Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 40: Chương 40:



 
Cố Linh Quân tay run nhè nhẹ, một tờ giấy hơi mỏng như nặng ngàn cân.
Vẻ mặt người bên cạnh thản nhiên, không nhanh không chậm mà dọn dẹp đồ vật trên bàn, bỏ giấy ngược vào trong túi gấm.
Nàng nhìn nhìn, im lặng xếp tờ giấy trên tay.
Xuyên thấu qua mặt trái, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy chữ viết chưa khô… ‘Cố Linh Quân’.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng trắng nõn gương mặt dần dần đỏ lên, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, mất tự nhiên xoay đầu mở miệng hỏi: “Vừa nãy, là sao...”
Tiêu Dục Hành khóe môi hơi cong: “Đáp lễ.”
Cố Linh Quân đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, che dấu cảm xúc của bản thân, tự rót một chén trà, tay mới vừa nâng lên đã bị Tiêu Dục Hành nắm giữ lấy.
“Lạnh, đừng uống.” Từ trong tay nàng cầm lấy chén trà kia, lại ra lệnh cho cung nhân đứng bên ngoài đổi sang bình trà nóng.
Cố Linh Quân dùng hai tay ôm, miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm. Tiêu Dục Hành lại mở ra nửa bản đồ, cúi đầu nhìn kỹ.
Đều cực kỳ ăn ý, không nhắc lại vấn đề vừa rồi. Nhưng trong không khí tràn ngập mùi vị khác thường, Trương Đức Phúc bước vào trong thì đã phát hiện được. Vui vẻ ra mặt, giọng điệu nói chuyện của xen lẫn vui mừng, khóe môi nhịn không được cong lên: “Bệ hạ, đây là quà tặng sinh thần năm nay thu được, đều đã kiểm kê xong.”
“Ừ.” Tiêu Dục Hành nhàn nhạt đáp lại.
Cố Linh Quân nhìn, chữ rậm rạp tràn đây cả một quyển sổ sách dày, trong lòng lại nổi lên tia hâm mộ.
Nếu là nàng cũng...
“Đoạn thời gian trước làm nàng học vài thứ, tiến độ ra sao rồi?” Tiêu Dục Hành đột nhiên hỏi.
Cố Linh Quân suy nghĩ, mới phản ứng lại, hắn chỉ chính là học tập xử lý mọi chuyện trong hậu cung, không khỏi có chút chột dạ: “Còn... Còn có thể.”

Tiêu Dục Hành khép quyển sổ sách lại, đặt tới trước mặt nàng: “Vậy quản cho tốt.”
Cố Linh Quân giật mình ngạc nhiên vài giây, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Đây là cho thiếp sao?”
“Không muốn?”
“Muốn muốn muốn!” Cố Linh Quân vội vàng gật đầu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy là Trương Đức Phúc, trên mặt cũng hiện lên tchúti kinh ngạc, cười cười, lại hỏi: “Tối nay nương nương lưu lại hay là…”
Tuy nhìn Cố Linh Quân, nhưng thật ra là hỏi Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân trong lòng nhảy dựng, bật thốt lên nói: “Không, không lưu lại.”
Tiêu Dục Hành liếc nàng một cái, ra lệnh cho Trương Đức Phúc: “Đưa Quý Phi về cung.”
Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, nhưng ẩn ẩn lại có một tí thất vọng.
***
Trên đường trở về, Cố Linh Quân mượn cơ hội hỏi: “Trương công công, tại sao mỗi lần đến sinh thần của mình tâm trạng của Hoàng Thượng lại không được tốt?”
Trương Đức Phúc trong lòng nghĩ nghĩ, nói: “Ngày giỗ của đại hoàng tử vừa qua không lâu, bệ hạ từ trước đến nay kính trọng huynh trưởng, cảm xúc tự nhiên không vui. Nhưng năm nay có nương nương làm bạn, lão nô thấy bệ hạ vui vẻ lên không ít.”
Trực giác của Cố Linh Quân nói cho nàng, chuyện không phải đơn giản như vậy, nhưng so sánh với điều này, nàng càng muốn hỏi…
Đại hoàng tử là vị nào?!
Nàng có cần tìm gia phả hoàng gia xem hay không, còn có vị hoàng tử, Vương gia nào mà nàng không biết?!
Nhớ thương việc này, trở lại trong cung, Cố Linh Quân cũng không nhìn kỹ quyển sổ sách quà tặng, vội nhờ Đặng công công tìm tư liệu.

Tuy Đặng công công không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo.
Thấy nàng gấp không thể chờ mà lật lật lật, tò mò hỏi: “Nương nương muốn tra cái gì sao?”
Cố Linh Quân chợt nhớ, nàng hỏi Đặng công công không phải càng mau hơn?
“Bệ hạ có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội? Đại hoàng tử... Tại sao lại qua đời lúc còn trẻ như vậy?”
Đặng công công lật lại ký ức, giải thích: “Bệ hạ cũng không có nhiều huynh đệ tỷ muội, tiên hoàng hậu sinh một công chúa, nhưng ba tuổi bất hạnh rơi xuống nước chết yểu. Đại hoàng tử là hoàng huynh cùng một mẫu thân với bệ hạ, nhưng mắc bệnh hiểm nghèo, mười ba tuổi đã đi. Bệ hạ đứng hàng thứ hai là nhị hoàng tử, tiếp theo chính là tam hoàng tử Tấn Vương, tứ hoàng tử Khang Vương… Mấy vị này nương nương đã biết...”
Đặng công công nói xong, mày cũng nhịn không được nhăn lại, hiện nay chỉ còn lại một mình bệ hạ…
“Tiên đế con nối dõi không nhiều lắm.” Cố Linh Quân bình luận.
Kiếp trước, sách vở lịch sử ghi chép, hoàng đế triều đại nào cũng con đàn cháu đống, hoàng tử và công chúa nhiều vô số kể. Dù chưa trình diễn chín rồng tranh quyền, nhưng nghe là đã phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Đặng công công nhìn thấy quyển sổ sách đột nhiên xuất hiện trên bàn: “Đây là cái gì? Sao phía trước chưa thấy qua?”
Mới vừa đi vào, Lục Trúc vẻ mặt đắc ý: “Đây là bệ hạ thưởng cho nương nương, biết là cái gì không? Là quà sinh thần bệ hạ nhận được.”
“Quà sinh thần!!!” Đặng công công vẻ mặt kinh ngạc, cầm lên lật xem, lật vài tờ lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt có chút quái dị.
“Làm sao vậy?” Lục Trúc hỏi.
“Ngươi xem.” Đặng công công chỉ vào một dòng trong quyển sổ sách.
Lục Trúc duỗi đầu qua, vừa nhìn vừa thì thầm: “Thiện Thanh Nhạc tặng một đôi tỷ muội có dung mạo xinh đẹp, sở trường ca múa.”
Cố Linh Quân chậm rãi ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì?”
***

Nói đến chuyện này, sau khi tỷ muội Triệu thị bị đưa vào cung, được sắp xếp chờ ở một chỗ trong thiên điện, tràn đầy lo sợ bất an.
Bên ngoài trời đã đen, các nàng đứng ngồi không yên, nhịn không được muốn đi ra phía ngoài tìm hiểu một phen, rốt cục cũng đợi được người tới.
Các nàng nửa là vui nửa khẩn trương, nhưng khi bị dẫn vào một tòa cung điện, nhìn thấy người ngồi bên trong, toàn bộ biểu tình đều hóa thành kinh ngạc.
Cố Linh Quân cũng là tinh thần bối rối, sắc mặt phức tạp, nàng thực sự không ngờ tới, đám quan viên kia tặng quà sinh thần… Là người sống!
Tỷ muội Triệu thị nhận ra đây là ai, vội vàng quỳ xuống, âm thanh run rẩy: “Quý... Quý Phi nương nương.”
“Trước đứng lên đi.” Nàng vừa mới nghe xong, lòng tràn đầy hoài nghi, sai người mang món quà tặng này đến trong cung mình.
Tiêu Dục Hành có biết bản thân được quan viên tặng món quà sinh nhật đặc biệt như vậy không?!
Lại nhìn hai tỷ muội này, gương mặt ưa nhìn, dáng người quyến rũ, đặc biệt là phần eo, có thể nói thon gọn một tay có thể ôm hết.
“Các ngươi gọi là gì?” Cố Linh Quân đột nhiên có dự cảm không tốt, trong lịch sử cũng có đôi tỷ muội Triệu thị, nhưng là yêu phi mê hoặc quân chủ.
“Bẩm nương nương, thiếp kêu Triệu yến.”
“Thiếp kêu Triệu Viên.”
“Biết ca múa?” Cố Linh Quân lại hỏi.
Tỷ muội Triệu thị đầu cũng không dám nâng, cúi đầu xưng trả lời: “Dạ biết.”
Các nàng không phải họ Triệu, cũng không phải là ruột.
Như thế là cố ý dựa theo đôi tỷ muội Triệu thị trong lịch sử kia.
Các nàng bị Châu phủ Giang Nam nhìn trúng, cố ý đưa vào trong cung, vốn chính là đánh cuộc. Nhưng mà hiện nay bị đưa tới trước mặt Quý Phi, lòng cũng lạnh hơn phân nửa.
“Nhảy một điệu xem.”
Tuy Cố Linh Quân cảm thấy khá khiếp sợ với hành động của Châu phủ Giang Nam, nhưng đồng thời lại có chút tò mò. Có thể đưa vào trong cung, lại dựa theo đôi tỷ muội Triệu thị trong lịch sử kia. Trong truyền thuyết, hai người kia có thể múa trên không như tiên nữ, các nàng có thể làm giống như vậy hay không?
Tỷ muội Triệu thị thoáng nhìn lẫn nhau, trong mắt đều hiện ra khó hiểu, nhưng vẫn đứng lên nhảy.
Không hổ là có thể đưa vào trong cung, các nàng nhảy thật sự như không có xương, tuy khá khắc chế trước mặt Quý Phi, nhưng trong lúc lơ đãng lộ ra tư thế gợi cảm. Như có một loại ma lực, quyến rũ tâm hồn.

Cố Linh Quân thân là nữ nhân, nhìn cũng thấy xao xuyến.
Tỷ muội Triệu thị nhảy xong, đứng ở tại chỗ thở phì phò, bất an mà nhìn về phía người đang ngồi kia.
Các nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, thế nhưng sẽ bị đưa tới Quý Phi trong cung. Quý Phi hiển hách nhà ngoại các nàng là biết đến, ở ngoài cung cũng nghe nói Quý Phi độc sủng, nói vậy cũng là có chút thủ đoạn. Hiện giờ dừng ở trên tay nàng, Tỷ muội Triệu thị nhịn không được run nhẹ lên......
Vẻ mặt Cố Linh Quân cũng khó xử.
Phải làm sao bây giờ?
Trả bọn họ lại cho Tiêu Dục Hành tự định đoạt?
Nhưng dù chỉ là nghĩ, toàn thân Cố Linh Quân chìm trong kháng cự, một ngàn lần không muốn.
Gạt hắn không nhắc đến… Nhưng lại không hợp quy định.
Nói nửa ngày: “Các ngươi lui xuống đi.”
Được lệnh, tỷ muội Triệu thị nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nện bước rời đi nhanh hơn, làm như phía sau có mãnh thú đuổi theo.
Đặng công công sầu lo hỏi: “Nương nương, phải làm sao bây giờ?”
***
Tuy hôm nay là Tiêu Dục Hành sinh thần, nhưng hắn vẫn thức khuya làm việc. Khi cung nhân đến truyền tin, hắn còn đang phê duyệt tấu chương.
Trương Đức Phúc tiếp nhận, nhận ra đây là thư từ qua lại bí mật giữa Quý Phi và bệ hạ, cười đưa lên: “Nương nương mới đi không bao lâu, sao lại đưa tin đến nữa?”
Lúc rảnh rỗi ông từng lén nhìn thoáng qua, toàn là từ ngữ nhi nữ tình thú.
Tiêu Dục Hành mở ra nhìn, sau đó đưa cho Trương Đức Phúc: “Ngày mai phái người đi xem, nếu Quý Phi thích thì để nàng nuôi, không thích thì ngươi tự nhìn mà xử lý.”
Trương Đức Phúc tiếp nhận tờ giấy, thấy mặt trên viết ‘Quà tặng có vật sống, làm sao bây giờ?”
Trương Đức Phúc gật đầu: “Nếu Quý Phi muốn nuôi thú cưng giải buồn cũng có thể...”
Hết chương 40