Tuy rằng đã quyết định sẽ từ từ mưu tính, nhưng Đoạn Hành Dư vẫn muốn tìm cơ hội cùng đối phương tiếp xúc nhiều hơn, không thể đi ké tiết, vậy hắn sẽ ra tay từ những mặt khác.
Các tân sinh viên thường sẽ gia nhập một số câu lạc bộ ở trường học, Đoạn Hành Dư đối với hội học sinh gì đó không có nhiều hứng thú lắm, chỉ đăng ký làm một tình nguyện viên cho hội.
Trừ cái này ra, hắn định gia nhập thêm một câu lạc bộ nữa, cuối cùng chọn trúng câu lạc bộ bóng rổ có Tạ Thời Quyết.
Bắt đầu từ ra tay từ sở thích của y, có lẽ có thể chậm rãi kéo gần khoảng cách với đối phương một chút.
Kỳ tuyển thành viên của câu lạc bộ bóng rổ đã sắp hoàn thành, phần sơ tuyển đã kết thúc, Đoạn Hành Dư không kịp đăng ký.
May mắn Khâu Hoành Tranh cũng ở trong câu lạc bộ bóng rổ, y giúp hắn nói mấy câu, chủ nhiệm câu lạc bộ mới cho hắn cơ hội phỏng vấn.
Đoạn Hành Dư không nghĩ tới, hôm hắn phỏng vấn cũng có cả Tạ Thời Quyết ở đó.
Trừ y ra còn có chủ nhiệm câu lạc bộ.
Chủ nhiệm câu lạc bộ là đàn anh năm ba, còn Tạ Thời Quyết là phó chủ nhiệm.
Thời điểm đi theo Khâu Hoành Tranh tiến vào sân bóng rổ, Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút co quắp.
Rốt cuộc mấy ngày nay hắn cũng không có đi ké tiết người ta, chỉ ngẫu nhiên gặp được Tạ Thời Quyết vài lần, nhưng những lần đó hắn đều yên lặng lướt đi, không dám làm phiền y.
Lúc này cũng giống như vậy, hắn không chào hỏi với Tạ Thời Quyết, Tạ Thời Quyết cũng không để ý, phảng phất như không thấy hắn.
Chủ nhiệm câu lạc bộ đi lên chào hỏi, "Em chính là Đoạn Hành Dư phải không?"
Đoạn Hành Dư lễ pháp gật gật đầu, tự giới thiệu đơn giản một chút, hỏi hắn: "Em đánh bóng rổ không tốt lắm, như vậy vẫn có thể gia nhập sao?"
Chủ nhiệm câu lạc bộ cười cười, "Trước mắt cứ thử đi."
Đoạn Hành Dư không nghĩ tới vừa đến đây đã phải chơi bóng, kỳ thật hắn không thích bóng rổ, cho nên có chơi cũng sẽ chẳng chơi ra gì.
Thấy hắn có chút khẩn trương, Khâu Hoành Tranh đi đến vỗ vỗ bờ vai hắn, "Đừng lo lắng, đây chỉ là muốn xem cơ sở cậu như thế nào thôi, chơi không được cũng không có việc gì."
"Chậc." Chủ nhiệm nhìn chằm chằm Khâu Hoành Tranh, "Cũng là người chú mang đến, không thì chú tới đi."
Khâu Hoành Tranh hạ mi, "Hửm? Như vậy không tốt lắm đâu?"
Trên tay Tạ Thời Quyết không biết từ khi nào đã cầm một quả bóng rổ, thấy mấy người đều nhìn qua, hắn liền nâng cằm, "Tôi tới."
Đến lúc này Đoạn Hành Dư mới biết bọn họ đang nói ngươi tới ta tới chính là muốn nói đến cái này.
Để hắn đấu với Tạ Thời Quyết?
"Vậy cũng được, chỉ sợ Khâu Hoành Tranh lên thì lại chơi quá nhẹ nhàng." Chủ nhiệm gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Làm sao vậy? Anh đừng bảo anh chưa từng nhẹ nhàng với mấy em gái năm dưới." Khâu Hoành Tranh bật cười, đối với Đoạn Hành Dư nói, "Không có việc gì, đấu xong là xong, chỉ là hoạt động vui chơi của câu lạc bộ, không có nghiêm khắc như vậy."
Đoạn Hành Dư gật gật đầu, trong sân chỉ còn lại hai người là hắn cùng Tạ Thời Quyết.
Tạ Thời Quyết không có biểu tình gì, nhưng không biết vì sao, Đoạn Hành Dư vẫn cảm thấy mấy ngày nay mặt y càng lúc càng xấu, không biết ai đã chọc giận đối phương.
Tạ Thời Quyết chưa nói cái gì, trực tiếp ném bóng đến cho hắn.
Đoạn Hành Dư khó khăn lắm mới tiếp được, sau đó liền nghe được âm thanh Khâu Hoành Tranh truyền đến từ phía sau: "Không ném được năm trái thì ba trái cũng qua, chấp nhận được chấp nhận được."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn chủ nhiệm một cái, người sau đáy mắt mang ý cười, chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì.
"Nhanh lên."
Tạ Thời Quyết thúc giục hắn, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Đoạn Hành Dư cũng không định phiền toái đối phương, chỉ nghĩ muốn kết thúc sớm một chút.
Nếu Khâu Hoành Tranh cùng chủ nhiệm đã nói chấp nhận được, vậy hẳn y sẽ nhường nhịn nhỉ?
Đoạn Hành Dư đứng tại chỗ nhìn hắn một cái, nhón mũi chân đối diện với rổ tung quả bóng lên.
Ở khoảng cách này không tính là quá xa, Đoạn Hành Dư vẫn nắm chắc vị trí quả bóng sẽ vào rổ.
"Bang" một tiếng.
Trái bóng lệch ra ngoài như mọi người dự kiến, thậm chí cơ hội tiếp xúc đến vành rổ còn không có.
Tạ Thời Quyết chỉ thoải mái nhảy lên rất nhẹ nhàng, quả bóng đã bị tay hắn chắn xuống, tiện đà "phanh" một tiếng, âm thanh bóng rổ va chạm sàn nhà vang lên.
Quả bóng rời tay đối phương rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, rồi cuối cùng lăn đến bên chân Đoạn Hành Dư.
Ừm hiểu, dù nhường nhịn nhưng cũng không thể quá rõ ràng.
"Lại đến." Đoạn Hành Dư nhặt quả bóng lên, ánh mắt càng thêm kiên định nghiêm túc.
Thấy người nọ vào vị trí, Tạ Thời Quyết cũng bắt đầu vào tư thế phòng thủ.
Động tác Tạ Thời Quyết thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng thực chất hắn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, Đoạn Hành Dư căn bản không tìm thấy cơ hội xông lên.
Hắn chỉ có thể đổi chiến lược, tránh đi tầm phòng phủ của y, lùi về ngoài vòng bán nguyệt.
Ném rổ ở vị trí ngoài vòng bán nguyệt yêu cầu rất cao cả về thực lực lẫn vận khí, lấy kỹ thuật hiện giờ của Đoạn Hành Dư thì rất khó có thể quăng vào, hắn là người cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhưng vậy mà lại thật sự ném vào một quả.
"Được lắm Hành Dư! Không tồi!"
Chủ nhiệm cũng tỏ vẻ khẳng định: "Có lẽ có thể ném được ba quả."
Hắn thở phì phò, liền quay mặt cười với Khâu Hoành Tranh một chút, bỗng trên tay lập tức bị bóng ném qua, Tạ Thời Quyết không nói lời nào, ý bảo hắn tiếp tục.
Hắn cũng không lơi lỏng, tiếp tục chơi bóng.
Lần thứ hai, hắn lại bắt được vị trí, chân lùi về sau hai bước, một lần nữa thành công ném lên vành rổ.
Quả bóng lăn trên khung rổ hai vòng, rồi rơi xuống lưới!
"Oa!" Khâu Hoành Tranh ở một bên hò hét: "Hành Dư thật lợi hại! Cố lên! Chỉ cần ném vào một trái nữa, hôm nay anh dẫn cậu đi ăn lẩu!"
Đoạn Hành Dư cũng dần cảm thấy hưng phấn lên, hắn vỗ bóng, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Tạ Thời Quyết.
Chỉ cần thêm một trái nữa là được.
Nhưng những quả kế tiếp không tiến triển thuận lợi như vậy, Tạ Thời Quyết phòng thủ rất chặt, hắn căn bản không tìm được cơ hội vượt người.
Đoạn Hành Dư lúc này mới rõ ràng cảm nhận được, chỉ sợ hai trái vừa rồi là do y nhường hắn, nếu trước đó y vẫn phòng thủ như thế này, Đoạn Hành Dư chắc chắn không có cơ hội ném bóng.
"Thời Quyết, không cần căng thẳng quá đâu! Cũng không phải tuyển chọn đấu giải mà."
Nhưng dù Khâu Hoành Tranh nói thế nào cũng không có hiệu quả gì, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được Tạ Thời Quyết cố tình phòng thủ nghiêm hơn.
Hắn bó tay không có biện pháp, càng lúc càng cuống, ném mấy lần đều bị ngăn cản.
Trán đã lấm tấm mồ hôi, hắn cắn răng, tìm thời cơ ra sức đột phá ném lên rổ.
Nhưng tốc độ Tạ Thời Quyết quá nhanh, tay hắn chỉ xuất hiện thoáng qua, lập tức chắn được bóng rơi xuống.
Tâm Đoạn Hành Dư đóng băng rồi.
Hắn hoàn toàn không có sức lực, quả bóng bị đánh đi, văng về phía giá đựng bóng rổ, nặng nề va chạm vào vật liệu kim loại, phát ra tiếng vang lớn, có thể tưởng tượng được Tạ Thời Quyết dùng bao nhiêu sức lực.
"Ha-" Đoạn Hành Dư tay chống đầu gối ra sức mở miệng thở phì phò.
Khâu Hoành Tranh chạy nhanh tới, "Cậu không sao chứ?"
Hắn có chút oán trách mà nhìn về phía Tạ Thời Quyết, "Sao cậu lại khó vậy? Đã nói là không cần nghiêm khắc quá mà."
Hắn đỡ Đoạn Hành Dư một chút, "Không sao không sao, vẫn được, cậu có thể vào."
"Không cần."
Đoạn Hành Dư cười một chút, thở ra một hơi, trên trán đã ướt nhẹp mồ hôi khiến tóc mái có chút lộn xộn.
"Không có việc gì. Để em tự ra ngoài hóng gió một chút."
Đoạn Hành Dư cảm thấy rất mệt.
Thân thể mệt, trong lòng cũng thấy mệt mỏi.
Tạ Thời Quyết đã tỏ rõ thái độ không muốn hắn vào câu lạc bộ bóng rổ.
Vậy hắn cố tình chen chân vào cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hắn cố tình đi càng lúc càng nhanh, để gió đêm thổi bay đi cảm giác khô nóng của mùa hè, lại khiến đầu óc hắn càng loạn.
Hắn có chút uể oải.
Đoạn tình cảm kia thật sự chỉ là trò chơi thôi sao? Tất cả đều chỉ là giả?
Hắn đi ngang qua rừng cây tối tăm, một phiến lá cây rơi trước mặt hắn, lạnh lạnh, làm suy nghĩ của hắn chậm rãi sắp xếp lại.
Cuối cùng cũng bình tĩnh đôi chút, bước chân dần chậm lại.
Hắn vốn dĩ không thích gia nhập câu lạc bộ bóng rổ đến thế, đấy chỉ là cái cớ để ở gần Tạ Thời Quyết một chút thôi, vẫn có thể dùng phương pháp khác được mà.
Huống hồ...
Chỉ thế này thôi đã khổ sở?
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc ấy bản thân cũng từng cự tuyệt Tạ Thời Quyết rất nhiều lần.
Khi đó y cũng khó chịu như vậy sao?
Hẳn là rất khổ sở.
Còn bị hắn chọc đến mức đổ bệnh, bệnh nghiêm trọng như thế, thậm chí còn hộc máu.
Đoạn Hành Dư không dám nghĩ tiếp.
So với chuyện đó, thì sự tình hôm nay đã tính là cái gì?
Không được! Cố thêm một chút nữa là được!
Không được từ bỏ! Hắn muốn thử thêm một lần nữa!
Sửa sang lại tâm trạng cho thật tốt, lại hạ quyết tâm, Đoạn Hành Dư liền xoay người sang chỗ khác.
Bước chân hắn bỗng đóng đinh tại chỗ.
Tạ Thời Quyết đột nhiên xuất hiện từ trong bóng đêm, tựa hồ y chạy vội đến đây, thời điểm dừng trước mặt hắn hô hấp còn có chút loạn.
Đoạn Hành Dư hơi chút kinh ngạc.
"Anh..."
Tạ Thời Quyết tiến thêm một bước, trên người còn mang theo hơi nóng, hắn hỏi Đoạn Hành Dư: "Cậu còn muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ không?"