Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Hoàng Thượng, ngươi bề bộn nhiều việc? Ta đây không quấy rầy, ta tự mình về tẩm cung."
Đoan Mộc Ly hoài nghi nhíu mày, tiểu nha đầu này đã làm chuyện gì đuối lý rồi?
"Chủ, chủ nhân..." Chu Tước thanh âm run run đột nhiên gia nhập bọn họ nói chuyện.
Hắn từ xa xa chạy tới, khi đi qua bên người Quý Ngữ Hàm, còn nhìn nàng một cái.
Quý Ngữ Hàm thấy, đều cảm thấy... ánh mắt kia chính là "Ca ca đang cầu phúc cho ngươi "..
Hu hu, nhất định là bại lộ rồi!
Quý Ngữ Hàm muốn bỏ chạy, đáng tiếc bị Đoan Mộc Ly mặt vẫn mang mỉm cười kéo lại.
"Chuyện gì?"
Chu Tước run một chút, đưa qua một chồng giấy, "Trong kinh thành hiện tại đang bán cái này rất đắt khách... Thuộc hạ thu hồi về."
Kỳ thật bên ngoài đã muốn cướp đến điên rồi, bọn họ bỏ ra không ít sức lực, cũng chỉ cướp về một bộ phân nhỏ... Thiếu chút nữa bị móng tay của các tiểu thư cào chết.
Ô...
Chạy cũng chạy không được, Quý Ngữ Hàm chỉ có thể rơi lệ nhìn trong tay Đoan Mộc Ly là "Kiệt tác" của mình.
Kỳ thật đó là một tập tranh...
Đầu đề, có tên “Mỹ nam đang ẩn nấp bên trong hoàng thượng—— Vén lên bí mật chân thật của Đoan Mộc Ly 》.
Kỳ thật nàng chỉ đưa ra đầu đề để thu hút người đọc, không vén lên bí mật gì, thật mà.
Xem vài tờ Chu Tước cướp về sẽ biết ——
"Mỹ nam mị nhãn đồ", "Mỹ nam dục đồ", "Mỹ nam thay quần áo đồ"...(tranh về mỹ nam xinh đẹp,mỹ nam tắm, thay đồ)
Đoan Mộc Ly cúi đầu lật xem một chút, ngẩng đầu, vô cùng ôn nhu vỗ vỗ đầu Quý Ngữ Hàm.
"Tiểu Quả Quả, kỹ thuật vẽ tranh rất tốt."
"..." Ô, nàng có học qua vẽ...
Nhưng nàng hiện tại thật hy vọng mình vẽ không đâu vào đâu, không cần giống như bây giờ, vừa thấy biết đó là mặt của Đoan Mộc Ly a!
"Quả Quả, " Đoan Mộc Ly làm cho nàng cúi đầu nhìn mấy bức họa kia, "Mặt rất giống, dáng người hoàn toàn không giống lắm."
Nàng vốn cũng không biết dáng người của hắn a... Ô.