ tâm này... Cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Ví như vợ chồng Đoan Mộc Ly bọn họ, đều là bộ dáng hoàn toàn không xứng với cá tính, mà Phó bảo chủ... Cũng là như thế...

Từ khuôn mặt đàn ông lúc trước giờ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhu nhược ai thấy cũng thích trước mắt này, chênh lệch thật lớn khiến trước mắt Phi Phi đều nổi đom đóm.

Trời, đây là nhân sinh gì vậy!

Phi Phi còn đang bi phẫn, Phó bảo chủ liền nhân cơ hội tiếp tục chảy nước miếng.

Nàng vẫn thực thẳng thắn thừa nhận... Nàng là một sắc nữ không hơn không kém.

Nhớ đến năm nàng mới hai tuổi, cũng đã bị bảo chủ bảy tuổi làm cho nổi lên nước miếng, còn vì nghiệp lớn sỗ sàng của nàng, lúc năm tuổi dịch dung trà trộn vào Khiếu Thiên Bảo.

Nhưng nhiều năm đã trôi qua, bảo chủ vẫn thực an toàn, không bị nàng "Lạt thủ tồi hoa".

Về phần nguyên nhân... Đây là nỗi hận lớn nhất trong lòng của nàng!

Làm một sắc nữ, bi kịch nhất chính là có một nỗi lòng sắc tâm mênh mông, nhưng chút ít sắc đảm cũng không có.

Nàng cứ như thế này, ôm ấp một tấm lòng vui vẻ phù phù phù phù toát ra sắc tâm, lại trèo tường đập bàn cũng không tìm thấy chút sắc đảm nào...

Cho nên nhiều năm đã qua, nàng vẫn chậm chạp không nâng dậy nổi dũng khí để xuống tay, chỉ có thể bóp cổ tay nhìn khối đậu hủ bảo chủ lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt, lúc ẩn lúc hiện, phí công chảy nước miếng.

Nhưng hiện tại nàng gặp may!

Đoan Mộc Ly thật sự là người tốt mà! Lại có thể nghĩ đến việc xem bảo chủ bọn họ như đồ vật bán đi!

Đây...

Hiện tại bảo chủ là người của nàng, nàng không dám tự mình nhào qua, nhưng cũng có thể gọi hắn nhào lại đây chứ?

Trong lòng luân chuyển những ý nghĩ tốt đẹp, Phi Phi đã ngồi dậy, từ trên giường bước xuống.

"Ta đi đây!"

Phó bảo chủ nháy mắt từ trong ảo tưởng hoàn hồn, đậu hủ muốn chạy?

——————

"Chờ một chút!"

Phó bảo chủ vội vàng gọi hắn lại, "Đậu... Bảo chủ, ngươi đã là người của ta!"

"..." Phi Phi nổi giận, "Ngươi đã xuống tay rồi?!"

"Chưa đâu." Phó bảo chủ vô cùng đáng tiếc.

Nhưng thật ra nàng rất muốn "Xuống tay" đó, chỉ là nàng không có sắc đảm, aizzz.

"Bảo chủ, ý ta là ta đã mua ngươi từ trên tay Đoan Mộc."

Phi Phi vừa nghĩ tới Đoan Mộc Ly liền lửa giận đầy bụng, muốn tìm người đánh nhau phát tiết một chút.

"Tiểu Trừu Trừu, gần đây ngươi luyện võ công thế nào? Tỷ thí tỷ thí!"

"Được!"

Từ nhỏ đến lớn hai người thường xuyên đánh nhau như vậy, Phó bảo chủ lập tức gật đầu đồng ý.

Phi Phi cũng nâng tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu trước mắt...

"Không đánh!"

Phi Phi thật buồn bực.

Đây là chuyện gì chứ, huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên liền biến thành tiểu cô nương nhìn thấy hắn sẽ chảy nước miếng?

Phó bảo chủ ngồi xuống bên người hắn, "Bảo chủ... Ta biết ngươi thích Quý tiểu thư, nhưng cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi đi."

Phi Phi hoài nghi nhìn nàng, "Không phải cho ngươi một cơ hội ăn đậu hủ của ta?"

Phó bảo chủ ngượng ngùng, "Bảo chủ, ngươi nói thực rõ ràng ..."

"... Là sắc tâm của ngươi quá rõ ràng!"

"..." Phó bảo chủ thực xấu hổ thu hồi tầm mắt.

Aizzz, thật sự hôm nay tâm tình rất kích động ...

Thấy nàng thu hồi ánh mắt, ngược lại Phi Phi có chút hối hận.

Bình thường đã quen lòng ngay dạ thẳng với nàng, hiện tại nàng khôi phục nữ trang, hắn lại nói như vậy thật giống như rất đả kích người.

"Khụ, Nguyệt Tịch." Phi Phi gọi nàng.

"Bảo chủ, ngươi đang gọi ai?"

Phó bảo chủ mờ mịt nhìn xem bốn phía, không có người khác đến mà.

"..."

Gân xanh trên thái dương Phi Phi dựng thẳng đứng, "Ta đang gọi ngươi! Không phải ngươi tên là Nguyệt Tịch sao?"

"..."

Phó bảo chủ thập phần xấu hổ, cảm thấy chính mình thực dọa người, "Ta nghe bảo chủ gọi ta Tiểu Trừu Trừu nghe riết quen rồi, hơn nữa rất nhiều năm không có người gọi ta như vậy, nhất thời đã quên..."

Nàng ăn ngay nói thật, Phi Phi lại nghe hơi hơi sửng sốt, "Nguyệt Tịch, vì sao ngươi muốn giả dạng làm nam nhân đến Khiếu Thiên Bảo?"

"Lúc ấy lão bảo chủ vẫn đang tại vị, nói trong Bảo chỉ nhận nam nhân."

"Vậy sao lại muốn trà trộn vào?"

"..." Phó bảo chủ thật cẩn thận liếc hắn một cái, "Ta ở trong núi chảy nước miếng ba năm, chờ khi sư phụ cho phép ta xuống núi, ta liền đến Khiếu Thiên Bảo."

Nàng chính là muốn mỗi ngày đều nhìn thấy bảo chủ đó...

Phi Phi không biết mình nên tức hay nên cười.

Vì là tổ chức sát thủ, trong Khiếu Thiên Bảo đều bắt đầu huấn luyện từ khi còn bé, hơn nữa cực kỳ khắc nghiệt, tuyệt đại đa số đứa nhỏ đều chịu đựng không nổi thống khổ, nửa đường rời khỏi.

Trong đám người được huấn luyện lúc ấy nàng ít tuổi nhất, một tiểu nha đầu, liền vì mỗi ngày có thể chảy nước miếng với hắn mà chịu đựng được huấn luyện của Khiếu Thiên Bảo?

Năm tuổi nàng vào Bảo, hiện tại đã qua mười năm.

Giả trang nam nhân mười năm, giả đến ngay cả nghe thấy tên của mình cũng không có phản ứng, nàng là sắc tâm kiên định, hay là...

"Ngu ngốc." Phi Phi phê bình.

Ngoài miệng mắng nàng, trong lòng lại trăm mối tơ vò.

Bao nhiêu người có thể âm thầm "ngu ngốc" như vậy trong suốt mười năm?

Hắn mắng một câu như vậy, nhưng Phó bảo chủ không đáp lại, ngẩng đầu, Phi Phi mới phát hiện nàng vẫn còn duy trì tư thế nhìn về phía trước, không nhìn hắn.

"... Tức giận?"

Tức giận cái gì?

Phó bảo chủ bị hắn hỏi sửng sốt, sau đó xấu hổ giải thích, "Không phải, nếu ta xoay lại có thể liền sẽ chảy nước miếng."

Phi Phi bất đắc dĩ cười, "Quên đi, ngươi xoay lại đây đi."

Đầu nhỏ lập tức xoay lại, Phó bảo chủ cười với hắn, sau đó liền không khống chế được xu hướng chảy nước miếng.

Muốn cười, nhưng lại muốn thở dài nhiều hơn, Phi Phi bất đắc dĩ, "Mấy năm nay, ngươi vất vả rồi."

"Không vất vả không vất vả!"

Chỉ cần khối đậu hủ Bảo chủ này có thể luôn ở trước mắt nàng, nàng liền cảm thấy không vất vả!

Không đúng không đúng...

Trả lời xong Phó bảo chủ liền cảm thấy không thích hợp, vội vàng sửa miệng, "Đúng vậy, ta thực vất vả, bảo chủ, ta có thể có chút phần thưởng không?"

"... Ngươi muốn được thưởng gì?"

Phi Phi cảm giác trong sạch của mình lại gặp nguy hiểm, hơi hơi di chuyển sang một bên, muốn tránh khỏi đôi mắt nhỏ như hổ rình mồi của nàng.

Bất quá sao Phó bảo chủ chịu để cho khối đậu hủ là hắn chạy khỏi tầm mắt của nàng chứ?

Ánh mắt lập tức đuổi theo, "Ta... Muốn cùng đậu hủ tiếp xúc gần gũi một chút."

"... Không được!"

Mắt Phó bảo chủ sáng lên nhìn hắn, "Bảo chủ, mấy năm nay ta lập hơn mười công lao, lúc ấy ngươi đều nói ta muốn thưởng gì cũng được."

"..." Phi Phi co rút một chút, cảm thấy nhân sinh nháy mắt liền u ám.

Năm đó sao hắn có thể nghĩ đến nàng là nữ nhân chứ?

Thật sự là không thể nói lung tung, xúc động đúng là ma quỷ mà... Phi Phi rơi nước mắt hối hận xuống.

"Bảo chủ, ngươi đừng như vậy, ta sẽ không bắt buộc ngươi!" Phó bảo chủ còn nghiêm túc cam đoan.

"..."

"Khụ, ta nói sai rồi, ý ta là ta sẽ chờ ngươi tự nguyện!"

Phó bảo chủ vẫn thực không làm thất vọng cái tên "Tiểu trừu trừu" này...

"..."

Phi Phi nhịn không được nữa, "Vậy ngươi muốn ta thưởng cái gì?"

"... Cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi." Phó bảo chủ có chút thẹn thùng.

Trước kia đã quen mang mặt nạ, còn không biết mình lại dễ đỏ mặt như vậy.

"... Không phải vừa rồi ngươi mới nói muốn... Tiếp xúc gần gũi một chút?"

Phó bảo chủ mơ hồ, "Không phải Bảo chủ không đồng ý sao?"

Chuyện quan trọng như vậy, nàng không thể nghe lầm.

Phi Phi cứng lại, "Ta không đáp ứng, ngươi liền đổi yêu cầu khác?"

"Đúng vậy."

Phó bảo chủ cảm thấy kỳ quái nhìn hắn, hôm nay sao bảo chủ lại phản ứng chậm như vậy?

Nhưng mà vẫn làm cho người ta chảy nước miếng như cũ nha..."ực" ...

Bị đôi mắt nhỏ mờ mịt của Phó bảo chủ nhìn sang, Phi Phi bắt đầu băn khoăn.

Người ta căn bản không định mượn cơ hội lừa bịp tống tiền gì hắn hết, ngay cả dong dài hơn hai câu cũng không nghĩ tới, ngược lại hắn lại nghĩ người ta thành xấu xa như vậy.

Nàng canh giữ bên người hắn mười năm, nếu lần này Đoan Mộc Ly không ầm ỹ chuyện bán người, căn bản nàng cũng không định lộ ra diện mạo thực sự, thầm nghĩ vẫn cứ vậy yên lặng mà chảy nước miếng?

Aizzz, chỉ có thể nói Phó bảo chủ thoạt nhìn sắc tâm rất rõ ràng, thực dễ làm trái lương tâm...

Càng nghĩ càng cảm thấy băn khoăn, Phi Phi dường như bất chấp tất cả nói, "Ngươi muốn tiếp xúc liền tiếp xúc đi!"

Ngoài dự kiến của hắn, Phó bảo chủ đang chảy nước miếng vội vàng lắc đầu, "Không nên không nên!"

Phi Phi nổi giận, "Đây không phải là yêu cầu vừa rồi của ngươi sao?"

"Ta là muốn bảo chủ cam tâm tình nguyện đồng ý, nhưng hiện tại thoạt nhìn bảo chủ là nhất thời xúc động..."

"Có gì khác nhau sao?"

Không phải đều là để cho nàng sỗ sàng sao?

"Đương nhiên là có khác nhau, lỡ như ngày nào đó bảo chủ thanh tỉnh, không xúc động, không phải nửa đêm sẽ từ trên giường nhảy dựng lên ném ma trảo sắc nữ của ta đi sao?"

Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình của hắn nàng hiểu rất rõ.

Vì để về sau càng có nhiều cơ hội sỗ sàng, nàng nhất định phải bảo vệ ma trảo sắc nữ của mình.

Cái này tương đương với đồ ăn nha...

"..." Quả thật giống như hắn tự mình gây chuyện.

Phi Phi hơi chần chờ một chút, "Cho dù ta hối hận, cũng sẽ không gây phiền đến ngươi, ta cam đoan!"

Cam đoan?

Bảo chủ luôn luôn là một lời nói đáng giá ngàn vàng, cam đoan này tuyệt đối có thể tin!

Ha ha ha, đậu hủ, ta đến đây ——

Thấy ánh mắt Phó bảo chủ vô cùng dọa người, Phi Phi có chút cảm giác co rút.

Rõ ràng là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, sao vừa nhắc tới sỗ sàng liền trở nên hung mãnh như vậy?

Quả nhiên trên đầu chữ sắc có một con dao mà...

Nhưng Phó bảo chủ kia rõ ràng là đem lưỡi dao trên đầu chỉ về phía người khác ...

Phó bảo chủ xoa tay chuẩn bị thật lâu mà vẫn không hạ thủ, Phi Phi phát hỏa.

"Ngươi còn muốn làm nóng người tới bao giờ? Đây là cho ngươi sỗ sàng, không phải cho ngươi đánh quyền!"

"..." Khuôn mặt hưng trí bừng bừng của Phó bảo chủ suy sụp.

"Bảo chủ, ta cũng muốn động thủ... Nhưng ta không có sắc đảm!"

Ô ô ô.

"..."

Phi Phi cảm thấy mình không kìm nén run rẩy nổi nữa, cho nên thống thống khoái khoái co giật một chút.

Phó bảo chủ thật sự không làm thất vọng biệt danh hắn cấp cho nàng mà, ngay cả sắc cũng có thể sắc thành như vậy "Rất khác biệt" ~

"Bảo chủ, ta có thêm một thỉnh cầu."

"Nói."

Phi Phi đang bận rộn động kinh, cho nên tâm tình rất tốt.

Đúng vậy, đúng là tâm tình tốt, chính cái gọi là mỗi ngày run rẩy một chút, còn hơn đua thuyền rồng thôi ~

Về phần động kinh có cái gì để so sánh với đua thuyền rồng...

Giận, hắn đã co giật thành như vậy, có thể kìm nén là tốt lắm rồi, đừng yêu cầu cao như vậy!

...

Phó bảo chủ không biết tâm tư động kinh của hắn, nàng còn đang rối rắm về vấn đề tiểu sắc nữ theo đuổi, do dự mở miệng ——

"Bảo chủ, không bằng ngươi cầm tay của ta, đặt lên trên 'Đậu hủ' đi."

"..."

Vừa chấm dứt một lần động kinh, Phi Phi cảm thấy mình cần khẩn cấp co giật một lần nữa.

Mặt lại bắt đầu vặn vẹo, Phi Phi thừa dịp chính mình còn thanh tỉnh, hỏi nàng, "Ngươi là do sư phụ ngươi nhặt về từ trên núi?"

"Đúng vậy."

"Ngươi đi tìm Đoan Mộc Ly hỏi một chút, nhất định là hắn có muội muội biểu muội thất lạc gì gì đó..."

"... Bảo chủ, nhắc tới Đoan Mộc Ly, mặt của ngươi giống như càng vặn vẹo lợi hại hơn."

"Đây là vì oán niệm quá lớn..."

Phi Phi chảy xuống nước mắt chua xót.

"Nhưng mà cho dù bảo chủ nhăn thành bánh quai chèo, cũng vẫn khiến người ta chảy nước miếng..." Phó bảo chủ cảm khái nói.

"..." Chống đỡ không được mà run rẩy ngã xuống đất, oán niệm của Phi Phi càng mãnh liệt.

Đoan Mộc Ly, Nguyệt Tịch thực không phải do ngươi cố ý huấn luyện đưa đến giày vò ta chứ...

"Bảo chủ, mặt đất lạnh!"

"..." Hắn cũng biết mặt đất lạnh, không phải hắn đang run rẩy đến không đứng lên nổi sao!

Phi Phi quăng ánh mắt phẫn nộ tới Phó bảo chủ, còn không kéo hắn đứng lên!

Thật ra Phó bảo chủ nhìn hiểu ý tứ của hắn, nhưng mà...

"Bảo chủ, ta không có sắc đảm..."

Phi Phi vừa giận vừa run, cái này có quan hệ gì với sắc đảm!

Phó bảo chủ rối rắm, "Ta không dám đụng vào ngươi..."

Ánh mắt đảo đến cái gì đó trên bàn, Phó bảo chủ đột nhiên cao hứng , "Có rồi!"

Sau khi Phi Phi hôn mê, Phó bảo chủ vẫn canh giữ ở bên người hắn, ngay cả ăn cơm cũng chưa rời khỏi phòng này, cho nên trên bàn có một bộ bát đũa đã dùng rồi.

Hiện tại chiếc đũa này thực hữu dụng ...

Lấy chiếc đũa gắp quần áo Phi Phi, Phó bảo chủ liền cứ vậy nâng người trở về giường...

Phi Phi nhìn đôi đũa đang nâng chính mình, tuyệt vọng phát hiện thì ra còn có loại chuyện động kinh không thể giải quyết.

Còn có thể nói gì đây?

Đừng do dự, choáng váng đi ~

Chờ khi lại mở mắt ra, trời đã tối rồi.

Nhưng không cần đốt đèn hắn cũng có thể tinh tường thấy rõ cảnh vật trong phòng, đây không phải vì võ công hắn cao, thị lực mạnh hơn người bình thường.

Mà vì ánh mắt Phó bảo chủ đang phát ra tia sáng mãnh liệt...

Phi Phi bi phẫn thay đổi sắc mặt, "Đưa tay đây!"

Chờ Phó bảo chủ đưa ma trảo sắc nữ đến trong tay mình, ngay cả nói Phi Phi cũng không nói, bi tráng kéo tay nàng thả vào trước ngực mình.

"Ăn đi ăn đi, đậu hũ động kinh có gì ngon mà ăn!"

Bởi vì hắn không nói tiếng nào, một chút tâm lý chuẩn bị Phó bảo chủ cũng không có để ăn đậu hủ chảy nước miếng mười ba năm...

Điều này khiến nàng quá mức khẩn trương, không thể tránh khỏi một màn máu tươi...

Đương nhiên, là máu mũi.

Nhưng mà chuyện lớn như vậy, chỉ chảy máu mũi là không đủ, Phó bảo chủ thực vui vẻ mà hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì quá mức kích động, nàng choáng váng có vẻ rất khác biệt, nàng trợn tròn đôi mắt giảo hoạt giống như kẻ trộm ...

Phi Phi thực sự co quắp nghĩ đến một câu, chết không nhắm mắt...

Sau đó hắn cũng ngất đi.

Cửa "ki-ét" một tiếng mở ra, Quý Ngữ Hàm rơi lệ đi vào, "Sao chỉ ăn đậu hủ cũng có thể khiến hai người bọn họ ăn thành bộ dáng trải qua nguy hiểm sống chết thế này chứ?"

Quả nhiên đều là nhân tài mà... Ô.

"Sao bên này cũng hôn mê?"

Thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Dạ Cẩm vừa chạy tới thập phần phẫn nộ.

"... Không phải ngươi đi vây xem bọn Không Không sao?"

"Không Không đã co quắp rồi, ta còn tưởng thừa dịp này chạy qua nhìn hai người bên này!"

Không ngờ bên này cũng giống, phí công hắn chạy xa như vậy !

Quý Ngữ Hàm rơi lệ an ủi hắn, "Chấp nhận sự thật đi, mấy người chúng ta, co quắp là thái độ bình thường, không co quắp mới cần tìm Thái y..."

"Cái gì mà chúng ta? Ta và các ngươi không giống nhau, ta luôn luôn chỉ vây xem động kinh, không tham dự!"

Những người khác phóng ánh mắt khinh bỉ tới hắn, "Ngươi nói, lúc ngươi đói sắp chết thấy một con bò cùng một giỏ cà chua, lúc này ngươi ăn cái nào!"

"Đương nhiên là ăn bò!"

Dạ Cẩm đáp đương nhiên, hắn không thích ăn chua nha ~

"Sai! Còn nói ngươi không động kinh, hẳn là nên ăn cà chua nấu với thịt bò!"

"..." Quý Ngữ Hàm hoàn toàn mờ mịt.

Đây là cái gì?

Cổ đại cũng có trắc nghiệm tâm lý?

"Cái kia... Vì sao muốn ăn cà chua nấu với thịt bò?" Nàng thực "ham học" hỏi.

"Không phải do ngươi nói sao? Anbumin không tốt cho tiêu hóa, sắp chết đói, ăn bò có thể tiêu hóa sao? Không phải sẽ tổn thương dạ dày à!"

"..."

Quý Ngữ Hàm hoảng sợ vịn vách tường, run run rơi lệ.

Cái này cùng co rút và động kinh có quan hệ gì? Ô... Rất rút! Lại tiếp tục co rút nữa mặt của nàng sẽ rút gân !

Bởi vì thấy hai nhân vật chính trong phòng có dấu hiệu sắp thanh tỉnh, bọn họ lập tức ngừng thảo luận về động kinh, lách khỏi gian phòng, tiếp tục vụng trộm vây xem.

Hai người cùng nhau tỉnh lại, lau máu mũi, Phó bảo chủ vẫn như cũ trợn tròn hai mắt sáng lấp lánh.

"Đây không phải đậu hủ, đây là đậu phụ khô..."

Hơi thở của Phi Phi đã sắp mong manh, "Không cần quan tâm nó là cái gì, ngươi muốn ăn liền ăn đi, dù sao về sau ta cũng không cần ..."

"Vì sao không cần?"

Lúc Phó bảo chủ phát sinh nghi vấn, người bên ngoài cũng đều đang nghi hoặc.

Dạ Cẩm vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người đều chú ý đến hắn.

Sau đó hắn dùng khẩu hình hỏi, chẳng lẽ Phi Phi chuẩn bị đến hiện đại nâng ngực?

"..."

Quý Ngữ Hàm bi phẫn nhìn hắn, sao hắn còn ở lại chỗ này?

Không Không cũng đã tỉnh lại, trở về vây xem hắn ta đi, đừng ở chỗ này biểu diễn động kinh!

Bất quá ngay sau đó nàng liền phát hiện, mọi người đều thực nghiêm túc gật gật đầu, thực đồng ý phán đoán của Dạ Cẩm.

Ô... Quý Ngữ Hàm khóc ròng nằm úp sấp trong lòng Đoan Mộc Ly, vẫn là lão công tốt nhất, vĩnh viễn không động kinh!

Nhưng nàng lập tức liền nghĩ tới, mọi người đều bị Đoan Mộc Ly bức động kinh ...

Ô, mạng nhỏ đáng thương của nàng...

Bọn họ ở bên ngoài vui vẻ động kinh, tình hình Phi Phi tựa hồ không quá tốt đẹp.

Ánh mắt hắn bi thương nhìn một bên bàn, "Cục than nhỏ từng nói một câu ở hiện đại, hiện tại ta mới cảm nhận được nó có bao nhiêu sâu sắc."

"Nói cái gì?"

Ánh mắt Phi Phi tập trung ở cái hộp đen nhỏ bên cạnh bàn, "Cái hộp nhỏ kia mới vĩnh viễn là nhà..."

Phi Phi hiển nhiên có thể đã bị tra tấn đến nổi không còn hy vọng gì đối với nhân sinh...

Phó bảo chủ nhìn cái hộp hắn nói, rối rắm một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói cho hắn.

"Bảo chủ, cái hộp kia... Là ta lấy để đựng hạt dưa vân vân..."

"..."

Nước mắt hối hận nháy mắt liền mãnh liệt tuôn trào trên mặt Phi Phi.

Vì sao trước đó hắn không cầm hộp đựng lá trà ở trà lâu đến?! Đây là cái hộp vuông được dùng khi tiếc hận!

Cái gọi là bi kịch, chính là muốn đi chết lại không tìm được hòm...

——————

Tuy rằng vì ăn đậu hủ, chút lòng riêng của Phó bảo chủ đã vô cùng mênh mông, bất quá nàng cũng chưa quên quan tâm đến Phi Phi một chút.

"Bảo chủ, sao nhìn ngươi thật sa sút vậy?"

Phi Phi giận, "Mỗi ngày của ta đều phải trải qua nhiều tra tấn như vậy, có thể sống sót cũng đã thực kiên cường!"

Phó bảo chủ lập tức đồng ý, "Đúng vậy, bảo chủ tuyệt đối không phải khối đậu hủ bình thường!"

"..."

Phi Phi mãnh liệt đấm ngực.

Cuộc sống thật sự cho hắn khảo nghiệm rất ác liệt ...

"Nguyệt Tịch, ngươi có nóng hay không?" Phi Phi một bên đấm ngực một bên hỏi.

"... Không nóng?"

Phó bảo chủ hồn nhiên trả lời, bởi vì nàng hoàn toàn không hiểu được sao bảo chủ lại đột nhiên hỏi như vậy.

Phi Phi liếc mắt xem thường, "Ta nóng."

"Bảo chủ muốn cởi quần áo?"

Ánh mắt Phó bảo chủ cam đoan, "Không sao đâu, ngươi tận tình thoát đi, không cần sợ ta ngượng ngùng!"

"..."

Phi Phi rút gân một chút, "Ta là nói tay ngươi đặt ở một chỗ quá lâu, giống như một cái chăn bông!"

"..."

Phó bảo chủ xấu hổ nhìn tay mình, "Cái kia, bảo chủ, ngươi giúp ta di động một chút đi, ta không dám..."

"..." Phi Phi run rẩy bắt lấy tay nàng chuyển sang chỗ khác.

Thật sự chưa từng thấy sắc nữ không có sắc đảm như vậy!

Nhưng mà xét phần sắc tâm này của Phó bảo chủ, chỉ cần nàng hơi có chút sắc đảm...

Vậy thì hiển nhiên nàng có thể thống nhất cả hai phe hắc bạch trong giới sắc nữ, xưng bá địa cầu thuận tiện còn uy chấn hỏa tinh!

Sau đó là toàn bộ vũ trụ cũng không chừng?

Phi Phi run lên một chút, bắt đầu phẫn hận chính mình nghe Quý Ngữ Hàm nói nhiều tri thức về vũ trụ như vậy.

Không được, không thể tiếp tục, hắn muốn nhanh chóng đổi đề tài khác!

"Nguyệt Tịch, ngươi đã... Khụ, lúc trước Tề Mị Nhi muốn tìm sát thủ trong Bảo ám sát cục than nhỏ, sao ngươi còn muốn để nàng ta làm Bảo chủ phu nhân?"

Nói đến việc này, Phó bảo chủ cảm thấy mình vô cùng mất mặt, ấp úng nửa ngày mới mở miệng giải thích.

"Ta thấy Bảo chủ giống như vẫn không có ý định tìm nương tử, ta lo lắng ngươi quên, cho nên muốn làm ra sự kiện như vậy nhắc nhở ngươi..."

Không nghĩ tới Bảo chủ thật sự thích Quý tiểu thư.

Aizzz, nàng thật vất vả đùa giỡn tâm cơ một lần, kết quả liền thê thảm...

Nàng vẫn nên an phận làm một người thành thật thôi.

Phi Phi tức giận mắng nàng, "Đây là cái phương pháp rách nát gì? Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được chủ ý này!"

"Ta cũng phát hiện ..." Phó bảo chủ vô cùng buồn rầu.

Phi Phi có chút áy náy, "Quên đi quên đi, ta cũng tùy tiện nói thôi, ngươi đừng tưởng thật!"

Phó bảo chủ kỳ quái ngẩng đầu, "Bảo chủ, hiện tại ngươi ăn nói khách khí với ta rất nhiều đó."

Đây tuyệt đối không phải vì Bảo chủ biết thân phận chân thật của nàng, nói thực ra gần đây Bảo chủ luôn muốn quấn lấy nữ nhân của hắn mà hung dữ...

Phi Phi tức giận nhìn nàng, "Chính ngươi tự soi gương đi, hiện tại ngươi mang khuôn mặt này, ta hơi có chút nặng lời liền cảm giác mình đang khi dễ kẻ yếu!"

Phó bảo chủ thực vui mừng, "Vậy về sau có phải ta có thể lợi dụng khuôn mặt này mà tác oai tác quái không?"

"..."

Phó bảo chủ co rút một chút, "Nguyệt Tịch, về sau lại có ý tưởng đen tối như vậy, thì nên để trong lòng chậm rãi thực hành là tốt rồi, đừng nói ra..."

"Ngươi không phải là Bảo chủ sao ~ "

Trừ nàng là nữ nhân cùng với việc nàng thích Bảo chủ, nàng cũng không gạt hắn chuyện gì.

"..." Phi Phi nhìn nàng giống như nhìn quái vật.

"Làm sao vậy?" Phó bảo chủ mờ mịt sờ sờ mặt.

"... Không có gì."

Ngoài miệng nói như vậy, Phi Phi trên mặt lại viết rõ ràng "Đại gia ta thực khủng hoảng".

Hắn vừa phát hiện, Tiểu Trừu Trừu đối xử với hắn thật sự rất tốt, hơn nữa hai người cùng nhau lớn lên, thật sự là một chút hắn cũng không chán ghét nàng.

Tiếp tục như vậy... Một ngày nào đó hắn thực có thể sẽ bị nàng cảm động.

Được, thừa nhận đi, hiện tại hắn liền cảm thấy rất cảm động.

Phát triển thêm chút nữa, có thể hắn cũng sẽ yêu thích nàng hay không?

Một Đoan Mộc Ly liền đủ làm cho hắn không muốn sống, nếu hắn lại yêu thích một Nguyệt Tịch động kinh như vậy...

Ngày chết thật sự là không còn cách bao lâu đâu!

Càng nghĩ càng khủng bố, Phi Phi từ trên giường nhảy dựng lên, "Khiếu Thiên Bảo liền giao cho ngươi!"

Hắn chuẩn bị chạy trốn, không bao giờ trở về nữa!

Nhưng mà đây nhất định chỉ có thể là ảo tưởng...

Bởi vì cơ hồ hắn vừa nhảy lên, cửa liền mở ra, trông thấy Dạ Cẩm cầm đầu một đám người chắn ở cửa.

Bọn họ bắt lấy Phi Phi, vô cùng chính nghĩa lớn tiếng quát hỏi, "Đậu hủ, ngươi muốn trốn ~~~ đi đâu!"

"..." Quý Ngữ Hàm che mặt khóc ròng, lui vào trong góc tiếp tục xem diễn.

Nhóm người này tuyệt đối không có quan hệ gì với nàng...

Phi Phi mạnh mẽ bắt lấy cột giường, "Các ngươi là đang bức người làm đậu hủ!"

"Hắc hắc, ngươi nói đúng!"

Phi Phi chống đỡ không nổi nữa, dứt khoát buông cột giường ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt bọn họ, vẻ mặt phẫn nộ.

"Thà chết không chịu nhục! Các ngươi còn muốn bức bách đường đường nam tử hán như ta làm khối đậu hủ, ta —— ta suy nghĩ lại một chút ~ "

"..." Đang chờ hắn "Thề sống chết bảo vệ trong sạch" mọi người chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, miệng run rẩy sùi bọt mép.

Phó bảo chủ sùng bái nhìn hắn, "Bảo chủ, ngươi mạnh mẽ hơn rồi."

"Đó là ~ "

Phi Phi không thay đổi sắc mặt, đắc ý vòng xung quanh mọi người đã ngã xuống đất.

"Ta xem như hiểu được, thói đời ngày nay, người bình thường sẽ không có đường ra, nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, nhất định phải động kinh!"

Hắn chỉa chỉa một đám người trên mặt đất, chia sẻ một chút kinh nghiệm "Thành công", "Quật ngã hết người khác, ngươi liền thắng!"

"Sâu sắc nha..." Phó bảo chủ cũng có xu thế động kinh...

Lệ Quý Ngữ Hàm rơi từng giọt từng giọt, "Hai người các ngươi, thực co giật mà..."

Chính cái gọi là không phải người một nhà, sẽ không cùng co giật... Ô.

Phi Phi cảm thấy hiện tại nói thế nào thì mình cũng là "Nhân sĩ thành công", sau đó nhất định phải thể hiện tinh thần thắng không kiêu bại không nản.

Cho nên hắn thực "Khiêm tốn" cười cười, "Mọi người đều co giật, mới thật là co giật."

"..." Quý Ngữ Hàm hỏng mất ngã xuống đất.

Phi Phi nhìn xem bốn phía, hiện tại chỉ có hai người hắn cùng Phó bảo chủ còn kiên cường đứng trên mặt đất.

Về phần cái gã không thể nào ngã xuống đất - Đoan Mộc Ly... Có thể trước đó không tính là người ~

Cho nên hiện tại trong lòng hắn dâng trào loại cảm giác tự hào "Anh trai thực mạnh mẽ", khiến hắn không khỏi nổi "hứng thơ ca".

Xoay người mài mực nhấc bút, Phi Phi múa bút viết xuống vài nét chữ to cứng cáp ——

"Mạnh mẽ hơn, động kinh trước "!

Phi Phi vừa lòng buông bút, "Treo lên, đặt ở trong phòng nghị sự đi!"

"..." Vừa mới từ trên mặt đất đứng lên, mọi người lại ngã xuống.

Phó bảo chủ có chút rối rắm, "Bảo chủ, cái này... Không vần lắm."

Không phải Phi Phi không phát hiện vấn đề này, do dự nên sửa thế nào.