Mồ hôi lạnh vèo trợt xuống tới, Quý Ngữ Hàm vừa xích người sang một bên, tránh tầm mắt của hắn.
Mặc dù biết ánh mắt của hắn là nhìn Tề Mị nhi, nhưng bị người khinh bỉ như vậy, còn thêm cảm giác rất cổ quái.
Thế thì sao, ngươi cứ khinh bỉ đi......
Nhưng tầm mắt Dạ Cẩm vẫn đi theo nàng, thu lại vẻ khinh bỉ, thay vào đó là nét mặt không lộ ra vẻ gì.
"......" Từ thanh tú khả ái của đệ đệ nhà bên cạnh đến Sát Thần, đến lời nói ác độc Chính Thái, rồi đến bây giờ mặt co quắp......
Thật ra thì Dạ Cẩm là tìm nàng luyện diễn kỹ năng biến hóa sao?
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, sớm biết trước đó cũng không nói với hắn nhiều lời như vậy,buổi trưa của nàng......
Dạ Cẩm nói xong câu nói kia thì không lên tiếng, chẳng qua là vẫn nhìn ánh mắt của nàng như vậy.
Đây là ý gì?
Nga...... đúng rồi, hiện tại nàng là Tề Mị nhi, vẫn cho là thiếu niên đối diện đối với mình có tình cảm sâu nặng, nhưng đối phương thật ra căn bản là không có nhớ mình, nàng giống như phải khóc?
Ít nhất cũng nên ra vẻ thương tâm một chút, sau đó mới phải tức giận chỉ trích?
Chuyện này nói đến đều là lỗi của Tề Mị nhi, bất quá theo như lý luận của Tề Mị nhi, phải là muốn trách Dạ Cẩm.
Quý Ngữ Hàm bắt đầu cố gắng hồi tưởng chuyện tình bi thương, muốn thể hiện ra nổi đau buồn.
...... Không có.
Nàng ở cổ đại giống như quá hạnh phúc, không có gì thương tâm.
Quên đi, quyết tâm véo mình một cái.
Nếu không khóc, nàng cũng không tìm được giọng nói thích hợp để hỏi"Tại sao ngươi gạt ta".
Khẽ cắn răng, Quý Ngữ Hàm véo mình một cái, sau đó vẻ mặt đau lòng, "Ngươi......"
Hu hu, đau chân quá à!
"Đừng giả bộ." Dạ Cẩm mặt không có biểu tình, giọng nói lạnh lùng.
"...... Khụ, khụ khụ, khụ......" Bị, bị sặc!
Quý Ngữ Hàm bi phẫn.
Mặc kệ, yêu là vì nguyên nhân gì thì chính là nguyên nhân đó, nàng không hỏi!
Hơn nữa nếu tình cảm của hắn đối với Tề Mị nhi là giả, vậy cũng không thể nào giúp Tề Mị nhi diệt Tề loan quốc, hiện tại cũng không cần lo lắng điểm này.
Nghĩ tới đây, Quý Ngữ Hàm không muốn ở lại nơi này mà tiếp tục bị đả kích, trực tiếp xoay người muốn qua hồ.
"Ngươi không muốn hỏi ta chuyện của Tề Mị nhi?"
"......" Một chân đã bước ra, Quý Ngữ Hàm nghe nói như thế suýt nữa trực tiếp té xuống trong hồ.
Hắn hắn hắn...... Hắn đã sớm biết nàng không phải là Tề Mị nhi!
Dạ Cẩm không trả lời, thế nhưng vẻ mặt rõ ràng chính là đang nói"Ngươi cho rằng ta có thời gian đùa cợt ngươi" ?
"......" Người này thật đúng là lời nói ác độc.
Quý Ngữ Hàm cúi đầu nhìn Tiểu Trong Suốt đang lảo đảo bò lên.
Nếu Dạ Cẩm đã sớm biết nàng không phải là Tề Mị nhi, nàng cũng không cần
Nói xong Quý Ngữ Hàm liền muốn nhảy lên đi hồ bờ bên kia, không muốn nữa để ý tới Dạ Cẩm.
Tiểu Trong Suốt lắc lắc, lại lắc lắc đi những giọt nước trên người, sau một mảnh chồi nho nhỏ trong nháy mắt đánh ra ra ——
Đem Quý Ngữ Hàm đánh vào trong nước......
"Phù phù" một tiếng rơi vào trong hồ, lòng của Quý Ngữ Hàm cũng"phù phù" một tiếng.
"Tiểu Trong Suốt, ngươi muốn báo thù cũng để buổi tối hãy nói......"
Hu hu, ở trước mặt người ngoài cứ không cho chủ nhân chút mặt mũi nào như vậy.
Nhìn thấy Tiểu Trong Suốt uy lực mạnh mẻ như vậy, Dạ Cẩm nhận ra thân phận của nàng, thanh âm không có chút hứng thú mà mở miệng, "Thì ra là ngươi chính là nữ nhân của Đoan Mộc Ly kia."