Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 4: Chương 4:



Cố Linh Quân tự giác biết bản thân thất lễ, muốn giả vờ bình tĩnh, từ phía sau lưng Tiêu Dục Hành đi ra.
Bạch Tĩnh Nhu bị thị vệ đè nặng, đã quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Trương Đức Phúc đè nặng giọng, nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nương nương, đây là Bạch tài nhân.”
Nói xong lại đi lên trước, vẫy vẫy phất trần, lạnh giọng hỏi: “Bạch tài nhân, đêm khuya còn một mình lãng vãng ở nơi này làm cái gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
̶̶   ̶   ̶   “ Làm cái gì, đương nhiên là tới chờ hoàng đế! ”
Cố Linh Quân vừa nghĩ vừa liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Dục Hành.
̶̶   ̶   ̶   “Loại tình huống này, chắc là Bạch Tĩnh Nhu sau khi gặp lại hắn nhớ mãi không quên ký ức lúc trước giữa hai người, nữa đêm mò nơi này, hy vọng có thể lại lần nữa gặp được cố nhân.”
̶̶   ̶   ̶   “Chẳng qua lần trước Tiêu Dục Hành cải trang, giống như bây giờ chắc là nhận không ra đi?”
̶̶   ̶   ̶   “Rốt cuộc ở trong lòng Bạch Tĩnh Nhu, vẫn nhớ mãi không quên người thiếu niên bởi vì một miếng bánh có nhân mà thoải mái cười to, chứ không vị hoàng đế hiện tại cao cao tại thượng tính cách âm trầm này.”
̶̶   ̶   ̶   “Cũng đáng thương, nhìn đến người âu yếm quỳ gối ở trước mắt lại không thể ôm vào lòng.”
̶̶   ̶   ̶   “Nhưng Tiêu Dục Hành cũng thật là, không lý do gì tự dưng mang nàng tới ngắm trăng làm quái gì? Nếu không có nàng ở đây, chính là cơ hội tốt để ôn lại chuyện tình nha.”
Quỳ dưới đất, Bạch Tĩnh Nhu ngẩng đầu mang theo một chút nhẫn nhịn, nói: “Hồi bệ hạ, nương nương. Cây hòe trong Ngự Hoa Viên rất giống với cây hòe trước cửa nhà của thần thiếp, thần thiếp nhất thời nhớ nhà sốt ruột, nên nhịn không được … Làm bệ hạ, nương nương hoảng sợ, xin bệ hạ trách phạt.”
Tiêu Dục Hành mặt vô không cảm xúc liếc nhìn Cố Linh Quân, nói: “Không tuân thủ cung quy, nửa đêm tự mình đi lại, làm Quý Phi kinh hách, phạt đủ một tháng.”
*Kinh hách: kinh ngạc hoảng sợ.
***
Như là bị Bạch Tĩnh Nhu quấy rầy hứng thú, Tiêu Dục Hành không hề tiếp tục dạo bước ngắm trăng trong Ngự Hoa Viên đen như mực này, mang Cố Linh Quân đưa về trong cung, sau đó rời khỏi.
Lục Trúc căm giận bất bình: “Bạch tài nhân thật là, sao lại cố tình ra tới quấy rầy bệ hạ và nương nương đúng ngay lúc này, ngay từ đầu đáng lẽ bệ hạ sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nương nương. Nào ngờ đi đi lại bị quấy rầy, thật là tức chết mà.”
Tiêu Dục Hành sợ là vội vàng cải trang đi an ủi Bạch Tĩnh Nhu rồi, sao sẽ tiếp tục ngủ chỗ của nàng, nam chủ mà, lúc nào chả quây quanh nữ chủ.

Cố Linh Quân cười cười: “Không tới cũng tốt, ta có thể ngủ ngon giấc được rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
***
Trong thư phòng to lớn, đèn đuốc sáng trưng, có người từ trong bóng tối đi ra, quỳ chờ đợi mệnh lệnh.
Người đàn ông trẻ tuổi im lặng suy nghĩ chừng *nửa khắc, ra lệnh: “Đi tra bối cảnh Bạch tài nhân, cùng mọi hành động sau khi vào cung.”
*Nửa khắc: 1 khắc = 15 phút, nửa khắc gần 8 phút.
Dừng một chút lại bổ sung: “Cũng đi tra quan hệ giữa Cố Linh Quân và Bạch tài nhân.”
Ám được mệnh lệnh, lẳng lặng lui ra, biến mất ở trong màn đêm.
Trương Đức Phúc đứng ở một bên lặng im nửa khắc, nhịn không được mở miệng hỏi: “Bệ hạ, Quý Phi và Bạch tài nhân có quan hệ?”
“Ừ.”
Hắn chưa từng cải trang gặp mặt Bạch tài nhân, càng không có vì một miếng bánh có nhân thoải mái cười to, càng đừng nói tới nữ nhân âu yếm, những điều đó từ đâu mà có?
Cử chỉ tối nay của Bạch tài nhân làm người khả nghi, nhưng những suy nghĩ trong lòng Cố Linh Quân càng làm cho hắn nghi hoặc.
Một cái là quý nữ dưỡng ở kinh thành, một cái nhét ở nơi xa xôi Cẩm Châu, làm sao lại có quan hệ với nhau được.
Trương Đức Phúc nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Quý Phi rõ ràng một câu cũng chưa nói …
Hắn cẩn thận tiếp tục hỏi: “Bệ hạ chẳng lẽ … Ngài có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của Quý Phi?”
Tiêu Dục Hành liếc mắt nhìn hắn, gật đầu cam chịu.
Trương Đức Phúc hút một mồm to không khí, trong lòng bắt đầu dậy sóng.
Hắn chăm sóc Tiêu Dục Hành từ nhỏ cho đến lớn lên, là một trong những người ít ỏi biết được bí mật này của ngài ấy.

Khi còn bé, Tiêu Dục Hành ngẫu nhiên có được năng lực thần kỳ, có thể nghe được suy nghĩ trong lòng người khác, âm thầm tìm thần y nhiều lần cũng không giải được. Nhưng điều may mắn chính là, theo ngài ấy dần dần lớn lên, năng lực này cũng có chút hạn chế. Chỉ có thể nghe được tiếng lòng của những người *thân cận, đến bây giờ cũng chỉ là đứt quãng, không bằng trước kia.
*Thân cận: gần gũi, tin tưởng được.
Chỉ là Quý Phi nhanh như vậy đã trở thành người thân cận? Hay là do làm chuyện nam nữ mới có tác dụng?
“Hiện tại ta cũng có thể nghe được.” Tiêu Dục Hành mặt không biểu cảm nói.
Trương Đức Phúc hoảng sợ, nửa là xấu hổ nửa là cảm động.
Đã thật lâu bệ hạ không nghe được hắn nghĩ cái gì, hắn còn tưởng rằng bản thân không còn là người thân cận với bệ hạ nữa, may mắn, may mắn.
Tiêu Dục Hành tay vô ý thức gõ gõ ở trên mặt bàn, là khi nào có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của Cố Linh Quân?
Hình như là nằm ngủ chung ở trên một cái giường với nàng ấy, bắt đầu từ lúc nghe được suy nghĩ của nàng “Đánh hoàng đế một đấm có thể bị ném vào lãnh cung hay không”, bị Trương Đức Phúc nhắc nhở hắn mới phát hiện. Cố Linh Quân là người hắn có thể nghe được tiếng lòng nhiều nhất trong suốt mấy năm gần đây.
......
***
Từ sau đêm đó, Tiêu Dục Hành không đến ngủ ké giường Cố Linh Quân nữa, ba ngày trong lòng run sợ kia chỉ ảo giác của nàng.
Cuộc sống của Cố Linh Quân lại giống như lúc trước, cơm nước xong đang chuẩn bị đi mân mê những bộ quần áo xinh đẹp thì thị nữ tới báo, Thẩm tiệp dư cầu kiến.
Thẩm tiệp dư được thị nữ đỡ, đi đường run lên run xuống, bộ dáng yếu đuối mong manh.
Đi đến trước mặt nàng lại chậm rãi hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Gặp qua nương nương.”
Cố Linh Quân sợ hãi Thẩm tiệp dư nói một câu sẽ như diều đứt dây, cũng nhỏ giọng nói: “Không cần đa lễ, muội muội xin đứng lên.”
Thẩm tiệp dư lại hơi hơi ngẩng đầu, sắc mặt hơi mang *bệnh trạng, nét mặt hiện ra một chút xấu hổ.
*Bệnh trạng: trạng thái có bệnh.

Thấy Cố Linh Quân khó hiểu, Đặng công công đứng ở một bên che tay áo, thấp giọng nhắc nhở: “Nương nương, Thẩm tiệp dư được tiên đế ban thưởng cho bệ hạ lúc vẫn còn là hoàng tử, ngài nên gọi là … Tỷ tỷ.”
Cố Linh Quân: …
Cố Linh Quân cười khẽ hai tiếng, tự mình nâng Thẩm tiệp dư dậy: “Tỷ tỷ xem trí nhớ của ta này, mau mau xin đứng lên, không cần đa lễ.”
Lúc này nàng mới nhớ tới, mama quản giáo từng đưa cho nàng một quyển sách ghi lại tình huống của mọi người trong hậu cung. Trong đó có một người là Thẩm tiệp dư, theo hoàng đế đã lâu nhưng cũng chỉ là Tiệp dư, hình như còn chưa từng được sủng hạnh.
Lúc đó nàng còn nghĩ, theo hoàng đế 5 năm mà ngón tay cũng chưa động đến, hoàng đế này có vấn đề.
Chỉ là nàng không để bụng đối với việc này cho lắm, tùy tiện lật mấy trang rồi ném tới góc xó nào đó.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm tiệp dư nhìn Cố Linh Quân cười dịu dàng, lại chậm rãi nói: “Thật ra ta đã sớm tới chúc mừng muội muội, chỉ là thân thể của ta luôn không được tốt, vẫn luôn nhiều bệnh, bệ hạ kêu ta tĩnh dưỡng cho thật tốt. Đến bây giờ mới đến vấn an muội muội, còn thỉnh muội muội nhiều tha thứ.”
Đặng công công đứng ở một bên nhịn không được mắt trợn trắng, bệ hạ khi nào quan tâm nàng kêu nàng tĩnh dưỡng cho thật tốt? Có cũng là Thẩm tiệp dư ở trước mặt bệ hạ giả bệnh tỏ vẻ đáng thương, làm bệ hạ không kiên nhẫn nói câu “Có bệnh thì nằm yên một chỗ đừng lắc lư trước mắt trẫm”.
Cố Linh Quân nghe xong, giật mình ngẩn người một lát.
̶   ̶   ̶  “Theo lý, nàng kêu một tiếng tỷ tỷ chỉ là khách khí, mà Thẩm tiệp dư ngược lại nơi nơi không khách khí kiếm chuyện, một tiếng một tiếng muội muội, câu từ cũng không giống như là tới “Thỉnh tội”.”
Quả nhiên, lại nghe nàng ta mở miệng nói tiếp.
“Bệ hạ luôn luôn như thế, thời điểm bận rộn chính sự ngay cả bản thân cũng không rảnh lo. Nếu là bệ hạ vắng vẻ muội muội, mong rằng muội muội không cần tức giận.”
Cố Linh Quân lập tức đánh lên tinh thần, theo nàng biết, Tiêu Dục Hành chỉ bước vào trong cung của nàng, tuy rằng không có xảy ra chuyện ư ư a a, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào, chính là được thánh ân độc sủng.
Nàng xuyên vào chính là tiểu thuyết đấu đá trong hậu cung! Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới!
Cố Linh Quân lấy ra toàn bộ kỹ thuật diễn, hơi hơi nhíu mày, từng câu từng chữ nói: “Bệ hạ đương nhiên là phải lấy quốc sự làm trọng, chúng ta thân là phi thiếp có thể ở bên cạnh ngài ấy làm bạn, an ủi lúc ngài ấy mệt mỏi, đó chính là điều chúng ta làm tốt nhất.”
“Muội muội săn sóc như thế tất nhiên là tốt.” Thẩm tiệp dư cười khẽ hai tiếng, cầm ly trà trước mặt lên, nhẹ nhàng uống một hớp, trà vừa vào miệng thì giật mình ngay.
Hương vị này …
Lục Trúc biết thời cơ tới, nói: “Đây là trà Long Tĩnh Tây Hồ mới vừa đưa vào cung, tổng cộng *hai lượng, nhận được bệ hạ yêu thương, biết nương nương thích uống trà, toàn bộ đều ban thưởng lại đây.”
*Hai lượng = hai lạng = 200g.
Nàng khi nào thích uống trà?
Trà này quý giá đến như vậy sao?

Cống phẩm cho vua mà chỉ có hai lượng?
Nhưng nếu nói như vậy, coi như nàng thích uống đi, rốt cuộc cơ hội tốt như vậy không gây chuyện không phải đấu đá trong hậu cung.
“Nếu là tỷ tỷ thích uống, vậy mang chút trở về đi, chỗ của ta còn có nhiều loại trà khác, bỏ cũng rất đáng tiếc nha.” Cố Linh Quân ý cười ngập mắt nói.
Thẩm tiệp dư buông chén trà xuống, gỡi vững vàng tâm trạng.
Trà Long Tĩnh Tây Hồ này, nàng *cơ duyên xảo hợp đã từng thưởng thức qua một lần, một lần đã khó có thể quên.
*Cơ duyên xảo hợp: có cơ hội và duyên phân trùng hợp … ( gặp hay làm việc gì đó)
Trong cung đều đang lan truyền, Cố Linh Quân được đến *thịnh sủng, vừa mới vào cung đã được phong làm Quý Phi. Mà nàng, theo hoàng đế nhiều năm như vậy, khó khăn lắm chỉ là Tiệp dư.
*Thịnh sủng: được nhiều cưng chiều nhiều yêu thương.
“Muội muội thật là khách khí, muội muội giữ lại tự uống đi. Nghĩ đến trước kia, lúc ở vương phủ, chỉ có một mình ta. Hiện tại thì tốt rồi, có nhiều muội muội như vậy, ta sẽ không còn nàng đơn như vậy. Có thể nhìn bệ hạ mưa móc đều dính, các muội muội có thể sớm sinh *long tử, vậy càng náo nhiệt.”
*Long tử: con vua.
Từng câu từng chữ của Thẩm tiệp dư, thật đúng là giữa đều trong bông có kim, nơi nơi cường điệu thân phận của bản thân không giống người khác. Đã tồn tại từ khi còn ở vương phủ, không giống tú nữ bình thường. Nhìn như có ý tốt khuyên nhủ, thật ra là ngầm ám chỉ nàng một mình *độc sủng chiếm hoàng thượng làm của riêng, làm hỏng quy củ.
*Độc sủng: sự cưng chiều chỉ dành riêng cho một ai đó.
Trước không nói nàng ta ngay cả mưa móc còn chưa bị “Dính” qua, dù là bị “Dính” cũng sẽ không ngu như vậy đi vòng vòng nói mấy lời đó.
Trong khi địa vị bản thân còn thua cả nàng, Tiệp dư là hạng gì, Quý phi ho một tiếng Tiệp dư bay ngay.
“Lời nói của tỷ tỷ muội muội nhớ kỹ, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng *chính vụ bận rộn, muội muội cũng đã mấy ngày chưa được gặp bệ hạ, chờ thấy bệ hạ, muội muội nhất định *chuyển cáo.” Cố Linh Quân giả vờ lắng nghe, không để nàng ta bắt được nhược điểm.
*Chính vụ: nôm na là vua bận việc nước.
*Chuyển cáo: nói lại … ( cái gì đó cho ai đó biết).
Không ngờ tới, chính là nàng vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến giọng thái giám thông báo.
“Hoàng Thượng giá lâm.” 
Hết chương 4