"A...... Đúng rồi, chân của nàng ấy bị gãy, chàng nói Tiểu Trong Suốt có thể có khả năng có thể giúp nàng chữa khỏi không?"
Nếu như có thể, ngược lại có thể dùng cái này làm thành điều kiện trao đổi, để cho Tề Mị nhi tự mình rời đi.
Đoan Mộc Ly khinh thường cười cười, "Sợ rằng nàng ấy căn bản là muốn đem Tiểu Trong Suốt cướp đi."
Ách...... Đây cũng rất có thể.
Quý Ngữ Hàm đem Tiểu Trong Suốt nằm ở đầu nàng, còn giống như đang ngủ rất ngon lấy xuống, hạ thấp giọng, "Không biết tên tiểu tử này có nhận biết chủ nhân hay không, có phải ai cũng có thể cướp nó đi hay không?"
Có chút ngạc nhiên, Quý Ngữ Hàm đem Tiểu Trong Suốt thả nằm vào trên bả vai Đoan Mộc Ly.
Không nghĩ tới nàng vừa mới buông tay ra, Tiểu Trong Suốt trong nháy mắt mà nhảy trở lại.
Hả?
Quý Ngữ Hàm đang vui mừng nó ngay cả đang ngủ cũng có thể nhận người chủ......
"Pia" ~
Một chồi cây rất không khách khí mà vỗ nàng một cái, sau đó Tiểu Trong Suốt lại nhảy trở về Đoan Mộc Ly, đi đi đến hõm vai của hắn tìm vị trí thoải mái, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, đây rốt cuộc là có nhận biết chủ nhân hay không?
Bất quá nàng rất rõ ràng, nó nhất định là nhận biết rất rõ nó muốn đánh người nào...... Hu hu.
Rất muốn khóc mà đem Tiểu Trong Suốt cầm về, Quý Ngữ Hàm lại để cho nó nằm xuống trên đầu của mình.
"Oán khí của Tề Mị nhi rất lớn a, nàng ấy rất có thể thật sự đã cầu xin Dạ Cẩm giúp một tay, để cho hắn ta diệt Tề loan quốc, hiện tại cũng có thể cũng là muốn lợi dụng hoàng huynh chàng."
"Ừ, " Đoan Mộc Ly cười khổ, "Nhưng phải làm hoàng huynh chịu tin tưởng chúng ta mới được."
Quý Ngữ Hàm rất buồn bực, "Nhất định sẽ không tin, nếu không hắn cũng sẽ không gạt chúng ta, đem Tề Mị nhi ở lại trong cung."
Có Đoan Mộc Hồng ở đây, hiện tại lại không thể xé rách mặt, thật đáng buồn.
"Chàng có biện pháp làm cho Đoan Mộc Hồng tỉnh ngộ?"
"Tạm thời vẫn chưa có."
Đoan Mộc Ly cười cúi đầu hôn nàng một cái, "Nhưng mà chúng ta có thể làm cho Tề Mị nhi hiện thân trước, tránh cho nàng ấy luôn núp trong bóng tối, không thể phòng bị tốt."
Đây cũng đúng.
Trước đó Mặc Kỳ tuyết bay trên trời "Luyện khinh công" đại khái đã bị bạn khối băng mang đi, hai người thấp giọng nói thầm một trận, thương lượng tốt đối sách, vô cùng náo nhiệt......"Bắt kẻ thông dâm".
Thật ra thì bắt kẻ thông dâm...... Nó là kỹ thuật sống.
Dừng ở hơn năm mươi thước cách phía bắc hoàng cung nơi Đoan Mộc Hồng sống, Quý Ngữ Hàm đột nhiên hỏi.
"Chúng ta không thể cứ xông vào như vậy?"
"Tại sao không thể?" Đoan Mộc Ly bật cười hỏi.
"Đoan Mộc Hồng biết võ công, phản ứng của hắn rất nhanh, từ lúc chúng ta xông vào đến khi vén màn che giường, hắn...... Khụ, khụ, mặc kệ làm gì, cũng đủ thời gian đem chăn phủ trên đầu Tề Mị nhi, chúng ta cũng không thể cứng rắn vén chăn của hắn?"
Đoan Mộc Ly sửng sốt, cũng chần chờ.
"Có Tề Mị nhi ở đây, chàng nhất định không thể làm như vậy, " Quý Ngữ Hàm do dự, "Hay là để tự ta xông vào?"
"......" Đoan Mộc Ly mặt đen một nửa, bật cười bấm bấm mặt nàng.
"Tiểu Quả Quả, phía dưới chăn không phải chỉ có một mình Tề Mị nhi không có mặc y phục."
"......" Mồ hôi lạnh trợt xuống, "Đúng vậy a, vậy ta cũng không thể đi."
Quý Ngữ Hàm tự lẩm bẩm, "Đáng tiếc sợ để cho tiểu Dật nhìn thấy cảnh không nên nhìn, nếu không có thể để cho hắn đi."
Nó còn là tiểu hài tử, không có nhiều kiêng kỵ như vậy.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Đoan Mộc Ly chợt lóe sáng, "Có thể để cho Tiểu Trong Suốt đi!"
"......" Quý Ngữ Hàm co quắp khóe miệng, "Chàng quá có sáng ý."
Tiểu tử kia......
Trước kia không nói có thể để cho nó nghe hiểu nên làm gì, coi như nó nghe hiểu, cũng sẽ không làm theo lời bọn họ?
Trong suốt đại gia đại danh của hắn rất lớn...... Hic hic.
"Nói với nó trước, thử xem sao rồi hãy nói."
Đoan Mộc Ly bật cười đem Tiểu Trong Suốt nâng trong tay, đâm đâm nó.
...... Không có phản ứng.
Lại đâm đâm......
Lật người, tiếp tục ngủ......
"Thôi để ta gọi vậy."
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, hạ thấp giọng gọi nó, "Tiểu Trong Suốt, cháo nấu xong rồi."
Khóc, tên tiểu tử này rất kiêng ăn, chỉ ăn cháo.
Nằm ở lòng bàn tay Đoan Mộc Ly Tiểu Trong Suốt mềm mềm lập tức liền phấn chấn, vèo mà đứng lên, hai nhánh chồi lắc tới lắc lui, giống như là đang nhìn chung quanh.
"Khụ, khụ, ngươi muốn ăn cái gì, ta lập tức liền kêu Ngự Thiện Phòng đi nấu, hiện tại ngươi giúp ta một chuyện có được không?" Quý Ngữ Hàm rất tốt tính theo sát nó thương lượng.
Nghe nói không có cháo ăn, hai nhánh chồi trong nháy mắt liền rũ xuống, Tiểu Trong Suốt không chút do dự nằm sấp lại tiếp tục ngủ.
Đổ mồ hôi, giống như hệ thống lại lên cơn động kinh, phát nửa ngày cũng phát không lên nổi
——————
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười cười, " Bắt đầu từ ngày mai, trong cung cũng đừng nấu cháo nữa."
Piu~
Tiểu Trong Suốt đã nằm xuống lập tức đứng lên, giống như có chút giận mà nhảy mạnh hai cái, sau đó nhảy đến trên tay Quý Ngữ Hàm.
Hắc, xem ra lúc này tiểu tử đã đáp ứng.
Quý Ngữ Hàm bắt đầu dặn dò nó, "Chúng ta muốn ngươi giúp một tay đi bắt kẻ thông dâm......"
Mới vừa nghe câu mở đầu này, Tiểu Trong Suốt liền nhảy xuống tay của nàng, nhảy nhảy hướng về Bắc Hoà Cung.
Quý Ngữ Hàm 囧, vội vàng ngồi xổm người xuống, "Tiểu Trong Suốt, ngươi hiểu bắt kẻ thông dâm là ý gì sao?"
Đang nhảy về phía trước, Tiểu Trong Suốt giơ một nhánh chồi lên.
Ách...... Đây là đang bảo nàng đừng dài dòng? Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Tiểu Trong Suốt mặc dù là đang nhảy, nhưng mà động tác rất nhanh, lúc nhảy được nửa đoạn đường thì......
Piu~
Dưới ánh trăng chồi cây nhỏ bỗng ngã xuống đất......
Đợi một lát không thấy nó có động tác gì nữa, Quý Ngữ Hàm rơi lệ hỏi Đoan Mộc Ly, "Chàng nói nó không phải là...... Lại ngủ thiếp nữa chứ ?"
Đoan Mộc Ly cũng vừa bực mình vừa buồn cười, thu lại hơi thở, nhỏ giọng mà đến gần Tiểu Trong Suốt đã nhảy được nửa đường.
Vỗ vỗ tiểu tử, nó lại giật mình, hai chồi nhỏ giơ lên, tiếp tục nhảy về hướng phía trước......
Tên tiểu tử này căn bản là đang mộng du?
Nhìn bóng người Tiểu Trong Suốt biến mất ở sau khe cửa Bắc Hoà Cung, Quý Ngữ Hàm vừa buồn cười lại vừa có chút lo lắng, nếu nó đến được Bắc Hoà Cung lại ngủ tiếp thì làm sao bây giờ?
Đang suy nghĩ......
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, Bắc Hòa Cung trước mắt đứng vững đột nhiên chia làm hai bộ phận trên dưới, nửa đoạn trên bay bay, trên không trung vòng chín mươi độ, dựng thẳng đứng ở trên mặt đất.
=miệng =..... Chỉ còn lại một vẻ mặt này......
Tiểu tử kia cũng quá mạnh mẽ.
Từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, Đoan Mộc Ly cùng Quý Ngữ Hàm cũng thấy vốn đúng là phòng ngủ, bởi vì mất đi một nửa vách tường cùng nóc nhà che giấu, lộ ra giường ngủ.
Giường cũng chỉ còn dư lại một nửa, màn che phía ngoài đương nhiên cũng đã "bay" đi.
Cho nên bọn họ có thể dễ dàng thấy hai người che chăn đến ngực, lộ ra bả vai, ngồi yên ở trên giường, giống nhau mà nghẹn ngào nói không nên lời, kết thúc thì trở về thất thần.
Một người trong đó là nam nhân đẹp đến yêu nghiệt Đoan Mộc Hồng, không cần nhìn nhiều.
Về phần một người khác...... Ngũ quan cùng Quý Ngữ Hàm có chút giống nhau, cho dù đang cực kỳ khiếp sợ, thoạt nhìn giống như rất xinh đẹp, có loại ý vị mê người không nói ra được.
Thì ra là đây chính là Tề Mị nhi......
Khụ, khụ, lần này hành động bắt kẻ thông dâm rất thành công!
Từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt hai người trên giường thoáng qua n loại màu sắc, thần sắc biến ảo không ngừng mà nhìn hai người bọn Quý Ngữ Hàm.
Nói xong hắn cũng không chờ Đoan Mộc Hồng trả lời, trực tiếp kéo Quý Ngữ Hàm xoay người, giống như là muốn chờ bọn họ thay quần áo.
Một lát sau, thanh âm của Đoan Mộc Hồng có chút cứng ngắc vang lên, "Vào đi."
Thật ra thì hiện tại cũng không cần nói mời vào hay không, Bắc Hòa Cung căn bản đã biến thành lộ thiên......
Đoan Mộc Ly bình tĩnh, Quý Ngữ Hàm cũng học bình tĩnh như hắn, hai người tựa như người khách bình thường, tìm ghế ngồi xuống.
Không đúng, nên nói là giống như chủ nhân......
Nước trà trên bàn đã sớm lạnh, Đoan Mộc Ly dùng nội lực đem nước nấu sôi ùng ục ùng ục, vẻ mặt nghiêm túc mà pha trà.
Quý Ngữ Hàm co quắp khóe miệng, hắn tới biểu diễn trà đạo sao......
Lấy mắt to trừng đôi mắt ti hí, Quý Ngữ Hàm rất không hiểu chuyện, Đoan Mộc Ly không mở miệng, nàng cũng phải tìm chuyện để làm.
Nhìn chung quanh một lần, nàng rốt cuộc tìm được Tiểu Trong Suốt vẫn chưa trở về.
Thì ra là tiểu tử đang nằm ở mền lông trong phòng mà ngủ khò.
Đưa tay muốn đem nó cầm trở về, một nhánh chồi cong lên, níu lấy mền lông không buông tay, giống như là rất hài lòng với giường ngủ hiện tại, không muốn rời đi.
Quý Ngữ Hàm đem mền cũng ôm tới, cọ lại cọ, định dùng mền này cho Tiểu Trong Suốt làm một ổ mới.
Cho nên hai người bọn họ liền một giống như một người tới biểu diễn trà đạo, một người khác giống như là tới bắt đầu bài học, đều có"Chính sự" làm......
Hai người ngồi đối diện liếc mắt nhìn nhau, có chút không nén được tức giận.
————
"Nhị ca, chuyện này không liên quan gì đến chàng, huynh...... Muốn trách thì trách ta đi."
Tề Mị nhi không hề ngẩng mặt lên, thanh âm rất thấp, nói đến nửa câu, giọng còn hơi run lên, giống như có chút sợ Đoan Mộc Ly.
Quý Ngữ Hàm ở một bên rất nghiêm túc nghe, có chút kinh ngạc.
Thì ra là bọn họ bình thường là huynh muội.
Ai, quan hệ thân thuộc như vậy, Tề Mị nhi cũng có thể ra tay sao.
Nàng còn tưởng rằng Tề Mị nhi sẽ giả bộ giận dỗi, giả bộ đáng thương, không nghĩ tới nàng ta rất tự nhiên biểu hiện như vậy.
Nói thật, nếu không phải quá tin tưởng Đoan Mộc Ly, nàng hiện tại có thể cũng sẽ tin Tề Mị Nhi đã thành tâm hối cãi.
Đoan Mộc rời tay khỏi bình trà đã pha xong, hắn châm ra một chén, hai tay bưng qua.
"Mị nhi, ta vẫn nợ muội một câu nói xin lỗi, năm đó muội chẳng qua là nhất thời hồ đồ, ta không nên đả thương muội nặng như vậy."
"......" Quý Ngữ Hàm nhìn ngu người.
Thế giới phúc hắc...... Quá phức tạp.
Tề Mị nhi ngẩng đầu lên quan sát thần sắc của hắn, do dự một chút, đưa tay nhận lấy ly trà.
"Nhị ca đừng nói như vậy, lúc ấy huynh hoàn toàn không phải đang thanh tĩnh, cũng không cách nào khống chế được hành vi của mình......"
Nàng ta dừng lại một chút, thanh âm thấp xuống, giọng nói ảm đạm, "Nói sao đi nữa, đều là của lỗi Mị nhi, thật ra thì Mị nhi không nên tiếp tục xuất hiện ở trước mặt các người."
Đoan Mộc Ly vẫn là vẻ mặt hối tiếc, "Muội cũng chỉ là sắp thành thân, nhất thời khẩn trương, mọi người ở chỗ Quả Quả có một từ, gọi là ‘chứng sợ hãi trước hôn nhân’."
Vừa nói liền đem ý nghĩa đại khái giải thích một lần.
Quý Ngữ Hàm khóc, đây cũng là trải nghiệm mới biết, rõ ràng mới dạy hắn sáng nay.
Không nghĩ tới hắn sẽ vì mình mở lòng, Tề Mị nhi sửng sốt một chút, có chút tin tưởng Đoan Mộc Ly đang thật sự hối tiếc.
Vì thử dò xét Đoan Mộc Ly, nàng ta quay đầu nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, giọng nói đau thương, "Quý tiểu thư, tiểu thư cũng không trách ta sao?"
A?
Toàn những đối thủ nham hiểm đang diễn, còn có đất cho nàng diễn hay sao?
Quý Ngữ Hàm sửng sốt một chút, sau đó kích động lắc đầu, "Không trách, không trách, còn nữa, không cần khách khí như thế, tiểu thư gọi ta Ngữ Hàm là được rồi."
Khụ, khụ, bình tĩnh, không thể quá kích động, không phải là cơ hội làm diễn viên sao......
"Được, Ngữ Hàm, " Tề Mị nhi lộ ra nụ cười có chút thấp thỏm, "Chúng ta có thể làm bạn không?"
Nếu như Đoan Mộc Ly mới vừa rồi đều là giả bộ, thật ra thì còn chưa phải tín nhiệm nàng ta, vậy thì nhất định sẽ không buông tâm để cho nàng ta đến gần Quý Ngữ Hàm, hiện tại nhất định sẽ lên tiếng ngăn cản.
Ngoài dự liệu của nàng ta, Đoan Mộc Ly vẫn cười, ngược lại Quý Ngữ Hàm hết sức kích động, "Tốt, sau này tiểu thư có thể thường tới tìm ta chơi."
Nghe được câu này, Đoan Mộc Hồng vừa rồi vẫn không có mở miệng hơi chau mày, có chút không yên lòng mà thay phiên liếc nhìn hai nữ nhân.
Hắn đột nhiên đứng lên, nhìn Đoan Mộc Ly, "Chúng ta thử một chút có thể đem cung điện khôi phục nguyên dạng được không."
"Được." Đoan Mộc Ly không hề dị nghị theo sát ra cửa, chỉ chừa hai nữ nhân ở trong phòng.
"Tại sao ngươi không ngăn cản!"
Mới vừa ra khỏi cửa, thanh âm Đoan Mộc Hồng liền mang theo lửa giận mà chất vấn hắn.
"Ngăn cản cái gì?"
"Ngươi biết rõ ta...... Lấy tính tình của Mị nhi, làm sao sẽ thật sự xem Ngữ Hàm là bạn!"
"Hoàng huynh, huynh không hỏi lại bản thân mình sao?"
"Hỏi huynh tại sao còn có thể gạt chúng ta tiếp nhận Tề Mị nhi, huynh biết rõ nàng ấy đang làm gì, không phải sao?"
"...... Mị nhi gãy một chân."
"Cũng chỉ bởi vì thương tiếc?"
Đoan Mộc Ly cười nhẹ một tiếng, "Hoàng huynh, huynh không cảm thấy bởi vì điểm thương tiếc này, trả giá quá cao sao?"
Đoan Mộc Hồng nhìn phía xa, hai người Quý Ngữ Hàm đang ngồi ở trong cung nói chuyện phiếm, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng.
"Năm đó đệ cũng không muốn làm thái tử, đệ còn nhớ rõ phụ hoàng cứng rắn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đệ, từng nói cái gì không?"
Hắn không đợi Đoan Mộc Ly trả lời, tự nói.
"Phụ hoàng nói đệ tình cảm cực đoan, vĩnh viễn sẽ không ướt át bẩn thỉu, dây dưa không rõ, không giống ta, không quả quyết, dễ dàng bị tình cảm lấn áp, cho nên đệ thích hợp làm một đế vương hơn."
Đoan Mộc Ly cười, "Phụ hoàng rõ ràng là nói tính cách của ta dễ nghe một chút là yêu hận rõ ràng, nói khó nghe chính là cực đoan máu lạnh."
Đoan Mộc Hồng cũng cười cười, "Trước lúc Ngữ Hàm xuất hiện, huynh thật sự cho đệ là người máu lạnh, nhưng mà hiện tại huynh cũng rất hâm mộ máu lạnh như đệ."