Quý Ngữ Hàm đề phòng lui về phía sau từng bước, "Ngươi muốn làm gì?"
"Tiểu thư đừng sợ."
Người bịt mặt cười cười thực nhã nhặn, "Ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ mà thôi."
"..." Thật sự?
Gặp xui xẻo đã lâu, Quý Ngữ Hàm có chút không tin bản thân mình ở cổ đại bi kịch cũng có thể có may mắn tốt.
"Nếu là cứu người, vì sao ngươi phải che mặt?"
Người bịt mặt cụp mắt xuống, cười đến có chút thẹn thùng, không trực tiếp trả lời.
A, hiểu rồi... Làm chuyện tốt không cần lưu danh tính!
Quý Ngữ Hàm nhíu mắt, thì ra cổ đại cũng có người bình thường, hơn nữa là siêu cấp người tốt!
"Đa tạ trước... Khụ, công tử cứu giúp, đại ân đại đức không biết làm sao báo đáp..."
"Vậy lấy thân báo đáp đi." Người bịt mặt giọng điệu nhẹ nhàng nói tiếp lời của nàng.
Thân bị nghiêng, Quý Ngữ Hàm suýt nữa ngã xuống.
Người bịt mặt lập tức cười đỡ lấy nàng, "Xem ra tiểu thư đáp ứng rồi, nương tử." Hắn trực tiếp liền sửa lại miệng.
"..."
Quý Ngữ Hàm miệng sắp sùi bọt mép, "Ta không đồng ý!"
Người bịt mặt đè đầu nàng lại, nhấn nhấn gật gật, "Không phải đồng ý rồi sao."
"..." Quý Ngữ Hàm bị nghẹn nói không nên lời nói, trước mắt đen vài lần, nghĩ nên làm thế nào để đem người trước mắt đập cho hôn mê.
Cổ đại rất nguy hiểm...
"Nương tử, nàng trước chờ ta một chút, ta có lời nói muốn cùng hắn."
Đem Quý Ngữ Hàm đặt dưới gốc cây to, người bịt mặt không điểm huyệt đạo của nàng, cũng không trói nàng, trực tiếp xoay người đi về hướng Phi Phi.
Phi Phi vừa thấy hắn liền tức giận đánh thì không lại, "Thì ra cũng là sắc quỷ muốn cướp người! Phiền nhất là ngươi giả bộ thành con cừu non, kỳ thật là sói đuôi to !"
Người bịt mặt cũng không tức giận, chỉ là hạ giọng, "Ai phái ngươi tới ?"
Phi Phi rùng mình, tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, "Lão tử chính mình phái chính mình đến!"
"Thân thủ của ngươi cũng không tồi, người có thể ra lệnh cho ngươi, trên đời này cũng không có mấy người."
Người bịt mặt cười cười, "Là Đoan Mộc Hồng?"
Đoan Mộc Hồng chính là tên hoàng huynh hắn.
Phi Phi lại cảnh giác, nhưng vẫn giả dạng làm bộ dáng không kiên nhẫn.
"Đoan Mộc Hồng? Ngươi nói hoàng tử tự tử? Hắn không phải đã sớm chết rồi sao!"
"Trước kia hắn chết hay không chết ta không biết."
Người bịt mặt cười cười, "Nhưng mà nếu hắn dám đụng vào Quý Ngữ Hàm, hắn sẽ chết thật."
Nói xong câu đó, hắn nâng tay vỗ, Phi Phi đang cố gắng phá tan huyệt đạo bị hắn đập hôn mê.
Xoay người, không ngoài ý muốn đã thấy dưới tàng cây không còn bóng dáng của ai đó, Quý Ngữ Hàm đã sớm chạy.
Cũng không vội mà đuổi theo, nhìn Phi Phi, nhìn lại Thụy vương gia đã sớm té xỉu, bây giờ còn chưa đứng lên.
Sau hắn liền đem khối băng xách đứng lên, sắp đứng ở bên cạnh Phi Phi...
Khụ, thực bên cạnh.
Hai người đứng thật sự gần, quả thực muốn dính cùng một chỗ, gần như lập tức sẽ hôn...
Thực vừa lòng nhìn hiệu quả này, người bịt mặt xoay người bỏ đi.
Bên kia, Quý Ngữ Hàm đang ở trong rừng cây chạy như điên.
Cái người bịt mặt kia cũng không biết cùng Phi Phi nói cái gì, tốt nhất là nói đến trời tối, sớm đem nàng quên một bên đi!
Ô...
Vì sao người khác gặp được đều là mỹ nam soái ca, người nàng gặp được toàn đều là kỳ quái như vậy!
Thật bi phẫn, bên người đột nhiên thêm một người.
Quý Ngữ Hàm đang vắt chân lên cổ mà chạy như điên, người kia đang nhàn nhã bước chậm, nhưng tốc độ hai người thoạt nhìn là giống nhau...
"..." A a a... Lại đuổi theo !
Tuy rằng thanh âm cố ý đè thấp, vẫn ôn hòa mang chút vui vẻ đột nhiên vang lên, "Nương tử, đang rèn luyện thân thể sao?"
"... Ngươi rốt cuộc muốn gì chứ!"
"Chờ nàng báo ân."
"Phương pháp báo ân có rất nhiều, vì sao phải lấy thân báo đáp!"
Cũng chạy không được, Quý Ngữ Hàm đơn giản dừng chân lại, trừng mắt nhìn người bịt mặt.
Người bịt mặt cũng dừng lại, cười nhìn nàng, "Bằng không nàng có biện pháp báo ân?"
Có thể thương lượng?
Quý Ngữ Hàm có chút hoài nghi, nhưng mà cũng muốn thử một lần.
Người này xấu xa như vậy, hẳn là tham tiền?
Quý Ngữ Hàm từ trong bao quần áo lấy ra vòng cổ trân châu, đưa qua, cắn răng nói, "Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, cái này..."
Vòng cổ này... Thực 囧 thực đáng giá.
Từng viên trân châu đều lớn và tròn, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng là chuỗi Phật châu...
Người bịt mặt không khách khí đưa tay tiếp nhận, cất vào trong ngực, cười hỏi, "Còn nữa không?"
"..." Bị nghẹn dừng lại, Quý Ngữ Hàm ngược lại cao hứng.
Thì ra thật sự là tên tham tiền!
Vậy là tốt rồi, cho dù đem đồ vật đáng giá trên người nàng có đều cầm đi, so với việc nàng thật sự bị bắt lại đi thành thân cũng tốt hơn!
Ôm loại ý tưởng này, Quý Ngữ Hàm trong bao quần áo có cái gì cũng dâng bằng hai tay ra hết, cuối cùng trở nên nghèo rớt mồng tơi...
"Hết rồi?"
Nghe giọng điệu của người bịt mặt, hình như không vừa lòng lắm, "Sao xuất môn liền mang ít tiền như vậy?"
"..."
Như vậy còn ít?
Cho dù nàng đối với giá trị hàng hóa ở cổ đại vẫn chưa hiểu biết, nhưng cũng biết châu báu này cũng đủ một nhà từ hai cho tới ba mươi người ăn tới già !
Người bịt mặt cười cười, "Đây đều là châu báu trong cung, nghe nói trong cung đang truy tìm người, tìm chính là nàng?"
"..."
Da đầu Quý Ngữ Hàm run lên, "Ngươi nhìn lầm rồi, mấy thứ này chỉ là có vẻ đáng giá mà thôi."
"Nhưng ta mới từ kinh thành chạy tới, số châu báu vẽ trên bố cáo đều như vậy."
"..." A a a... Đoan Mộc Ly ngươi là tên khốn kiếp!
"Yên tâm đi, " Người bịt mặt cười cười, "Ta sẽ không báo quan."
"... Ngươi muốn gì?"
Quý Ngữ Hàm đã đối với chuyện "Hắn là người tốt" không còn ôm hy vọng, cho nên trực tiếp hỏi.
"Muốn nàng lấy thân báo đáp."
Người bịt mặt không để ý nàng phản đối, cứng rắn giữ chặt tay nàng, "Nhưng mà ngươi đã chấp nhận qua một lần, vậy hiện tại nên đem kiếp sau cũng cho ta."
"..." Trong lòng Quý Ngữ Hàm đột nhiên nhảy dựng.
Sao người này có thể đem lời nói đánh đồng giống như thề non hẹn biển
Bàn tay ấm áp nhanh chóng lôi kéo nàng, người bịt mặt cười cười vô cùng ôn nhu, "Nương tử, chúng ta đi động phòng."
"..." Quý Ngữ Hàm co giật, rồi lại co giật...
Hít sâu một hơi, nàng rống to, "Đoan Mộc Ly!"
"Nhận ra rồi?"
Người bịt mặt nhíu mày cười cười, tháo khăn vải xuống, hiện ra khuôn mặt đẹp khiến cho người khác đui mù, "Tiểu Quả Quả, ta vốn định trêu nàng thêm một lúc nữa."
Hắn đột nhiên cười cúi đầu, hôn mặt nàng một cái, "Nàng quấy rầy kế hoạch của ta, ta phải phạt nàng."
"... Rõ ràng là chính ngươi ngốc, lộ ra dấu vết !"
Quý Ngữ Hàm tức giận lau mặt mình.
A a a... Nàng sớm nên nghĩ đến !
Trừ bỏ kẻ hảo sắc này, còn ai có thể mỗi một câu nói đều làm cho người ta muốn đập hắn!
Hu hu... Vì sao nàng trốn không thoát lòng bàn tay ác ma này.
"Ừm, " Đoan Mộc Ly cười gật đầu, "Lại mắng ta ngốc, Tiểu Quả Quả, tội của nàng lại thêm một tội."
Phát hiện Đoan Mộc Ly từ trong lòng đem ra cái quạt trắng làm bản danh sách nhỏ, đang dùng đầu ngón tay viết chữ ở mặt trên, Quý Ngữ Hàm hoảng.
Không có việc gì, không có việc gì, có lẽ hắn chỉ là đang luyện nội lực, không phải như nàng nghĩ...
Ở trong lòng an ủi chính mình vài câu, Quý Ngữ Hàm mở miệng hỏi hắn, "Ngươi đang làm gì?"
"Ghi tội danh của nàng."
Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Yên tâm đi, Tiểu Quả Quả, ta sẽ lần lượt tính sổ với nàng."
"..."
Quý Ngữ Hàm nhận mệnh, "Đoan Mộc Ly, ngươi trực tiếp giết ta đi..."
Đoan Mộc Ly cười đến ôn nhu cực kỳ, "Ta chú ý, hơn nữa ta vừa phát hiện, đó là dấu răng giống y như trên tay ta lúc này."
"..." Quý Ngữ Hàm lệ chảy thành dòng.
Lần trước vì sao nàng không học được bài học chứ! Hu hu... Không thể tùy tiện cắn người a...
Hu hu, nàng lúc đó chẳng phải bị tình thế ép buộc, lại không có biện pháp khác đánh hắn chứ sao!
Ý cười ôn nhu càng sâu, đẹp kinh người, lại làm cho Quý Ngữ Hàm nhìn mà da đầu run lên.
"Tiểu Quả Quả, nàng cùng Thụy vương gia quen biết, còn cắn hắn?"
"..."
Lui về phía sau.
Kéo trở về,
"Tiểu Quả Quả, không trả lời vấn đề, ta muốn cắn nàng."
"... Quen, cắn qua." Aaaa.
Tay Đoan Mộc Ly đột nhiên giữ sau cổ nàng, "Cắn" môi nàng một cái, "Trả lời ta."
"..." A a a... Căn bản chính là tìm cớ ăn đậu hủ của nàng!
Quý Ngữ Hàm nhanh chóng ngậm miệng, hạ quyết tâm không thèm nhắc lại.
Hừ, xem hắn còn lấy cớ như thế nào!
Kết quả ——
"Không ngoan, hỏi nàng, nàng cũng không trả lời." Đoan Mộc Ly nói xong lại "Cắn" một cái.
"... Đoan Mộc Ly! Ngươi dù sao cũng là Hoàng Thượng, là cao thủ, sao lại có thể khi dễ nữ nhân!"
"Tiểu Quả Quả, sao nàng lại đổi trắng thay đen? Vẫn đều là nàng khi dễ ta mà."
Quý Ngữ Hàm trước mắt ánh sao bay loạn, hít sâu một hơi, "Ngươi mới là đổi trắng thay đen!"
Ô ô, nàng cũng muốn khi dễ hắn, nhưng phải có bản lĩnh mới được!
Đoan Mộc Ly lộ ra vô cùng ôn nhu cười, bắt đầu tan vỡ.
"Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta chính đang tắm, ngươi đột nhiên nhảy ra muốn cùng ta tắm..." giọng điệu thật ai oán.
"... Ta không nói qua như vậy! Hơn nữa ta cũng là bị rớt xuống! Ngươi biết rõ ta không phải người ở đây!"
Đoan Mộc Ly hiển nhiên là "Không có nghe thấy", tiếp tục nói.
"Sau đó ta vì chứng minh với ngươi ta là nam nhân, đành phải từ trong nước đi ra, ta liền như vậy bị ngươi xem hết..." Càng ai oán.
"... Rõ ràng là ngươi không làm sáng tỏ hiểu lầm, chiếm tiện nghi của ta!"
Tiếp tục "Không có nghe thấy".
" chuyện Tiên Hạc quả sẽ không quên, không lâu sau, lần thứ hai gặp mặt, ta còn không thấy rõ ngươi là ai, ngươi liền từ sau lưng đem ta ôm lấy, hỏi ta còn có nhớ ngươi hay không."
Đoan Mộc Ly thở dài, "Ta chính là lần đầu tiên bị nữ nhân ôm lấy."
"..." Nếu hiện tại trước mặt có tường, nàng thật sự rất muốn đâm vào.
A a a... Lúc trước nàng là muốn giả làm tình nhân cũ của Hoàng Thượng, lừa dối quá mặt, tạm trốn vận mệnh bị ăn a!
Ô... Sự thật chứng minh, không phải ai đều có thể đi con đường của quỳnh dao vẽ sẵn.
"Ngươi còn nhớ rõ Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà sao", câu này lại không thể tùy tiện dùng...
Đây là bài học kinh nghiệm đầy máu và nước mắt mà nàng tự mình trải qua!
"Ngươi đem tiện nghi của ta đều chiếm hết, lại muốn chạy khỏi cung, ta bỏ lại chính sự, đi ra đuổi theo ngươi, ngươi nói đúng không phải ngươi khi dễ ta?"
Đoan Mộc Ly dùng giọng điệu vô cùng ai oán nói tổng kết câu.
"..." Quý Ngữ Hàm nghe được thanh âm lòng mình đang hộc máu.
Ô... Nàng rốt cuộc vì sao may mắn kém như vậy gặp phải hắn, vì sao!
Hiện tại nàng vô cùng muốn biết, những người từ nhỏ liền quen biết Đoan Mộc Ly, là như thế nào kiên cường sống đến lớn như vậy... Ô.
Đoan Mộc Ly trên mặt là không thay đổi "Ôn nhu" tươi cười, dắt tay nàng.
"Ngoan, Quả Quả, theo ta hồi cung, ta còn chờ ngươi phụ trách."
"..."
Đoan Mộc Ly tiếp tục cười, sủng nịch vỗ vỗ đầu nàng, "Chờ ngươi phụ trách xong, ta lại chậm rãi trừng phạt ngươi."