Xuân Hà thôn tuy chỉ là một thôn nhỏ mà Vân Xuyên không thèm đếm xỉa đến, nhưng từ Vân Xuyên đến Xuân Hà thôn lại rất nhanh. Vì sông nhỏ vờn quanh Xuân Hà thôn nối liền với sông lớn, từ Vân Xuyên đi nửa canh giờ là đã đến được Xuân Hà thôn, lúc Lan Cửu vừa đặt chân đến Xuân Hà thôn thì cảnh vật đã vào đêm, đến chó mèo cũng đã đi ngủ.
Lan Cửu nhìn màn đêm cô tịch bao lấy thôn xóm nhỏ nhắn, hít một hơi thật sâu.
Mở mắt, ánh mắt sáng lên như ngọc.
Nàng ở nơi này.
Lan Cửu nhẹ tiến vào tiểu lâu, thời khắc bước vào căn phòng ấy, Lan Cửu triệt để khẳng định, Tô Mật đang ở trong này, khắp gian phòng đều là mùi hương của nàng, không phải là hương liệu gì, đây chính là mùi hương vốn có của nàng, là mùi hương u lan như có như không, từ xa là hương vị tĩnh mịch, đứng gần thì chính là hương vị câu dẫn.
Đúng, lúc động tình là thơm nhất, chỉ hận không nuốt được luôn vào trong bụng.
Ánh trăng thản nhiên phủ lên tiểu lâu như ẩn như hiện, Lan Cửu thu cả căn phòng vào trong đáy mắt.
Tô Mật yêu cái đẹp.
Cái việc yêu cái đẹp của nàng không phải là để trang điểm cho bản thân, mà là để trang trí cho phòng ốc, một động vật nhỏ thích dọn dẹp, trang trí cho phòng mình. Bởi vì đang trong thời gian để tang, phòng nàng hết sức giản dị, cây mơ màu xanh được ánh trăng rọi vào lay động, bên cạnh đặt thêm một bình hoa.
Cũng không biết nàng ta chăm thế nào mà cũng đỡ nở hoa, bên cạnh còn có nguyên cả giá hoa, tường vi cũng đã nở.
Lan Cửu gật đầu, xem ra một năm qua nàng sống rất tốt, rất yên tâm. Năm đó lúc tiến cung, bố trí phòng ốc cho nàng thế nào nàng liền ở thế ấy, cứ vậy hai năm cũng không có động tĩnh gì, qua hai năm, nàng cẩn thận xê dịch lại một chút, đến năm thứ ba đã có xê dịch đáng kể, năm thứ tư thì cả tẩm cung đều tràn ngập hoa cỏ của nàng.
Lan Cửu đứng trước giường, thân ảnh cao lớn phủ cả thân hình nho nhỏ đang yên giấc. Lan Cửu đứng một lúc, sau đó xoay người bước đến giá sách.
Vật * đã ở đây rồi, không cần gấp gáp.
Trước tiên vẫn phải xác định một việc.
Lan Cửu bước về phía giá sách, duỗi tay lấy hộp đựng tranh xuống ở ngăn ba. Tô Mật luôn là vậy, ngăn thứ hai đựng dụng cụ vẽ, tiện để lấy đồ, mà hộp đựng tranh nhất định sẽ ở bên trái của ngăn ba, ở phía trên cao như vậy. Đối với nàng là cao, rất cao, ừm, nên là cho rằng, đối với người khác như thế cũng rất cao.
Lan Cửu không một tiếng động, lấy từng bức từng bức một mở ra, khoảnh khắc vừa thấy bức họa, Lan Cửu đã chắc chắn, vật nhỏ của hắn cũng trọng sinh rồi. Bởi vì tranh của nàng, là Lan Cửu dạy nàng vẽ, người có thể nói dối, nhưng tranh thì không.
....
Ngày hôm sau, Tô Mật vừa mở mắt, chớp chớp, con ngươi linh động có chút mông lung, đột nhiên xoay người, cẩn thận nhìn lại căn phòng một lần, phòng không có ai, Tô Mật ngồi xuống giường, nhăn nhăn mày, hơi nhoài người ra, hít hít mũi.
Hắn đến rồi?
Lại ngửi ngửi.
Hình như không có mùi long diên dương?
Ngửi đi ngửi lại mấy lần, xác định Lan Cửu không có ở đây, Tô Mật mới nhẹ nhàng thở ra. Tối qua nàng mơ thấy Lan Cửu, mơ lại cùng hắn triền miên, mùi hương của hắn gắt gao quấn lấy nàng...Tô Mật lắc lắc đầu, đá văng ý nghĩ lạ kỳ đó ra khỏi đầu.
Không có Lan Cửu, cả đời này sẽ không gặp lại bọn họ nữa, đừng nghĩ nữa.
Xuống giường mang giày, mở cửa sổ ra, gió xuân mang đến hương hoa nồng đậm, Tô Mật hít thở không khí, cả người đều thấy thoải mái. Vì có thể Bùi Mạc sẽ đi Hoa Hải nên dù có thích cảnh ở đó đến mấy, Tô Mật cũng không dám đi Nhưng vị trí của tiểu lâu này rất tốt, đối diện với Hoa Hải.
Chống bệ cửa sổ lên là có thể thấy hoa hải ẩn hiện phía xa xa.
Tô Mật cười cười một hồi, trong đầu đang cân nhắc hôm nay nên làm cái gì.
Hôm qua hình như đã làm thẩm thẩm giận rồi.
Trước khi thẩm thẩm phát hỏa nàng đã nhanh chóng chạy rồi, vậy hôm nay không thể đi Đại gia được, ô, cũng không thể cứ ở trong phòng, thẩm thẩm sẽ đến tận đây tìm! Bên dưới vườn trúc có mấy con mèo béo tròn, nhìn cái bụng béo của chúng, mắt Tô Mật sáng lên, có rồi, đi câu cá!
Vừa qua mùa đông, cá ở sông là ngốc nhất rồi, rất dễ câu.
Nghĩ đến bọn cá béo ngậy tươi mới dưới sông, nàng xoa xoa chiếc bụng ssang kêu, đói rồi.
Rửa mặt chải đầu thật nhanh, Tô Mật xuống gian bếp nhà mình, thuần thục chưng một cái bánh ngọt, lúc lấy ra rải thêm chút dầu hành, thơm thật thơm! Tô Mật đã biết nấu cơm, bây giờ cũng toàn ăn sáng ở nhà, bữa trưa mới đến Đại gia. Lấp đầy bụng rồi, Tô Mật bắt đầu đi tìm đồ nghề câu cá.
Tất cả đồ nghề đều có sẵn trong nhà, đến mồi câu cũng có sẵn nốt, mồi câu này là do Đại Minh Lỗi chế, cũng không biết hắn dùng nguyên liệu gì mà cá cắn câu rất nhanh. Đồ nghề có hết rồi, Tô Mật thấy trời bên ngoài cũng nắng, liền tìm mũ rơm đội vào.
Tiểu ngư bà xuất phát thôi!
Vừa mở cửa ra, lập tức nhìn sang bên phải.
May quá, Đại gia không có ai ở trước cửa.
“Đại Hoa, Đại Hoa.”
Tô Mật gọi nhỏ, gọi mấy tiếng thì thành công gọi được con chó trắng Đại gia, nó lè lưỡi, phe phẩy đuôi vọt đến bên cạnh Tô Mật. Tô Mật cười chơi với nó một hồi lâu mới đưa tờ giấy ra cho nó ngoạm lấy, đôi mắt đen ướt của nó nhìn Tô Mật, Tô Mật sờ sờ đầu nó.
“Đại Hoa, mày đưa cái này cho thẩm thẩm nhé.”
Đại Hoa rất thông minh, nó hiểu được tiếng người, ư ư mấy tiếng cọ cọ Tô Mật, nhanh chân chạy về nhà.
Tốt rồi, cũng có để lại tin bình an cho thẩm thẩm, tiểu ngư bà thong thả đi ra bờ sông.
...
Lúc Đại thẩm thẩm cầm được tờ giấy, chữ viết trên đó đã ướt nhẹp mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra mấy chữ câu cá không cần để dành cơm, Đại thẩm khóc không được cười không xong xoa đầu khen Đại Hoa, nha đầu này, không những không đến nhà mình, đến nhà nó cũng không ở nữa, mình còn biết làm sao? Ăn nó luôn chắc!
Lần này bị Tô Mật náo, Đại thẩm thẩm vừa tức vừa buồn cười, tức giận của ngày hôm qua cũng tan đi đôi chút.
Đến trưa khi Đại Minh Lỗi về, thấy Đại thẩm đang cho cơm vào hộp, hỏi: “Tô Mật ra ngoài rồi?” Đó là chiếc hộp Tô Mật thường dùng, bên trên hộp còn điểm vài bông hoa nhỏ. Thấy thằng hai lại thấy tức, Đại thẩm thẩm trực tiếp làm lơ hắn.
Đều do nó!
Nếu nó có ý với Mật nha đầu, mình hà tất khổ sở nghĩ ngợi? Có cô nương nhà nào mà có thể không lấy chồng chứ? Mật nha đầu chỉ là nghĩ chưa thông thôi, thăng hai ngày ngày đều ở bên con bé, hẳn sẽ có ngày con bé nghĩ thông. Nhưng tên tiểu tử này thật buồn cười, nếu mình không phân phó, tuyệt đối sẽ không đến gần Tô Mật!
Một năm này nói vô số lần rồi, Đại thẩm thẩm cũng lười nhắc rồi.
Làm xong cơm dúi vào tay Đại Minh Lỗi: “Con đem đến cho con bé, nó ở bờ sông câu cá.” Cũng không chờ Đại Minh Lỗi từ chối, tháo tạp dề xoa tay rời đi.
Đại Minh Lỗi đi thẳng đến thôn Vĩ, vừa vặn thấy Tô Mật bên bờ sông, Tô Mật không thường xuyên câu cá, nhưng mỗi lần câu đều ở gần đây, hoàn toàn cách xa Hoa Hải, cũng không có quý nhân đậu thuyền ở đó, nàng vì cái gì không đến Hoa Hải câu? Đại Minh Lỗi nghi hoặc, nhưng không nói ra.
Tô Mật hôm nay bội thu, trong giỏ đã có ba con cá lớn với cả mấy con cá nhỏ.
Cá kho ngọt, cá um chua, cá băm nhỏ, cá cắt khúc...Tô Mật vừa nuốt nước bọt vừa nhìn cần câu. Đại Minh Lỗi đem thức ăn đặt vào tay nàng, Tô Mật ngẩng đầu, thấy Đại Minh Lỗi thì giơ con cá lớn lên, cười tươi: “Minh Lỗi ca, huynh tới rồi?” Không đời Minh Lỗi đáp, nàng đứng dậy: “Huynh đến thật đúng lúc, huynh mang cá về cho thẩm thẩm đi!”
Đại Minh Lỗi im lặng gật đầu.
Không động đến giỏ cá của Tô Mật, mà đi tìm cỏ dại làm dây quấn, dù sao Đại gia cũng nhiều người, một chốc là giải quyết xong, không thèm quan tâm sống chết, không muốn Tô Mật phải động đến cá. Đại Minh Lỗi luôn cảm thấy, người nàng như vậy, không nên dính phải mùi cá.
Đại Minh Lỗi không nhận ra một sự thật là mùi cá trên người Tô Mật đã câu dẫn đám chó mèo xung quanh rồi.
Dùng xong cơm, tiễn Đại Minh Lỗi xong, Tô Mật no bụng tiếp tục sự nghiệp câu cá vĩ đại, mỗi con được câu lên nàng lại đọc tên một món ăn, nuốt nước bọt thêm mồi câu, cho đến tận lúc mặt trời lên cao. Tuy là mùa xuân, nhưng vẫn nắng là nắng.
Tô Mật híp híp mắt nhìn trời, lại nhìn vào giỏ cá.
Đứng dậy, thu dọn, đi về.
...
Tô Mật là búp bê yêu sạch sẽ, vừa về nhà đặt cá trong vườn là đi nấu nước tắm rửa, củi đốt nửa ngày, nước trong nồi sôi ùng ục, Tô Mật tắt lửa, sau đó đi khắp nơi tìm thùng gỗ cũng không thấy đâu, chợt nhớ ra hôm qua nàng đã bỏ trên tiểu lâu rồi.
Lộc cộc chạy lên tiểu lâu tìm,
Vừa mở cửa phòng tìm thùng gỗ đựng nước.
Âm thanh trầm thấp lành lạnh vang lên:
“Xem ra không chỉ có Bùi Trạch, Lan Triệt, ở đây nàng cũng có một tình lang?”
Tô Mật lập tức đứng đơ tại chỗ.
Nửa ngày sau mới không thể tin được chầm chậm quay đầu lại, Lan Cửu đang ngồi trên giường nàng, cánh tay đặt lên đùi, khom nửa người nhìn Tô Mật. Không nhìn lầm, hô hấp đông cứng, ánh mắt trừng lên.
Lan Cửu: “Dám ngất xỉu ta liền làm nàng đến tỉnh.”
Tô Mật lập tức đứng thẳng lại, thân hình nhỏ nhắn vững vàng. Tốt lắm, Lan Cửu rất hài lòng chuyện nàng nghe lời, đổi tư thế thoải mái, tựa đầu vào giường, rõ ràng là phòng khuê nữ, rõ ràng hắn cao lớn như vậy, nhìn là thấy không hợp với căn phòng nhỏ nhắn, nhưng hắn vẫn vô cùng thong dong, thong dong bình tĩnh như đang ở nhà mình vậy.
“Giương mắt, nhìn ta này.”
Lan Cửu vừa ra lệnh Tô Mật liền làm theo.
Lan Cửu càng hài lòng.
“Nói đi, quay về từ lúc nào, sống như thế nào?”
Tô Mật sẽ nói dối chứ?
Nàng vừa nhìn thấy Lan Cửu đã sợ đến không thở được rồi!
Không những kể ngọn ngành chuyện về từ khi nào, sống ra làm sao, nàng còn kể luôn cả chuyện tháng trước Đại Hoa sinh sáu con chó Tiểu Hoa nhỏ!
Lan Cửu càng hài lòng hơn.
Chìa tay ra.
“Lại đây.”
Tô Mật chớp chớp mắt, không lập tức hành động, Lan Cửu vừa nhíu mắt, nàng lập tức hành động, thậm chí là chạy tới luôn, vừa đến gần đã bị Lan Cửu mạnh mẽ kéo vào lồng ngực, chóp mũi đập vào lồng ngực cứng rắn của hắn, Tô Mật đau muốn khóc, người này làm từ đá hay sao, cứng đến vậy!
Lan Cửu chặt chẽ giam nàng trong lòng ngực.
Cự long cuối cùng cũng tìm được bảo vật quý giá nhất của hắn.
Mũi vẫn chưa bị biến dạng chứ? Tô Mật vẫn đang thương tiếc cho cái mũi của mình, đột nhiên Lan Cửu kéo nàng ra.