Yang bồng Mặc Chi tới chỗ Tù trưởng. Phong thái nơi này trang hoàng một cách đơn giản nhưng lại rất nghiêm trang. Nơi đây họ tôn thờ thần mặt Trời và mặt Trăng.
Một lão giã ngồi trên tấm thảm da, xung quanh lão là một vòng tròn trận pháp. Yang gõ cửa: "Tù trưởng, ngài có thể tra ra lai lịch của đứa bé này không? Dị tượng vừa biến mất, đứa trẻ này xuất hiện làm Yang thấy có nhiều điểm khả nghi." Yang quả quyết bồng Mặc Chi vào trao cho Tù trưởng, ngay sau khi bồng Mặc Chi ông có một cái cảm giác vừa vui mà cũng vừa lo cho tương lai.
"Long mệnh đã xuất hiện, đứa bé này chắc hẳn còn một nửa Long mệnh còn lại.", "Vậy nó mang tới điều gì cho muội ấy!" Yang lo lắng nhìn Mặc Chi, một bé gái như vậy mà thân lại mang Long mệnh. "Từ xưa đến nay người mang Long mệnh duy nhất chỉ có hai ngài ấy." Tù Trưởng vuốt bộ râu dài màu trắng tay chỉ vào Long mệnh trên tráng Mặc Chi.
"Ý của ngài là..." Yang mơ hồ, " Long mệnh chỉ có Hải Thần Vương ở đại lục Katu và Nữ Oa - Thần Mặt Trăng của ba trăm năm trước nay lại xuất hiện một lần nữa. ", "Rất có thể sẽ đem lại một trận ác chiến đời tiếp theo với Ác Quỳ Vương đại lục bí ẩn nhất Du Nhiên?". Yang bắt đầu cảm thấy lo sợ về số mệnh của Mặc Chi sau này có thể xảy ra một trận tử chiến.
Mặc Chi trong lòng suy tư nếu không vượt qua tử kiếp năm hai mươi tuổi thì nàng cũng chẳng thể nào tiêu diệt Ác Quỳ Vương được. Tử kiếp năm hai mươi sẽ là những mảnh ghép để nàng tìm kiếm và giải mã.
"Nhưng mà nếu đã xuất hiện ở đại lục này, trên mảnh đất bộ lạc này thì con vẫn là đứa trẻ của mọi người. Vẫn được chào đón và bảo vệ bằng bất cứ giá nào." Tù Trưởng cười hiền hậu bồng Mặc Chi trao lại cho Yang. "Muội ấy như vậy chắc cũng phải có một cái tên chứ Tù trưởng!" Yang chọt chọt má bánh bao của Mặc Chi cười cười. "Mặc Chi." Vừa dứt câu, pháp trượng của Tù trưởng mở ra không gian. Bên trong có một chiếc hộp lưu ly xinh đẹp. Mặc Chi cố ngước nhìn, "Nga bảo bối đang chờ mình trong hộp là gì đây?" Chiếc hộp mở ra xuất hiện một chiếc vòng có đính lông vũ màu xanh lam bắc mắt và một sợi dây có cột hai chiếc chuông màu xanh lam bằng Đá Mặt Trăng. "Tù Trưởng! Đây là khóa Vũ Tinh và chuông Trói hồn trong truyền thuyết hay sao.", "Để kiềm nén sức mạnh đó của Mặc Chi mỗi lần phong ấn của Vũ Tinh bị phá vỡ có thì sẽ không dễ mà khắc chế được. Khi mười cái Vũ Tinh bị vỡ thì có nghĩa ngày Nữ Oa tái thế sẽ không còn xa." Tù trưởng trao khóa Vũ Tinh và Chuông Trói hồn cho Mặc Chi. "Ông ấy cũng thật hào phóng a! Cho ta hai món bảo bối tốt như thế này" Mặc Chi trong lòng cảm kích không nguôi.
"Không còn sớm, Yang bồng Mặc Chi về trước. Tù trưởng ngài bảo trọng." Yang bồng Mặc Chi về nhà, lúc này trời đã về chiều. Gió thổi nhè nhẹ, nước trôi theo con kênh nhỏ bé chảy róc rách, hương hoa cỏ trở nên thơm ngát, con người vẫn lao động phấn khởi cho đến tối.
Mặc Chi uốn éo thân người trong miếng chăn. "Ôi trời gần ra rồi." Khôn mặt Mặc Chi biến đổi nhăn lại như khỉ ăn ớt. " Mặc Chi muội... ha ha ha!" Yang ngộ nghĩnh cười khi thấy vẻ mặt của Mặc Chi "Tỷ hiểu ý muội rồi!" Yang cười chay nước mắt, Mặc Chi ngượng ngùng đỏ mặt: "Làm trẻ con đúng là bất tiện", "Muội vừa nói gì?" Yang hoảng hốt mặt mày nhăn nhúm cau mày. "Muội nói làm trẻ con thật bất tiện... ấy chết!" Mặc Chi cảm thấy có gì đó sai sai liền che miệng hoảng hốt, ban nãy nàng còn í a í ẹ mà bây giờ đã nói được rồi!
"Ta không ngờ là muội... Có thể nói như thế! Ta... ta nghe lầm chăng?" Yang mờ mờ ảo ảo "Không. Tỷ không nghe lầm." Mặc Chi mở miệng thân thể cố trường ôm lấy cổ cùa Yang.